Chương 4: Diệt Vân Sơn Tông
Một kiếm! Chỉ một kiếm!
Một kiếm, Sát tự sụp đổ, thanh minh vẫn, Kim Đan chết!
Lưu Chân trên không trung mà hai mắt trừng lớn, ánh mắt ngập trong sự khó tin.
Cường giả Kim Đan nào có dễ dàng chết như vậy? Mà dù Kim Đan bỏ mình cũng có thể tiếp tục sống sót theo cách khác.
Nhưng Từ Dương xuất kiếm thật sự là quá nhanh, nhanh đến mức ông ta không kịp phản ứng, kiếm mới vừa ra khỏi vỏ thì ông ta đã chết, bởi vì, Kim Đan của ông đã vỡ.
Bỗng nhiên, Lưu Chân ầm ầm rơi xuống, thi thể đã biến thành hai khúc.
Trong mắt lão giả đột nhiên hiện lên đầy vẻ sợ hãi.
Đáng sợ, thật sự là quá mạnh mẽ.
Nhưng vì sao hắn không thể ngự không?
Ông ta khó có thể tưởng tượng nổi, thậm chí, bây giờ ông ta không dám tiếp tục suy xét, mà chỉ cảm thấy nguy cơ tử vong đang tới rất gần. Bởi vì mục tiêu kế tiếp của Từ Dương tất nhiên là mình.
“Thất tự nhất sát, thất sát hợp nhất!” Lão giả giận dữ hét, sức mạnh bán bộ Nguyên Anh dồn hết vào trong trận bàn, đại trận trên không phảng phất như hóa thành thực chất, một cỗ sát ý lăng thiên hóa thành một chữ Sát đỏ như máu vô cùng nặng nề.
Thiên phát sát cơ, di tϊиɧ ɖϊ©h͙ túc!
Chữ này phảng phất như thiên ý chi sát!
So với nhất sát thức lúc ban đầu, lần sát chiêu này cường đại hơn không biết bao nhiêu!
Mỗi nét của chữ Sát đều tựa như kết tinh từ vô số núi thây biển máu, mỗi một nét lại phảng phất như binh đao thiên kiếm, diệt tận chúng sinh sâu kiến!
“Tiểu tử, chết dưới thất sát tuyệt sát của ta, ngươi có thể tự ngạo, chỉ tiếc, ngươi quá tự đại, lại dám một mình xông vào Vân Sơn Tông ta, còn dám để ta thong dong bố trí trận bàn, chết đi!” Trong mắt lão giả lộ rõ sát ý, thất sát hợp nhất, tuyệt sát thành, dù là lão quái Nguyên Anh cũng nhất định phải chết.
Sau đó, ông ta còn lấy ra một thanh đao.
“Đao này tên là Cuồng Đao, chính là do chủ ta đích thân luyện chế, hao tổn toàn bộ lực lượng Vân Sơn Tông, luyện chế mất bảy bảy bốn mươi chín ngày mới thành, đao này xuất đao nhất định phải được uống máu, dùng đao này để tiễn đưa ngươi!”
“Cuồng Đao trảm!”
Lão giả không núp phía sau rồi xuất thủ như Lưu Chân, mà là trực tiếp ngự đao gϊếŧ tới!
“Thất sát.”
Từ Dương cười khinh thường, cái này mà cũng dám gọi là thất sát? Còn chẳng bằng một nửa uy lực của thất sát trận chân chính.
Từ thượng cổ chi pháp, hắn phát hiện rất nhiều thứ đã không trọn vẹn, thậm chí là thất truyền. Nếu như hắn muốn phá trận bàn này, đó là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng hắn sẽ không làm vậy.
“Ngươi có biết vì sao các ngươi lại chết không?” Từ Dương nói.
“Bởi vì, các ngươi nói quá nhiều!”
“Ta không thể bay, nhưng ta có thể nhảy!”
“Cái gọi là thất sát của các ngươi đó, đối với ta đúng là trò cười.”
Từ Dương tung người nhảy lên mấy chục trượng.
“Đạo pháp niên thế này của các ngươi thật khiến ta thất vọng!”
“Cực Mệnh Kiếm!”
Từ Dương vung kiếm lên, mũi kiếm cực tụ hàn quang, chợt lướt qua một đạo.
“Cực Mệnh Kiếm, đạo pháp Hoàng cấp hạ phẩm? Không đúng, Cực Mệnh Kiếm không phải!” Lão giả biến sắc, trong lúc mơ hồ cảm thấy không ổn.
Trong nháy mắt, kiếm và thất sát nhất tuyệt sát va vào nhau, chữ Sát sát ý ngút trời liền kịch liệt run rẩy lên.
Két! Chữ Sát gần như trở thành thực chất bỗng nhiên sụp đổ ra một cái khe.
Sau đó nó ầm vang nứt vỡ ra trông giống như mạng nhện.
Phanh! Trận bàn run rẩy, trận bàn đã không chịu nổi sức mạnh cỡ này, thất sát hợp nhất bị phá, càng bị phản phệ ngược lại mà sụp đổ hoàn toàn.
Lão giả hãi nhiên biến sắc, đây không phải là người, người sao có thể làm đến loại trình độ này?
Ông ta chém xuống đao mang, vậy mà chỉ mới tiếp xúc với dư lực từ Cực Mệnh Kiếm liền đã bị phá.
Từ Dương mượn lực lượng từ vụ nổ tung người nhảy cao lên, phất nhẹ trường kiếm, lão tổ khai sơn Vân Sơn Tông cùng bảo đao trong tay hắn phảng phất như trang giấy, hóa thành mảnh vụn, tung bay ra xa.
Ngay cả giằng co cũng không làm được.
Lão giả vào rơi xuống vực sâu, mặt trời chói chang trên không lại không có một tia ấm áp.
“Hắn muốn gϊếŧ ta!”
“Trốn, nhất định phải trốn, hắn không thể bay, ta phải mau trốn!”
“Thù này chỉ có đợi chủ thượng trở về mới trả được, diệt Vân Sơn Tông ta, tuy ta đại hận, nhưng lại không thể không nhẫn!”
Lão giả sáng tỏ mọi thứ chỉ trong nháy mắt, Từ Dương chỉ với hai thức kiếm đã hoàn toàn lật đổ nhận thức của mình.
Đặc biệt là chiêu kiếm thứ hai, Cực Mệnh Kiếm kia, chỉ là đạo pháp hoàng cấp thông thường, tụ lực tại mũi kiếm.
Nhưng mà, vào trong tay Từ Dương, thất sát hợp nhất tuyệt sát cũng không đỡ nổi. Đây chí ít phải là uy lực của kiếm pháp Địa cấp, đây còn là Cực Mệnh Kiếm mà ông ta biết sao?
Ông ta không nghĩ ra, cũng không dám nghĩ tiếp.
Lão giả dứt khoát quay người. Ông ta là bán bộ Nguyên Anh nếu muốn chạy trốn, Từ Dương chắc chắn không đuổi kịp.
Từ Dương nhìn lão giả chạy thục mạng, bỗng nhiên cầm Bảo Mệnh Kiếm quăng về phía lão giả. Bảo Mệnh Kiếm vạch phá bầu trời, lưu lại mấy đạo kiếm ảnh.
Phanh! Nơi xa, lão giả bỗng nhiên lảo đảo một cái, trên người hiện lên một tầng thanh quang bao trùm lấy thân thể, ngay sau đó một bóng người chợt hiện lên.
“Thằng nhãi ranh, dám diệt Vân Sơn Tông ta!” Một người trung niên nhìn thấy cảnh tượng Vân Sơn Tông bị tàn phá, xác người nằm rải rác, trong mắt phun lửa.
“Lại thật sự có cao thủ Động Thiên cảnh?”
Từ Dương cảm thấy ngoài ý muốn, khó trách lão giả có thể ngăn lại một kiếm của hắn mà không chết, dù sao đây là một hư ảnh của cường giả Động Thiên cảnh, mà hắn lại cũng không xuất ra bao nhiêu sức mạnh.
“Hôm nay ngươi gϊếŧ người hầu của ta, ngày sau ta nhất định đích thân gϊếŧ cả nhà ngươi!”
Lão giả nghe vậy đại hỉ kêu lên: “Ha ha ha, đáng thương Thiên Lam Tông ngươi ẩn nhẫn vô số năm, kết quả vẫn là công dã tràng, chỉ cần chủ thượng trở về, cho dù các ngươi chạy đến chân trời góc biển cũng phải chết!”
Nhưng mà Từ Dương vẫn im im không lên tiếng!
Bảo Mệnh Kiếm thì vẫn còn đang bay lơ lửng.
Người trung niên kia lập tức cảm thấy không ổn, bỗng nhiên, trong mắt ông ta lóe lên vẻ chấn động.
“Linh kiếm, đây là linh kiếm!”
Kiếm sinh linh thai, được gọi là linh kiếm, cực hạn của linh kiếm có thể sinh ra kiếm linh!
Trong tay tiểu tử này lại có linh kiếm.
Ông ta còn chưa nói xong, Bảo Mệnh Kiếm đã tự động chém mạnh vào người trung niên.
Đương đương đương. Người trung niên tái xanh mặt, lão giả cũng bị dọa cho thất hồn bạt vía, vầng ánh sáng màu xanh trước mắt đã xuất hiện vô số vết rạn.
“Chạy mau” Người trung niên vội quát lên.
Nhưng mà đã không kịp. Răng rắc. Khối ngọc bội trên ngực lão giả lập tức nát bấy ra, vầng ánh sáng màu xanh và cả người trung niên đều biến mất.
Người trung niên kia chỉ là phong ấn một đạo hư ảnh của mình trong ngọc bội, vào thời điểm lão giả gặp phải nguy cơ sinh tử, có thể phát động ý niệm của ông ta lưu trong đó để ngăn địch.
Nhưng ông ta nào có thể ngờ nổi, một kẻ không biết phi hành, vậy mà lại nắm giữ một thanh linh kiếm.
Lão giả quay người muốn chạy, lại đã bị Bảo Mệnh Kiếm nhanh như chớp chém thành vụn.
Một viên Kim Đan ảm đạm đột nhiên bay ra, Bảo Mệnh Kiếm lại trực tiếp đâm vào Kim Đan, hấp thụ toàn bộ lực lượng Kim Đan vào trong thân kiếm.
“Chưởng môn chết rồi!”
“Lão tổ trấn phái cũng chết! Xong xong rồi, tổ sư khai sơn cũng không thấy trở về!”
“Xong, toàn bộ xong rồi, Vân Sơn Tông chúng ta bị một người diệt tông!” Đệ tử Vân Sơn Tông mắt thấy toàn bộ chiến cuộc, tất cả đều hoảng sợ hô lớn.
Nói thì chậm, trên thực tế thời gian giao thủ mới chỉ một khắc đồng hồ, chỉ một khắc đồng hồ, cả một tông môn bị diệt sạch.
Trúc Cơ kỳ chỉ còn sót lại một mình Trương Dã, nhưng Trương Dã là phản đồ.
Lúc này Trương Dã càng thêm khó mà áp chế rung động trong lòng, mặc dù hắn ta chờ mong Từ Dương có thể thắng, nhưng đó là ý nghĩ xuất phát từ việc muốn sống, nhưng Từ Dương vậy mà một người thiêu phá toàn bộ Vân Sơn Tông.
Hắn ta không muốn Vân Sơn Tông bị diệt!
Khắp núi khắp nơi, tất cả đều thấy thi thể, xung kích dư ba do trận chiến giữa các Kim Đan - Nguyên Anh cũng đã trực tiếp đánh chết vô số đệ tử Vân Sơn Tông.
Mùi máu tươi, trùng thiên!
Đệ nhất tông môn ở Tề Châu, Vân Sơn Tông đã bị diệt!