Chương 45: Cứu Được Một Người

Từ Dương nhìn mười mấy người đi theo hắn tới đây, hơi kinh ngạc.

Vốn cho là những người này đều sẽ rời đi, không ngờ còn có người không sợ chết, dám đi theo hắn.

“Rốt cuộc ngươi có tu vi gì, tại sao muốn che giấu tu vi bản thân.” Ngay lúc này, một người tiến tới, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi.

Từ Dương quay đầu nhìn hắn một cái, là một tên mập tu vi Kim Đan hậu kỳ.

Loại tu như vậy trong đội ngũ này cũng coi như rất lợi hại.

Đương nhiên, trước mặt Từ Dương cũng chỉ là cặn bã.

“A, ta không hề che giấu, ta vốn dĩ chính là Luyện Khí kỳ.” Từ Dương nói.

Người mập mạp kia vẻ mặt cổ quái nhìn Từ Dương, cũng không nói cái gì.

Đi sâu vào bên trong rừng rậm, Từ Dương trên đường thấy được không ít linh dược. Một vạn năm trước những linh dược này cũng là tuyệt thế linh dược, nhưng là bây giờ chỉ là cỏ dại.

Mới đầu Từ Dương còn có chút hứng thú ngắt lấy những linh dược này, nhưng sau đó, bởi vì những linh dược này thật sự quá nhiều, Từ Dương liền hoàn toàn mất hết hứng thú.

Hái một chút đủ số lượng, Từ Dương liền tiếp tục tiến về phía trước.

“Nếu các ngươi nhìn thấy những linh dược này, giúp ta ngắt lấy. Các ngươi đưa ta năm mươi gốc linh dược dạng này, ta có thể cho các ngươi đan dược tăng cao tu vi.”

Từ Dương trên tay cầm linh dược vừa hái được, hướng về phía các tu sĩ Kim Đan kỳ nói.

Hắn làm cho những này Kim Đan kỳ tu giả đi theo hắn, cũng là bởi vì hắn cần những tên tu sĩ Kim Đan kỳ hái linh dược cho hắn.

Bây giờ, chính là lúc nhóm tu sĩ Kim Đan kỳ này phát huy tác dụng.

Những tu sĩ Kim Đan kỳ này nhìn Từ Dương, gương mặt ngơ ngác. Bởi vì loại linh thảo Từ Dương cầm trên tay thật sự quá bình thường.

Loài cỏ này, dọc theo đường đi bọn hắn nhìn thấy vô số. Hơn nữa, cái thứ này không phải cỏ dại sao. Như thế nào lại biến thành linh dược.

“Cái này, ngươi đừng trêu đùa bọn ta chứ, cỏ này không có giá trị gì, ngươi lấy về làm gì.” Một người lên tiếng hỏi.

Từ Dương nhìn hắn một cái. “Ở trong tay các ngươi không có giá trị, không có nghĩa là ở trong tay của ta cũng không có giá trị, yên tâm đi, chỉ cần các ngươi hái cho ta, ta nhất định sẽ cho các ngươi đan dược.”

Những người kia vẫn là không tin, vừa định nói cái gì, bỗng nhiên, từ phía bên cạnh truyền tới một tràng tiếng xé gió.

Từ Dương ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ, vết thương chằng chịt đang hoảng hốt chạy trốn. Thiếu nữ này thế mà có tu vi Nguyên anh kỳ.



Sau lưng thiếu nữ là hai lão quái vật Nguyên anh kỳ mặt nhe răng cười đuổi theo.

“Cứu ta.” Thiếu nữ kia, nhìn thấy phía Từ Dương ở phía trước ngạc nhiên gào lên.

Từ Dương bình tĩnh quay đầu đi, xem như không nhìn thấy cái gì cả. Chuyện của người khác hắn không bắt buộc phải xen vào.

“Đại nhân, cứu ta.” Thiếu nữ chạy về phía Từ Dương, vừa tới bên cạnh Từ Dương mắt liền trở nên trắng dã, hôn mê bất tỉnh.

Từ Dương nhìn chằm chằm thiếu nữ ngã bên cạnh mình, hắn ngây ngốc.

Ngã ở chỗ khác không được à, sao cứ phải ngã ở ngay cạnh hắn, lần này, có chút phiền phức.

Khi nghĩ tới đây, Từ Dương vuốt vuốt huyệt Thái Dương lui lại hai bước, nói với hai lão quái vật Nguyên anh kỳ.

“Cái này cái gì...... Ta không biết cái gì hết, các ngươi muốn tiếp tục làm gì cứ tiếp tục làm đi.” Nói rồi Từ Dương quay người chuẩn bị rời đi.

Một đám tu sĩ Kim Đan kỳ phía sau nhìn thấy phía trước bỗng nhiên xuất hiện hai tên tu sĩ Nguyên anh kỳ, vốn dĩ đã bị dọa cho ngây ngốc.

Bây giờ lại nhìn thấy Từ Dương lại bỏ mặc thiếu nữ nằm trên mặt đất kia, trong nháy mắt, bọn hắn liền đưa được kết luận, Từ Dương cũng không thể trêu vào hai tên Nguyên anh kỳ kia, bọn hắn cũng không thể trêu vào.

Cho nên, những người kia hoặc là tan tác như chim muông, hoặc là khuôn mặt cứng ngắc nở nụ cười lấy lòng.

“Ngươi là ai.” Một tên tu sĩ Nguyên anh kỳ nhìn Từ Dương, tiến lên hung hãn nói.

Mặc dù Từ Dương đã làm ra vẻ nhượng bộ, nhưng mà cũng không khiến bọn hắn không nhìn đến Từ Dương nữa, ngược lại bắt đầu gây sự với Từ Dương.

“Ta là ai, ngươi chưa cần thiết phải biết, ngươi chỉ cần biết, thừa dịp ta còn chưa nổi nóng, mau chóng rời đi!”

Từ Dương sắc mặt biến lạnh, hắn lùi bước, chẳng qua là cảm thấy chuyện không liên quan đến hắn, không cần thiết đi tìm phiền toái, nhưng hắn không sợ những người này.

Hai tên tu sĩ Nguyên anh kỳ nhìn nhau, bỗng nhiên trong tay bọn hắn nhanh chóng ngưng kết ra một đạo linh khí, nhanh chóng đập về phía chán Từ Dương.

“Xin lỗi, ngươi nhìn thấy chuyện ngươi không nên nhìn thấy, cho nên địa ngục mới là nơi ngươi nên đến.”

Còn chưa dứt lời, nắm đấm của hai tên Nguyên anh kỳ đã chỉ cách đầu của Từ Dương khoảng một phân.

“Ài, trên thế giới này, lúc nào cũng có người thích tự tìm đường chết, ta đã nói rồi, ta có thể coi như cái gì cũng không biết, ngươi tại sao còn muốn tới tìm đường chết.” Từ Dương âm thầm thở dài, đại thủ vung ra, vững vàng giữ lấy cổ tay của hai tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Hai tu sĩ Nguyên anh kỳ, lập tức bất động, không cách nào chuyển động được một phân một tấc.



Trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc, vừa định nói cái gì, bỗng nhiên, cổ tay Từ Dương hơi dùng sức, xoạt xoạt một tiếng, cổ tay hai người bọn họ đồng thời đứt gãy.

“A...…”

Hai tu sĩ Nguyên anh kỳ phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Oanh......

Một cỗ linh khí bá đạo xông vào kinh mạch cuả hai tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tùy ý du tẩu phá hoại, hai tên tu sĩ Nguyên Anh kỳ phù một tiếng khạc ra một búng máu, toàn thân kinh mạch bị xé rách mà chết.

Ngay cả nguyên anh của bọn họ cũng không thể trốn qua một kiếp, trong nháy mắt bị phá nát bấy.

“Đã nói ta không quan tâm chuyện của các ngươi, tại sao còn muốn gây chuyện với ta.”

Từ Dương nhìn hai lão quái vật Nguyên anh kỳ nằm trên đất, lạnh lùng vừa cười vừa nói.

Những tên Kim Đan kỳ vừa rồi chuẩn bị trốn chạy nhìn hai tên Nguyên Anh kỳ chết đi, há hốc mồm ra, có thể nhét vừa một quả trứng gà.

“Cái này, lợi hại, đây chính là Nguyên Anh kỳ, cứ thế mà chết đi.”

“Đúng vậy, quả thực rất lợi hại.”

Mọi người nghị luận ầm ĩ, trong con ngươi nhìn về phía Từ Dương tràn đầy sùng bái.

Từ Dương nhìn qua nữ nhân nằm trên đất kia, lúc này Từ Dương mới phát hiện, nữ nhân này thật đẹp, không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người cũng rất nóng bỏng.

Chỉ là, nữ nhân này, nội thương vô cùng nghiêm trọng, toàn bộ nội tạng bị lệch vị trí, vết thương vẫn đang không ngừng chảy máu, sắc mặt tái nhợt.

“Con mẹ nó, còn trúng độc, quá độc ác.” Từ Dương cẩn thận quan sát nữ nhân này, không nhịn được nói.

Nữ nhân này, cơ thể đã hỏng bét rồi, đạt đến cực hạn, không quá vài phút nữa sẽ đi đời.

Đương nhiên, có Từ Dương ở nơi này, loại tình huống này sẽ không thể xảy ra.

Lấy ra một bình linh dược, tiếp đó đút vào trong miệng của nữ nhân.

Vết thương trên người nữ nhân này dần liền lại tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.

Sau một phút, nữ nhân liền tỉnh lại.

“Hai người kia đâu.” Nữ nhân kia hỏi, mặc dù vết thương trên người nàng đã khỏi hết, nhưng vẫn có chút suy yếu.