Chương 8: Lăng Hư Đan

Tỷ như Từ Dương hành tẩu ba ngày bên ngoài, mang về những linh thảo kia. Nếu đặt ở mấy vạn năm trước, chỗ linh thảo đó là thành phần không thể thiếu để có thể luyện chế ra một chút đan dược cao cấp. Đều là bảo vật mà một khi xuất hiện đều sẽ khiến cho rất nhiều tu sĩ tranh nhau đến bể đầu chảy máu, bây giờ lại giống như cỏ dại sinh trưởng ven đường.

Từ Dương rất cảm khái, ở thời đại này, lão thiên cuối cùng cũng đứng về phía hắn.

Cũng chính là sự đặc thù của thời đại, làm cho Từ Dương thấy được một tia hy vọng đột phá Luyện Khí kỳ.

Mình đã kẹt ở Luyện Khí kỳ mười vạn năm, dù đã là Luyện Khí 9999 tầng, nhưng dù ra sao thì vẫn cứ là Luyện Khí.

Đến khi Lăng Thanh Thù mang một số linh thảo mà Từ Dương muốn trở lại đại điện, nàng có hơi thấy sững sờ. Bởi vì công pháp mà vừa rồi nàng tự tay giao cho Từ Dương đang lơ lửng giữa không trung. Còn Từ Dương thì đang lấy ngón tay làm bút, vẽ vẽ gì đó lên quyển công pháp. Có vẻ là đang sửa chữa công pháp. Nhưng sao có thể?

Đây là tiếng lòng chân thật nhất của Lăng Thanh Thù.

Công pháp nàng tu hành là đặc biệt nhất của cả Thiên Lam Tông, nghe nói chỉ có tông chủ các đời mới có thể tu hành. Loại công pháp này, sau khi tu hành, căn cơ và phương diện chiến lực đều sẽ trở nên cực kỳ ưu tú.

Sư phụ nàng khi còn sống đã từng nói, bộ công pháp này đã là một bộ công pháp rất hoàn mỹ.

Nếu như không phải thiếu mấy loại đan dược trong truyền thuyết để phụ trợ tu hành, sư phụ nàng tuyệt đối không thể chỉ là tu vi Kim Đan.

Lăng Thanh Thù nàng cũng không khả năng cho tới hôm nay vẫn chỉ là Trúc Cơ kỳ.

“Từ Lão Tổ, thứ ngươi muốn, ta đều lấy ra đây rồi.”

Nhìn Từ Dương ngoắc ngoắc vẽ tranh nửa ngày, Lăng Thanh Thù cuối cùng không nhịn được mà mở miệng cắt đứt mạch vẽ của Từ Dương.

Từ Dương liếc Lăng Thanh Thù một cái, thấy nàng bưng khay, bèn ra hiệu nàng để ở một bên, sau đó tiếp tục hạ bút.

“Bộ công pháp này của được một thiên tài Thiên Lam Tông ta sáng tạo từ ba vạn năm trước. Nhất là trên phương diện tăng cường căn cơ, tại cảnh giới Luyện Khí, Trúc Cơ, thứ này cũng có thể nói đúng là lựa chọn không tệ.”

Trong đầu Từ Dương hiện lên thân ảnh một người đọc sách, đối với người hậu bối đó, hắn vẫn có ấn tượng thật sâu.

“Có điều bản công pháp mà ngươi đang tu hành chỉ là hệ thống ban đầu do hắn định ra. Về sau hắn còn tiến hành sửa chữa công pháp này thêm mấy lần, làm cho công pháp này mất đi rất nhiều hạn chế, để cầu trở thành một loại công pháp chân chính hoàn mỹ.”

Nói đến đây, Từ Dương thu tay, trả lại công pháp đã được sửa đổi cho Lăng Thanh Thù. Còn hắn thì đi đến chỗ cái khay vừa được nàng bưng lên, cầm lên mấy vật, đánh giá từng loại.

Đối với công pháp Lăng Thanh Thù tu hành, nhắc tới cũng là duyên phận. Người sáng lập công pháp kia là một hậu bối năm đó được Từ Dương xem trọng.



Có tầng quan hệ này, tu vi của người kia càng tiến, càng biết rõ về sự tồn tại của Từ Dương.

Cho nên mỗi khi hắn hoàn thiện việc sửa chữa công pháp, liền sẽ đưa một phần đến động phủ của Từ Dương. Từ Dương ngẫu nhiên sẽ xem qua vài lần, dần dà thì nhớ hẳn cả bộ công pháp.

Lăng Thanh Thù tiếp nhận công pháp, mới đầu cho là sau khi được Từ Dương sửa đổi, hẳn là sẽ trở thành một thứ quái gở gì đó. Nhưng cẩn thận nhìn hết, thấy là những phần được Từ Dương sửa đổi có không ít chỗ mà mỗi khi nàng tu luyện đều cảm thấy bị vây khốn.

Đây đối với nàng chính là phá mây tan thấy trăng sáng.

Chân khí trong cơ thể nàng không tự chủ mà vận chuyển theo lộ tuyến công pháp mới.

Chỉ mấy hơi thở, khí tức Lăng Thanh Thù đột nhiên biến đổi, tu vi rõ ràng đột phá đến Trúc Cơ hậu kỳ.

Cảm nhận được điều đó, Từ Dương hài lòng gật đầu một cái.

Có thể nhanh như vậy đã có cảm ngộ, thiên phú của Lăng Thanh Thù quả là thật không tệ.

Lăng Thanh Thù còn đang nhắm mắt cảm nhận biến hóa do vừa đột phá, Từ Dương phất tay, trong đại điện liền hiện ra một tòa đan lô.

Đây là đan lô tốt nhất của một người am hiểu luyện đan trong Thiên Lam Tông trước khi phi thăng. Lúc phi thăng đã lấy ra để hiếu kính lão tổ tông Từ Dương này.

Chuyện như vậy đã xảy ra nhiều lần tại Thiên Lam Tông. Chính là không thiếu người trước khi phi thăng đều lưu lại bảo vật cho vị lão tổ tông Từ Dương này.

Mà trong mười vạn năm qua, Từ Dương cũng coi trọng không ít hậu bối, nên cũng đã ban cho bọn họ chút bảo vật. Cho tới bây giờ, có thể được Từ Dương giữ lại bên người, ngoại trừ một số vật có ý nghĩa đặc thù, thì chỉ có vài dị bảo quý hiếm trên thế gian, tỉ như lò luyện đan này.

Từ Dương tiện tay nắm lên hai gốc linh thảo, ném vào trong lò luyện đan.

Ngọn lửa trong lò luyện đan mấy vạn năm chưa từng tắt, tại thời khắc này phân ra một tia.

Hỏa diễm bao phủ lấy linh thảo, mấy hơi thở sau, linh thảo liền biến thành dược dịch.

Từ Dương lại ném thêm mấy loại linh thảo, cuối cùng mới là Lăng Hư Thảo.

Vừa đúng lúc Lăng Thanh Thù đã tỉnh táo lại từ trong cảm ngộ, nhìn thấy Từ Dương ném Lăng Hư Thảo vào trong lò luyện đan.

Đối với việc này, Lăng Thanh Thù cảm thấy rất là kinh ngạc.



Lăng Hư Thảo, nàng biết, căn cứ vào ghi chép trong điển tịch, từ miệng Luyện Đan sư, đến cả ngoại giới cũng đã xác định, loài cỏ này mặc dù tên nghe có chút huyền ảo, nhưng trên thực tế là loại cỏ dại không có tác dụng gì, dùng để thổi lửa nấu cơm còn bị ghét bỏ.

Mà hiện Tại Từ Dương lại muốn dùng loại cỏ dại này để luyện đan, Lăng Thanh Thù sao có thể không kinh ngạc.

“Từ Lão Tổ, không biết ngài đang luyện chế đan dược gì vậy?”

Từ Dương ngẩng đầu nhìn Lăng Thanh Thù, thấy vẻ mặt tò mò của nàng. Hắn có hơi bất ngờ đối với vấn đề của Lăng Thanh Thù.

“Ngươi đang hiếu kỳ tại sao ta lại dùng Lăng Hư Thảo để luyện đan?”

“Từ Lão Tổ anh minh.”

“Nói cho ngươi cũng không sao, nhưng ngươi phải giữ bí mật.”

Từ Dương cười ha ha một tiếng, cũng không quan tâm xem dược liệu trong lò đan đang thế nào rồi.

Hắn bắt đầu giảng giải về Lăng Hư Thảo cho Lăng Thanh Thù.

“Mười vạn năm trước, có một tấm đan phương xuất hiện, tác dụng của phương thuốc này rất lớn, có thể giúp tăng tỷ lệ phi thăng.”

Nghe thế, Lăng Thanh Thù liền kinh hô: “Tăng tỉ lệ phi thăng?”

“Không sai!” Từ Dương gật đầu nói.

“Tu sĩ có thể tu hành đến Độ Kiếp, không ai mà không phải là hạng người thiên phú nghị lực thượng thừa. Thế nhưng một số người đứng trước ngưỡng cửa phi thăng, lại không có bao nhiêu niềm tin. Bởi vì tu hành vốn không dễ dàng, độ kiếp phi thăng lại khó càng thêm khó.”

Nói đến đây, Lăng Thanh Thù cũng đã đoán được một điều khác là nhất định loại đan dược này có thể dẫn tới những trận gió tanh mưa máu. Vô số tu sĩ đại năng vì một viên đan dược mà sẽ liều mạng chém gϊếŧ.

“Vậy loại đan dược này có quan hệ gì với Lăng Hư Thảo?”

“Loại đan dược này có thể tăng tỷ lệ phi thăng, nên được gọi là Lăng Hư đan. Tài liệu chủ yếu chính là Lăng Hư Thảo mà bây giờ các ngươi cho là cỏ dại đó.”

Từ Dương nhớ lại, trên thực tế, khi hắn còn trẻ, Lăng Hư Thảo cũng nhiều như bây giờ vậy.

Nhưng sau khi Lăng Hư đan xuất thế, đi tìm khắp thiên hạ mà muốn thấy được Lăng Hư Thảo đã trở thành một việc hết sức khó khăn.