Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 65: Nhận Đồ Đệ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nữ hài tử nghi ngờ cảnh giác, có điều Từ Dương vừa mới cứu bọn họ, cho nên nàng không cảm thấy phản cảm với Từ Dương như đối với Chu Triệt.

“Không được, mẹ ta đang chờ chúng ta ở nhà, chúng ta phải về, nếu không mẹ sẽ tức giận.”

Nữ hài tử nói, nhanh chóng muốn rời đi.

“Muốn đi, hôm nay một người các ngươi cũng không đi được.” Lúc này, một âm thanh phách lối truyền đến.

Từ Dương bất đắc dĩ quay đầu lại, nhìn thấy một lão đầu từ trong đám người đi tới.

Lão đầu này, trên người mặc trường bào màu lam nhạt, trên tay còn cầm một cái lò luyện đan.

Lão ta chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ mà thôi, nhưng chắc là một Luyện Đan sư, tôn quý hơn tu sĩ Trúc Cơ kỳ thông thường gấp trăm lần.

Lão đầu này đi đến trước mặt Từ Dương, quan sát hắn một chút, cười nói:

“Ngươi chỉ là một tên gia hỏa có tu vi Luyện Khí kỳ, lại có gan dám gây chuyện với Dương Sơn trang chúng ta, muốn chết sao?”

Từ Dương thật sự bó tay với loại người này, không muốn mất thời gian với lão ta, trực tiếp hỏi.

“Nói đi, ngươi muốn làm gì, tới gây sự hay muốn làm chuyện khác?”

Từ Dương không có tâm tình nói nhảm với lão, hiện tại hắn chỉ muốn nắm tay hai tỷ đệ này cùng quay trở về, dạy dỗ thật tốt.

Nhưng thái độ của Từ Dương đã chọc giận lão.

“Chẳng lẽ sư phụ của ngươi không dạy ngươi phải kính trọng lão giả sao?”

Lão đầu kia lạnh mặt hỏi.

Từ Dương không thể tin được nhìn lão ta, lão ta vừa mới nói gì với hắn thế?

Phải tôn trọng lão giả sao? Lão ta chỉ là một Trúc Cơ kỳ nho nhỏ, thế mà bảo một lão yêu quái sống mười vạn năm như Từ Dương phải tôn trọng?

Từ Dương cười, nhưng qua nội dung nói chuyện vừa rồi, cơ bản Từ Dương biết lão ta muốn gây sự.

Nếu đến để gây sự đương nhiên Từ Dương cũng không cần khách khí.

“Xéo đi!” Từ Dương vung một quyền đánh về phía lão.

Tốc độ ra quyền cực nhanh, lão giả kia còn chưa kịp phản ứng, đã bị đánh tới.

Máu tươi chảy ra, lão ta lập tức bị đánh bay.

Từ Dương phủi tay, không thèm liếc mắt nhìn lão thêm một lần, đi tới gần hai tỷ đệ, nói:

“Vừa rồi ngươi nói mẹ của ngươi đang chờ, có thể nói với ta chuyện này không?”

Nữ hài tử vô cùng sợ hãi khi nhìn cảnh tượng đẫm máu kia.

Nam hài tử thì ngược lại, có tố chất tâm lý cứng cỏi, sắc mặt vẫn bình thường, không chút thay đổi.



“Được, ta tin tưởng ngươi.”

Nữ hài tử xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng nói.

Nàng cảm thấy, Từ Dương không giống những người khác, không có ác ý với nàng.

“Ngươi đã tin tưởng ta, vậy ngươi có thể nói với ta rốt cuộc có chuyện gì xảy ra không? Vì sao các ngươi phải ra bên ngoài ăn xin? Ta có thể giúp ngươi.” Từ Dương cười híp mắt hỏi.

Nữ hài tử lau nước mắt, nói: “Mẹ ta bị bệnh không xuống giường được, trong nhà không có đồ ăn, chúng ta đành phải ra ngoài.”

“Thì ra là thế.” Từ Dương gật đầu cho biết đã hiểu.

“Được rồi, ngươi có thể mang ta đến nhà ngươi xem một chút, biết đâu ta có biện pháp chữa bệnh cho mẹ của ngươi.” Từ Dương khẽ cười nói.

“Ngươi nói thật sao?” Nữ hài tử ngẩng đầu nhìn về phía Từ Dương, cười vui vẻ hỏi.

“Không lừa ngươi.”

“Đi, mang ta đến nhà các ngươi xem một chút.” Từ Dương nói.

Nữ hài tử gật đầu, lúc muốn dẫn Từ Dương đi, bỗng nhiên một người xuất hiện chắn trước mặt Từ Dương.

“Muốn đi? Gϊếŧ người của Dược Sơn Trang còn muốn đi...”

Ầm......

Người kia còn chưa nói hết lời, Từ Dương đã một quyền đánh bay.

Lập tức, người đó hóa thành một làn sương máu, tiêu tan trong không khí.

“Về sau, đừng đến tìm chết nữa, được chứ? Ta không muốn gϊếŧ các ngươi, do các ngươi chắn đường thì ta nhất định phải gϊếŧ.”

Từ Dương thản nhiên nói.

Quần chúng vây xem sợ đến ngây người, không thể tin được nhìn Từ Dương.

Người vừa đi ra là chưởng môn Dược Sơn Trang, đã có tu vi Kim Đan kỳ.

Nhưng một tu sĩ Kim Đan kỳ lại trực tiếp bị Từ Dương gϊếŧ trong chớp mắt.

Những người khác nhìn thấy mà ngẩn cả người.

“Cmn, rốt cuộc hắn ta có tu vi gì.”

“Người vừa đi ra kia hình như là chưởng môn Dược Sơn Trang, tu vi Kim Đan kỳ.”

“Thì sao? Còn không phải vẫn bị tên thần bí kia gϊếŧ trong nháy mắt đó sao?”

......

Khi tất cả người ở đây đang thảo luận về Từ Dương, hắn đã tới nhà nữ hài tử kia rồi.



Một căn nhà gỗ không lớn, gỗ bị mục nát nghiêm trọng, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Từ Dương tiến nhập vào phòng, nhìn thấy nằm trên giường là một nữ nhân trung niên. Nàng ta nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, trên người bốc ra mùi hôi thối.

“Trúng độc.” Từ Dương liếc mắt nhìn qua đã rõ tình huống.

Trúng độc, đương nhiên xử lý được. Chỉ mấy vài phút Từ Dương đã có thể chế biến ra giải dược.

Nhưng Từ Dương không muốn lãng phí thời gian.

“Thanh nhi...... Hắn là......”

Nữ nhân trên giường nhìn thấy Từ Dương, vừa ho khan vừa nói, trong mắt tràn ngập cảnh giác.

“Đây là ân nhân cứu mạng của con.” Lưu Thanh nói, sau đó kể qua chuyện gặp phải ở Dược Sơn Trang với mẹ của nàng.

Sau khi nữ nhân kia nghe xong, trách cứ Lưu Thanh:

“Mẹ đã sớm nói với con không được đến những nơi đó, con không nghe. Hôm nay, nếu không phải gặp Từ công tử, chắc con đã không về được.”

Lưu Thanh cúi đầu, xoa xoa ngón tay, nói: “Con muốn làm Luyện Đan sư, vì sao chúng ta không thể làm Luyện Đan sư?”

Trong ánh mắt Lưu Thanh tràn ngập vẻ hâm mộ.

“Luyện Đan sư không phải ai cũng có thể làm, vì sao con còn nghĩ đến chuyện này?” Nữ nhân hỏi.

Lưu Thanh cúi đầu.

Từ Dương bị hai người này gạt qua một bên, cảm giác có chút lúng túng.

“À, nữ nhi của ngươi vô cùng thích hợp để luyện đan, không chỉ có như thế, nhi tử của ngươi cũng vô cùng thích hợp. Hôm nay, ta đến chính là muốn thu nhận hai người họ làm đệ tử, dạy hai đứa thuật luyện đan.”

Nữ nhân nằm trên giường không tin, có điều vừa rồi nghe Lưu Thanh nói Từ Dương dùng một quyền đã đánh người ta thành mưa máu, nên nàng ta rất cung kính với Từ Dương.

“Nào có...... Haizz, nữ nhi của ta từ nhỏ đã ngu dốt......”

Nữ nhân trên giường nhỏ giọng thì thào, trực tiếp bị Từ Dương cắt lời.

“Ta nói là thật sự, ngươi không nên nói nữ nhi của mình như vậy.” Từ Dương nói.

Tiếp đó, Từ Dương đi tới trước giường nữ nhân, một tay khoác lên vai, rót một tia linh khí vào trong thân thể nàng ta.

Phốc......

Chỉ trong chốc lát, nữ nhân kia liền phun ra một ngụm máu đen vô cùng hôi thối.

“Mẹ! Mẹ thế nào rồi?” Lưu Thanh khẩn trương chạy tới, nhìn mẹ của nàng vội hỏi.

“Bình tĩnh đi, ta đã giải độc cho mẹ ngươi, có thể xuống giường đi lại một chút xem sao.” Từ Dương nói.

Vừa rồi hắn không chỉ đẩy độc nữ nhân trúng phải mà còn đẩy những độc tố tích tụ bao nhiêu năm của nàng ta ra ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »