Chương 1: Lôi thị song thiếu

“Rầm!""Rầm!""Rầm!"....

Lôi Thần cung, Luyện Võ trường.

Từng tiếng oanh lôi không ngừng vang vọng, lam quang chiếu sáng một góc trời.

Hai thiếu niên đang giao thủ, quyền cước không ngừng va chạm, ngươi đến ta đi, ly ly hợp hợp, thoáng cái, đã mấy trăm chiêu, vẫn không phân ra cao thấp.

Chiêu số biến hoá tùy người khác biệt, nhưng, điểm chung cả hai khi phát động công kích đều có tia sét du động, bám lên mặt ngoài. Có thể nhìn ra, chiến kỹ dùng cùng một bộ.

Âm thanh lôi điện, khi hiện, “lách tách” từng tiếng, giống như vạn điểu tề minh, nghe cực kỳ vui tai. Va chạm về sau, lại biến hoá lôi điện cộng minh, ầm vang như thác đổ, như vạn thú đồng hống, kinh thiên động địa.

Nhìn qua chiến đấu đáng sợ vô cùng!

Cách không xa, hai đầu ghế gỗ, phân biệt, một tráng hán to cao cùng một lão giã hoa bào.

Tráng hán, lưng hùm vai gấu, hàm ém mài ngài, vừa nhìn liền biết loại người cương trực thô bạo, đến cả cái nhíu mày còn mang theo cái khí chất bá vương, không giận mà uy. Bộ dáng mà suy, đã đạt đến ba mươi, vừa đúng tuổi nam nhân trạng thái đỉnh phong nhất, phong độ ngời ngời. Tinh nhãn ẩn chứa mười phần thâm trường ý vị do kinh lịch nhân gian phong tuyết.

Bên cạnh lão giã, đâu kém phần. Tự lâu đã quá bát tuần, nhưng, lưng vẫn thẳng tấp, bạch phát đồng nhan, cái vẻ tiên phong đạo cốt không giấu đi đâu cho được. Song nhãn chỉ mở phân nửa, nhàn nhạt nhìn đời. Ánh mắt kia, tựa hồ, thấu triệt nhân thế, ắt phải qua mấy lần thương hải tang điền mới luyện thành ý vị.

Đánh nhau lên đến khúc cao trào, lôi ảnh chớp động không ngơi nghĩ, lão giã nhìn mà hoa mắt, thầm khen trong lòng. Tay vuốt chòm râu dài hơn tấc, quay hướng tráng hán, cảm thán.

“Quả nhiên, hổ phụ bất sinh khuyển tử. Lôi lão đệ, ngươi xem, nhị thiếu nhà ngươi đều chưa quá hai mươi đã lĩnh ngộ Lôi Thần Bát Thức đến trình độ tinh thuần khó tưởng, thật quá mức hơn người. Tương lai, Lôi Thần cung phải ký thác để người chúng duy trì rồi.”

“À! Không đúng. Phải nói, sẽ phát dương quang đại hơn cả ngươi hiện tại.”

Lời đoạn, lão giã sảng khoái cười dài, tia tán thưởng không chút giấu diếm, lập loè nơi khoé mắt.

Trung niên được gọi Lôi lão đệ, tên gọi Lôi Cuồng, quay đầu nhìn lại, nhếch mép cười nhạt, sau, lại thở dài, đáp.

“Được Nam hải, Hoa Thần y huynh, mấy lời khen ngợi, truyền ra bên ngoài thật khiến hai tên tiểu tử kia uy vọng tăng vọt trên đại lục, một bước lên trời. Tiểu đệ thay bọn chúng đa tạ. Có điều, khuyển tử vẫn chưa có đạt đến loại sự tình như đã nói.”

Lôi Cuồng nói đoạn, chỉ tay vào tên nam tử lam y, bình phẩm.



“Huynh xem, Lôi Tường, Lôi Thần Bát Thức mỗi chiêu đều mang theo lực đạo như long như tượng, vạn cân nhẹ nhàng oanh phá, thế hệ trẻ khó được người chính diện giao phong. Nhưng, hắn chỉ vận dụng cứng nhắc theo tâm pháp khẩu quyết, chỉ xem như học được da lông, biến hoá không có. Thực chiến gặp phải địch nhân âm hiểm sẽ ăn phải thiệt thòi lớn, khó bề thủ thắng.”

Lời Lôi Cuồng không giả, dựa vào sự thật mà nói.

Lôi Tường chiêu thức quá đơn giản, chỉ biết dùng uy mà đè người. Tụ lực xuất ra một chiêu người ta đã biến hoá như thiên la địa võng, trùng trùng công đánh.

Cũng phải nói lại, Lôi Tường tính này đều do nhận truyền thừa huyết mạch từ phụ thân quá nhiều, vai hùm lưng gấu, tính cương liệt không sai đâu cho được. Chỉ là, cứng quá dễ gãy, Lôi Tường đem tính cách cương mãnh, chính trực phát huy tầm cao mới. Chiến đấu đều lấy thân chịu đựng công kích, sau, tụ lực đại thành, nhất chiêu phá thạch. Bởi thế, khó bằng Lôi Cuồng, vừa mạnh vừa tinh, tùy thời biến hoá.

Nói đoạn, Lôi Cuồng chỉ tiếp người còn lại, hắn một thân lục y, vóc người so với Lôi Tường nhỏ hơn vài phần, nhưng, nhãn tình với diện mục sắc bén xinh đẹp, thật giống mấy dạng hoa công tử.

Lôi Cuồng lên tiếng. “Còn Lôi Minh này, đối với ca ca hắn thật như âm với dương, như nước với lửa, hoàn toàn đối nghịch. Chiêu số biến hoá không ngừng, chiêu sau tiếp chiêu trước, sắp đạt được hoàn hảo vô khuyết, chiêu xuất địch nhân không có chỗ trốn. Hắn ra tay so với ta phải nói tinh diệu hơn mấy lần. Lại đáng tiếc, khéo quá hoá vụn, chiêu trước chưa thành đã tính đến chiêu sau, sự cương mãnh cùng chân chính uy lực của Lôi Thần Bát Thức gần như bị giảm đi mấy phần.”

Lôi Cuồng đắng chát, thở dài mấy hơi.

Hai hài tử này đặt tại bên ngoài không nghĩ ngờ thiên tư trác tuyệt, đều được xưng tụng tuyệt thế thiên kiêu. Có điều, đối với Lôi Thần Bát Thức bọn họ đều có riêng phần mình lãnh ngộ được phân nữa, không chạm đến tinh diệu điểm cuối. Nếu có thể đem cả hai dung hợp thành một, thật không nghĩ ngờ sẽ giống Hoa lão nói như thiên y vô phùng, hoàn hảo vô khuyết một bộ Lôi Thần Bát Thức cường đại nhất từ trước đến này.

Chỉ là loại chuyện này thật không thể nào.

Tự mình khổ sở bước lên từng bậc thang, đi từ nơi thấp nhất đến địa vị chí cao hiện tại, Lôi Cuồng dựa vào chỉ có bản thân thực lực cùng Lôi Thần Bát Thức này. Cả đời Lôi Cuồng kiêu ngạo thứ nhất, hài tử thiên tài, thứ hai dĩ nhiên là Lôi Thần Bát Thức không thể sai.

Đã thử qua, đem công pháp truyền cho mấy tên đệ tử thần truyền nhưng rồi Lôi Cuồng nhận được kết quả, chỉ có người cũng mình có liên hệ huyết mạch mới có khả năng học được Lôi Thần Bát Thức. Mà hai hài tử này, thật không phải nói tiếp.

Giương mắt nhìn bản thân sáng tạo tuyệt thế công pháp có khả năng sẽ bị mai một khiến Lôi Cuồng có chút không đành lòng.

Hoa Thần y sống lâu nên tinh đời, liếc mắt đã đọc thấu Lôi Cuồng tâm ý, tức khắc nói ra mấy lời an ủi.

“Lôi lão đệ, không cần quá mức thất vọng. Hai hài tử này suốt ngày ở trong Lôi Thần cung, vốn, chưa trãi sự đời, không so được ngươi năm đó, là lão quái vật từ bách chiến luyện ra. Đợi lớn thêm chút, lịch luyện đủ sâu, lão phu tin chúng có thể đem Lôi Thần Bát Thức chỗ cao minh thấu triệt, đạt thành tình trạng nhất chưởng định thiên hạ giống ngươi.”

Nói đoạn Hoa Thần y lộ ra ấp úng, nét mặt biểu hiện như có lời khó nói.

Lôi Cuồng không phải người tinh ý, nhưng, cùng Hoa Thần y kết giao đã lâu, đọc được đối phương tâm ý không lấy gì làm lạ, lên tiếng. “Hoa huynh, có lời liền cứ nói, cớ sao lại ấp úng?”

Hoa lão lắc đầu mấy cái, nói ra tâm cơ.” Lão phu, làm người có chút bi quan, nhưng, lão đệ cho phép vậy xin nhiều lời mấy câu."



"Thượng cổ đến này anh tài lớp lớp, tuyệt thế cường giả hết người này đến kẻ khác đua nhau xuất quan. Không nói như là rụng mùa thu cũng sẽ như bách hoa mùa xuân, trăm loại chen chúc khoe hương sắc, dệt nên truyền kỳ từng cái thời đại.”

“Nhưng, nay, tồn tại còn được ai? Chẳng phải, đều bị thời gian vùi chôn, biến thành mấy bộ khô lâu bạch cốt. Công pháp càng không phải đề cập, nhiều vô số kể, dù hạ lưu hay chí cấp đều khó tránh việc biến thành cát bụi theo thời gian. Cái này từ lâu đã trở thành quy luật chung nhất, không thể chống lại.”

Hoa lão nói đến đây liền thở dài, mắt nhìn về xa xăm, như đang hình dùng mấy thời đại đã qua kia, xong, lại nghĩ đến lớp bụi thời gian phủ lên những thứ gọi là tuyệt thế lại càng thêm chua xót.

Lão nghĩ, thượng cổ công phép nếu giống như ý Lôi Cuồng, được truyền luyện nguyên vẹn thì có lẽ hiện tại sự tình đều sẽ là người người đều như rồng, vạn nhân phi tiên. Không giống như thực tế phũ phàng, bách niên bất xuất nhất thiên kiêu, thời đại sau vậy mà lại để mấy lão bất tử bọn họ đứng ra chống đỡ.

Suy tưởng như tia điện, chợt loé chợt tắt, Hoa lão giây sau nói tiếp. “Mai một vốn không tránh khỏi, nhưng, hai chữ tuyệt thế thì giống như đại nhật giữa trời đêm, khi xuất hiện sẽ đem bát phương u tịch khai sáng, để đám đan điểu nhìn thấy ngưỡng mộ phát thèm. Đã từng là tuyệt thế, mơ chi mộng vạn năm, đại danh lưu mấy kiếp, nhân mạng vài chục năm.”

Lôi Cuồng nghe thấy mà ngây người, Hoa Thần y vậy mà đối với mình cảnh giới đã vượt lên quá xa. Sau mấy nhịp hô hấp, liền có chỗ minh ngộ, sàng khoái cười lớn, nói. “Hảo! Thật không ngờ Hoa Thần y lại có cách nghĩ này, tiểu đệ bội phục."

"Muốn biến mất vậy cứ để cho biến mất, dù sao nhân mạng chỉ mấy chục năm, danh tiếng tồn lưu thì lại được xem là cái gì, chẳng qua, hư danh phù phiếm. Có điều,.....huynh quên mất võ giã chúng ta tuổi thọ hơn người thường ít nhất mấy lần. Phải đến thêm trăm năm mới nói đến chuyện nhập đất về trời."

Nghe Lôi Cuồng trêu chọc, Hoa lão sảng khoái cười một tràng, hai người này thật sự rất hợp nhau, nói một hồi liền không chú ý đến hai thiếu niên trong sân, cứ phần mình nói hết chuyện trên trời dưới đất.

Trong sân, lục y, Lôi Minh linh cơ chớp động, ánh mắt như ưng liếc qua liền thấy phụ thân đã không đem mình tiếp tục làm chú mục, có tia thất vọng chạy nhanh qua khoé mắt.

Hắn thực lực tuy mạnh nhưng cũng ỷ vào đó mà lười biếng, ngày thường không thích tùy tiện lãng phí sức lực, sống theo chủ nghĩa tiết kiếm năng lượng. Hiện tại, giao thủ gần ngàn chiêu cũng chỉ muốn được phụ thân mấy lời tán thưởng, nhưng, mục đích không thành, lòng liền sinh thoái ý.

Biết đấu tiếp chỉ bằng thừa, giả vờ sơ sẩy trong một chiêu nửa thức, để đại quyền đấm thẳng lòng ngực, hét thảm thành tiếng, bại lui hơn năm bước mới ổn định thân hình.

Tay phải xoa xoa phần ngực, hướng Lôi Tường nói lớn. “Ca, Bạo Lôi Quyền của huynh uy lực quả thực quá lố rồi, chỉ giao thủ so chiêu vậy mà lại dùng đến mười thành lực đạo. Không phải đệ khắc cuối né đi mũi nhọn thì chắc đã trọng thương rồi.”

Lôi Tường cười hì hì, vươn tay gãi đầu. “Thật có lỗi, ta trước nay xuất thủ đều dốc sức mà chiến, không giỏi kiểm soát lực đạo.”

“Tường nhi, tính cách ngươi thật giống tên quái vật này năm đó. Ra tay tuyệt không lưu tình, lão phu một lần giao thủ qua liền bị hắn đánh thương đến mấy tháng mới khỏi.” Hoa Thần Y phía xa lời nói truyền đến.

Dĩ nhiên, sự tình phát động đã dẫn đến hai lão chú ý. Cái này chính do Lôi Minh một tiếng kinh hô mục đích.

Lôi Cuồng vẽ mặt có chút miễn cưỡng, nói ra mấy câu. “Hai người các ngươi hôm nay đều làm rất tốt. Hoa bá bá khen ngợi không tiếc lời, nhưng nếu muốn đạt được thành tựu kinh thế cần bỏ thêm nhiều hơn cố gắng.”

“Tạ phụ thân, chỉ giáo. Tạ Hoa bá bá, khen ngợi.” Lôi Tường, Lôi Minh đồng thời huy quyền bái chào.