Từ Dương có chút ngây người, hắn vốn cho là Bạch Ngưng Mi sẽ cầu hắn cứu mạng gì đó.
“Có chút thú vị đây.” Từ Dương thấp giọng lẩm bẩm, khóe miệng nở nụ cười, tiếp tục gặm quả trên tay, có thêm phần hứng thú với Bạch Ngưng Mi.
“Ngươi đương nhiên chạy không thoát, không chỉ có ngươi, hừ, hôm nay, tất cả các ngươi cũng phải chết.” Quý Thái cười đầy khát máu, đôi mắt tà ác chăm chú nhìn Từ Dương.
Ngoại trừ Từ Dương chỉ là Luyện Khí kỳ, những người khác đều là Kim Đan kỳ. Chỉ là, nếu Quý Thái thật sự tin tưởng Từ Dương là Luyện Khí kỳ, vậy hắn ta đúng là một tên não tàn.
Quý Thái đi đến trước mặt Từ Dương, đảo mắt qua Từ Dương, hỏi: “Hai người kia là do ngươi gϊếŧ phải không?”
Quý Thái dĩ nhiên nói tới hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ mới vừa rồi bị Từ Dương gϊếŧ gọn.
Từ Dương tất nhiên cũng hiểu ý, bèn gật gật đầu, bộ dáng sao cũng được mà nói: “Đúng vậy, chính là ta gϊếŧ bọn họ, có vấn đề gì không?”
Ánh mắt Quý Thái lóe lên vẻ kinh ngạc, rồi cười lạnh nói: “Ngươi vẫn rất có gan đấy, lại dám thừa nhận, ta còn tưởng rằng ngươi không dám thừa nhận đấy.”
Nói rồi, linh khí từ Quý Thái bắt đầu tràn tới Từ Dương, dò xét tu vi của Từ Dương. Quý Thái cho rằng, tu vi của Từ Dương hẳn là Nguyên Anh tam trọng hoặc tứ trọng.
Nhưng mà, dò xét một hồi, kết quả lại làm cho hắn ta cảm thấy phải hoài nghi nhân sinh. Bởi vì tu vi của Từ Dương vậy mà thật sự chỉ là Luyện Khí kỳ hết sức bình thường mà thôi.
“Chuyện này. . .” Vẻ mặt Quý Thái trở nên cổ quái.
Vậy cũng có nghĩa là, Từ Dương hoặc thật sự chỉ là tu vi Luyện Khí kỳ, hoặc là, tu vi của Từ Dương mạnh hơn hắn ta rất nhiều, thực lực của hắn ta còn không thể dò xét tinh tường, vậy tu vi của Từ Dương rốt cuộc là gì.
Thế nhưng, sao có thể, hắn ta là Nguyên Anh trung hậu kỳ, chỉ cần đối phương là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, hắn ta nhất định có thể kiểm tra ra tu vi của đối phương.
Nếu đến cả hắn ta cũng không thể, vậy có nghĩa là Từ Dương là một lão quái vật Động Thiên cảnh. . . Đây là lão quái vật trong truyền thuyết đó, sao lại xuất hiện ở chỗ này.
Bỗng nhiên, trong đầu Quý Thái lóe lên một ý nghĩ.
“Ngươi thật sự chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ!” Quý Thái lạnh giọng hỏi, đồng thời ánh mắt kiểm tra bốn phía.
“Ta thật chỉ là Luyện Khí kỳ tu vi, thế nào.” Từ Dương vẫn kiên nhẫn đáp.
“Hừ, không phải mới vừa rồi các ngươi có một tu sĩ Nguyên Anh kỳ sao?”
“Không sai, vừa rồi quả thật có một lão đầu Nguyên Anh kỳ ở đây, nhưng mà lão ta đi rồi, thế nào, có vấn đề gì khác không?” Từ Dương gật đầu nói.
“Hắn đi đâu rồi.” Quý Thái phẫn hận nói.
Quả nhiên là như hắn ta nghĩ, kẻ gϊếŧ hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ đã chạy trốn, để lại một mình Từ Dương kéo dài thời gian với hắn ta.
“Ngươi nói người đó sao, hắn ta cũng chết rồi.” Từ Dương thản nhiên nói.
“Hừ, ngươi không nói đúng không, ngươi đã không nói, vậy ngươi cũng có thể chết được rồi.” Quý Thái đã không còn kiên nhẫn, hắn ta tới đây là để tìm hung thủ đã sát hại hai Nguyên Anh kỳ của hắn ta, hắn ta ở đây mất một phút, hung thủ bỏ chạy càng xa, càng thêm khó mà bắt được.
Quý Thái đột nhiên rút ra một đoản kiếm màu đen, đâm về phía Từ Dương.
Ánh mắt Từ Dương chợt phát lạnh, cũng đột nhiên vung tay ra bắt lấy thanh đoản kiếm. Đoản kiếm lập tức ngừng giữa không trung, không thể tiến thêm dù chỉ một chút.
“Chuyện này. . .” Quý Thái bất ngờ đến kinh hãi, hắn ta có cảm giác đoản kiếm của hắn ta như vừa đâm vào một khối sắt kiên cố, không thể nào đâm sâu vào được nữa.
Thế nhưng, người nắm đoản kiếm của hắn ta rõ ràng chỉ là một Luyện Khí kỳ mà.
Bỗng nhiên, hắn ta hoảng sợ nhìn thẳng Từ Dương nói: “Ngươi không phải Luyện Khí kỳ!”
Từ Dương cười nhạo một tiếng, tay bóp chặt một cái, đoản kiếm liền hóa thành bột mịn.
“Ngươi nói sai rồi, ta chỉ là Luyện Khí kỳ mà thôi.”
Từ Dương dứt lời, tung ra một cước, linh khí như bài sơn đảo hải không chút lưu tình dồn mạnh vào người Quý Thái.
Những linh khí này, mỗi một tia đều nhẹ bỗng, yếu ớt, thực sự chỉ là linh khí Luyện Khí kỳ, nhưng mà số lượng lại vô cùng nhiều. Khi số lượng đủ nhiều tụ lại sẽ xảy ra chất biến, Quý Thái trực tiếp bị một cước này đạp bay ra xa mấy ngàn mét, sau đó oanh một tiếng nện vào sâu bên trong một ngọn núi.
Sau một tiếng vang kinh thiên động địa, bụi mù cuồn cuộn lên, năm tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn lại chết lặng.
Quý Thái chết rồi? Ngay cả một kích cũng không đỡ nổi?
Bịch. . . Một tu sĩ Nguyên Anh kỳ mềm nhũn cả đầu gối, liền quỳ sụp xuống, có một người dẫn đầu, những người khác cũng liền quỳ xuống.
Bọn họ không phải đồ đần, đến cả Quý Thái cũng không chịu nổi một kích đã thua tan tác. Rất rõ ràng, nếu Từ Dương muốn gϊếŧ bọn họ thì cũng chỉ là vấn đề một cước.
Từ Dương nhìn những người này đau khổ cầu khẩn, hắn lại bình tĩnh ăn mấy quả cho đỡ chán miệng, sau đó nói: “Được rồi, các ngươi đều đã biết sai thì cũng không cần cầu xin tha thứ, ta sẽ tha cho các ngươi.”
Kỳ thực, Từ Dương không phải một người thích gϊếŧ chóc, có thể không gϊếŧ người thì hắn sẽ tận lực không gϊếŧ người.
Thế nhưng, tu chân giới quá hỗn loạn, cá lớn nuốt cá bé. Một Luyện Khí kỳ nho nhỏ như hắn lúc nào cũng bị một số người trong lòng có quỷ để mắt tới.
Không có cách nào, Từ Dương cũng chỉ có thể lấy ra một chút thủ đoạn, giáo dục một vài kẻ để những kẻ còn lại lấy làm gương, cho thế nhân biết được, mặc dù hắn là Luyện Khí kỳ, nhưng hắn không phải một Luyện Khí kỳ bình thường, ai chọc tới hắn người đó phải chết.
Những tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia nghe vậy thì như được đại xá, cuống quít dập tạ ơn, đầu sau đó như một làn khói chạy trốn không còn tăm tích.
Bạch Ngưng Mi vẫn còn đang ngơ ngác, vừa rồi nàng ta đã làm tốt chuẩn bị phải chết, vậy mà mới chỉ một phút, cục thế đã xảy ra đại nghịch chuyển.
Quý Thái bị Từ Dương một chân đạp cho bay mấy ngàn mét, cả người mất hút vào sâu trong núi, chắc là đã chết đến mức cặn bã cũng không còn. Còn đám tu sĩ Nguyên Anh kỳ còn lại thì toàn bộ đều chạy trốn.
“Đại nhân, tạ ân cứu mạng của đại nhân.” Bịch một tiếng, Bạch Ngưng Mi quỳ mạnh xuống đất, không ngừng dập đầu.
Từ Dương thở dài một tiếng, lại quỳ nữa.
Nếu nói bây giờ có ai bất ngờ nhất, vậy chắc chắn chính là đám tu sĩ Kim Đan kỳ vừa mượn gió bẻ măng, không chút do dự phản bội Từ Dương.
“Đại nhân, tha mạng a. . .” Một tu sĩ Kim Đan kỳ run run nói, ánh mắt hoảng sợ nhìn Từ Dương phảng phất như đang nhìn một tên ác ma.