Chương 36: Luôn Có Người Thích Tự Tìm Cái Chết

Linh kiếm tốc độ cực nhanh, mang theo lôi điện phá không bắn đi, khiến cho không gian phải vặn vẹo, phát ra là tiếng tê tê, đâm tới Từ Dương!

Hai thanh linh kiếm là một kích toàn lực do hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ thiêu đốt toàn bộ sinh mạng, người bình thường căn bản không thể ngăn cản nổi.

Oanh. . . Từ Dương duỗi ra một ngón tay, dễ dàng kẹp lấy hai thanh linh kiếm. Tiếp đó, hắn hất tay lên, hai thanh linh kiếm bị bắn trở về với tốc độ còn nhanh hơn vừa rồi.

Hai hộ vệ của Triệu Bạch thấy rõ tất cả những gì vừa xảy ra chỉ trong khoảnh khắc, trong mắt liền hiện lên vẻ hoảng sợ. Chỉ có chính bọn họ biết, bọn họ hiến tế sinh mệnh xuất ra một kích cuối cùng rốt cuộc mạnh cỡ nào. Nếu một tu sĩ Nguyên Anh kỳ bình thường, e rằng chưa kịp phản ứng đã chết.

Thế nhưng, vì sao Từ Dương có thể tại trực tiếp cản lại linh kiếm của bọn họ? Đây còn là con người sao?

Thế mà, bọn họ có cảm giác, hôm nay mình chết ở đây cũng là chuyện đương nhiên.

Phù một tiếng. Hai thanh linh kiếm đâm vào trán hai người hộ vệ, cả hai cái đầu nổ tung lên như dưa hấu, khí tức sinh mệnh bạo phát. . .

Quần chúng xung quanh xem náo nhiệt thì chỉ thấy được là hai hộ vệ của Triệu Bạch liều mạng phóng ra linh kiếm, tiếp đó linh kiếm lại găm chặt vào gáy bọn họ.

Bởi vì tốc độ quá nhanh, bọn họ thậm chí không biết đã xảy ra chuyện gì trong khoảnh khắc ít ỏi đó.

“Đây thật quá kinh khủng mà, ta vốn cho là ta đã lợi hại lắm rồi, bây giờ xem ra, ta sợ là ngay cả một chiêu của Từ Dương cũng không tiếp được” Một người run run nói.

Sự tồn tại của Từ Dương đã hoàn toàn đổi mới tam quan của hắn ta.

“Hình như, cho tới bây giờ, không ai có thể tiếp nổi một chiêu của Từ Dương.” Một người khác nói.

Lập tức, tất cả mọi người đều yên tĩnh trầm tư xuống, đều đang suy đoán, Từ Dương rốt cuộc có tu vi gì.

Nhưng bọn họ hoàn toàn không đoán ra, bởi vì Từ Dương đối với bên ngoài luôn rằng hắn chỉ có cảnh giới Luyện Khí.

Trong lúc chiến đấu cũng không thấy có sự thay đổi tu vi, phảng phất như Từ Dương thật sự chỉ là Luyện Khí kỳ.

Nhưng mà, nếu ai thật sự tin Từ Dương chỉ là Luyện Khí kỳ, người kia chắc cũng là một tên thiểu năng trí tuệ.



“Từ Dương gϊếŧ Triệu Bạch, Ma Vân tông nhất định sẽ không bỏ qua, đến lúc đó, Từ Dương và Ma Vân tông lại có một trận chiến, chúng ta sẽ biết tu vi của Từ Dương thôi.”

“Còn có Linh Bảo các, Từ Dương tiêu diệt phân bộ của bọn họ tại Tề Châu, ngươi cho rằng, Linh Bảo các sẽ để yên sao?”

Không ít người đều cảm thấy, bây giờ Từ Dương đã dữ nhiều lành ít, nhảy nhót không được bao lâu nữa. Dù sao hai thế lực đều là tồn tại hoàn toàn có thể hủy diệt Tề Châu. . .

Ba lão quái vật Nguyên anh kỳ đã chết, bây giờ chỉ còn lại một mình Trương Song Thiên.

Từ Dương đi tới trước mặt Trương Song Thiên, thản nhiên nói: “Nói một chút đi, sau lưng ngươi là kẻ nào, tại sao ta không nên gϊếŧ ngươi, nếu ngươi nói đủ hay, nói cho ta nghe hài lòng, ta có thể ta có thể suy tính đến việc không gϊếŧ ngươi.”

Trương Song Thiên tức giận nhìn chằm chằm Từ Dương, không lên tiếng đáp lời.

“Nếu ngươi không nói, vậy thì cũng đành chịu thôi.” Từ Dương nói.

“Ta ban cho ngươi cái chết hóa thành tro tàn!”

Bàn tay đột nhiên vồ tới Trương Song Thiên, ánh lửa màu trắng bùng phát, bốn phía biến thành cả một mảng trắng xóa, nhiệt độ cao trực tiếp khiến cả người Trương Song Thiên hoá khí, phù một tiếng, gió thổi qua, Trương Song Thiên hoàn toàn tiêu tán trong không khí.

Người mạnh nhất bản thổ Tề Châu, Trương Song Thiên, cứ như vậy mà chết, chết dễ đến mức trông không giống như một tu sĩ Nguyên Anh kỳ. . .

Giải quyết Linh Bảo các xong, Từ Dương trở về Thiên Lam tông.

Nhưng mà, vừa về tới nơi, thần thức đảo qua Thiên Lam tông, vẻ mặt Từ Dương vừa mới được thả lỏng một chút lại phải nổi lên hàn ý.

“Vì sao trên thế giới này luôn có mấy kẻ nhàn rỗi đi tìm cái chết vậy!”

Từ Dương vừa mới nói xong, liền thành một đạo sấm sét, chạy vội về Thiên Lam Tông. . .

Bây giờ, bên ngoài Thiên Lam tông, mười sáu tu sĩ Kim Đan kỳ hội tụ dưới chân núi Thiên Lam tông, hai mặt nhìn nhau. Bọn họ muốn đi vào Thiên Lam tông, thế nhưng bị đại trận hộ sơn Thiên Lam tông cản ở bên ngoài.

Mười sáu Kim Đan kỳ bị một Thiên Lam tông nho nhỏ làm khó, nếu việc này truyền đi, nhất định sẽ bị người đời cười đến rụng răng.



Cho nên, bọn họ lựa chọn cường công, phá hủy đại trận hộ sơn.

Có một điều duy nhất làm cho bọn họ không hiểu là, vì sao Từ Dương còn chưa hiện thân. Cuối cùng, bọn họ đưa ra một kết luận hết sức thông minh, chắc là Từ Dương thấy bên bọn họ có tới mười sáu Kim Đan kỳ, bị dọa đến run lẩy bẩy, không dám lộ diện.

“Ngư Tam Nương, sao ngươi không động thủ, cùng tới đây phá hủy đại trận hộ sơn, gϊếŧ mấy tên đệ tử của hắn, ta xem Từ Dương lão nhi kia có còn dám trốn hay không.” Một đại hán mập là tu sĩ Kim Đan kỳ khinh khỉnh nói, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, căn bản không để Từ Dương vào mắt.

“Nếu hắn vẫn không dám đi ra ngoài, chúng ta gϊếŧ sạch người của Thiên Lam tông hắn, ta không tin đến lúc đó hắn còn không ra.” Một Kim Đan kỳ khác cũng cười lạnh nói.

Ngư Tam Nương lại nhíu mày, nàng ta còn nhớ như in thủ đoạn tàn nhẫn máu lạnh của Từ Dương kia, hắn sao có thể bởi vì e ngại mà co đầu rút cổ tại trong tông môn không dám ra ngoài.

Có khả năng cao là Từ Dương đang không ở trong tông môn.

“Không được, ta cảm thấy chúng ta vẫn nên chờ thêm một hồi thì tốt hơn, hiện giờ Từ Dương không có trong tông môn, nếu các ngươi hủy đi đại trận hộ sơn Thiên Lam tông, Từ Dương mà trở về, chúng ta khác gì đến đây chỉ để gây sự.” Ngư Tam Nương nhíu mày nói.

Từ Dương lưu lại cho nàng ảnh hưởng vô cùng sâu, trong mắt Ngư Tam Nương, Từ Dương tám chín phần mười là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Nhưng khi nói điều này cho thành chủ quận Thiên Vũ, ông ta lại căn bản không tin. Cứ một mực cho rằng một chỗ nhỏ như Tề Châu, làm sao có thể có tu sĩ Nguyên Anh kỳ, Từ Dương hẳn là chỉ là một Kim Đan kỳ đặc biệt mạnh.

Hơn nữa, thành chủ quận Thiên Vũ còn để mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ bọn họ tới Tề Châu lôi kéo Từ Dương.

Thế nhưng như này giống như tới đập phá quán vậy, làm gì có giống lôi kéo Từ Dương.

Đối với hành trình lần này, Ngư Tam Nương luôn có một loại dự cảm không tốt. . .

Bây giờ, bên trong đại trận hộ sơn Thiên Lam tông, sắc mặt âm trầm nhìn mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ phía ngoài, linh khí trong tay bọn họ hung hăng tấn công Thiên Lam tông.

Ầm ầm. . . Đại trận hộ sơn phải chịu mười mấy tu sĩ Kim Đan kỳ công kích, liền hơi rung động, phát ra những tiếng động lớn, thỉnh thoảng hiện thoáng qua một tia ánh sáng.

Lăng Thanh Thù nhìn đại trận hộ sơn mà có chút lo lắng. Đại trận hộ sơn là do lão tổ bày ra, lúc đó lão tổ vào trong bảo khố, tùy tiện lấy một chút tài liệu, rồi cũng tùy tiện bày ra nó.

Theo như Từ Lão Tổ nói, trước tiên cứ tạm thời ứng phó một chút thôi.