Chương 117: Vạn Kiếm Quy Nhất

Tổng cộng mười ba vị trưởng lão Nguyên Thần cảnh của thánh địa đồng thời điều động bảo kiếm trong tay, lăng không bay về cùng một chỗ.

Kiếm khí vô cùng cường đại nhanh chóng ngưng tụ về phía trung tâm đại trận, dung hợp toàn bộ kiếm khí ở xung quanh chiến trường lại một chỗ cùng với tiếng ngâm của thanh kiếm.

Cả phương thiên địa này đều phát ra âm thanh ong ong ngâm xướng theo kiếm mang khổng lồ vừa mới buông xuống!

“Kiếm trận Kinh thần! Trời ơi … Nghe nói vạn năm trước, Thập Lão hợp lực dẫn động kiếm trận Kinh thần, từng chém chết một vị chí tôn thiên địa! Hiện giờ xem ra, truyền thuyết có lẽ là sự thật!”

Một khắc khi kiếm mang khổng lồ chừng mấy chục mét hình thành, toàn bộ các tu sĩ của Thiên Kiếm Thánh Địa đều phát ra tiếng hoan hô cùng hò hét từ sâu trong nội tâm.

Đều là cường giả truy cầu kiếm đạo, có thể tận mắt nhìn thấy tạo nghệ kiếm đạo vĩ đại như thế buông xuống, cũng là một loại vinh hạnh.

Rốt cuộc, đại trưởng lão cùng mười hai vị trưởng lão khác cũng tỉnh táo lại. Đồng thời rót linh lực hùng vĩ bàng bạc vào kiếm của mình, rót kiếm hồn vào thanh kiếm mạnh nhất này!

Tuy rằng đây chỉ là một đạo kiếm mang dùng để công kích đối thủ, nhưng một khi được thi triển thành kiếm hồn chuyên chúc, uy lực của nó sẽ tăng lên một cấp bậc!

Mười ba vị cường giả Nguyên Thần cảnh hợp lực, đúc hồn thành công. Một kích này sẽ đại biểu cho một kích mạnh nhất của mười ba cường giả Thiên Kiếm Thánh Địa!

Thậm chí có thể chém gϊếŧ cường giả tuyệt đỉnh thực lực cao hơn!

Mà lực lượng như vậy, không thể nghi ngờ là đặc biệt chuẩn bị để đối phó với Từ Dương.

“Tiểu tử, còn có di ngôn gì không? Đây là lần cuối cùng ngươi mở miệng nói chuyện. Ngươi có cảm tưởng gì khi sắp cáo biệt thế giới này?” Đại trưởng lão đã bắt đầu bày ra thân phận cao nhân rồi.

Với tư cách là người cầm thanh kiếm chí cường kinh thần, hắn ta tự cho mình là chúa tể có thể khống chế được lực lượng hủy thiên diệt địa này, có tư cách dùng ánh mắt cao cao tại thượng như vậy nhìn xuống để làm nhục Từ Dương.

Nhưng ngượng ngùng thay Từ Dương chỉ dựng lên ngón giữa với hắn ta.

“Ta nói rồi, theo ý ta thì dù ngươi có kêu gào như thế nào cũng chỉ là một con chó điên, vĩnh viễn không lên được mặt bàn.”

“Khốn kiếp, chết cho ta!”

Đại trưởng lão nổi cơn thịnh nộ, một khắc khi kiếm hồn hoàn thành đúc hồn, hắn ta giơ kiếm Kinh thần cực kỳ đáng sợ này lên cao!

“Mau tránh ra!”

Phản ứng đầu tiên của Bạch Liên Tuyết là mang theo Linh Dao bên cạnh nhanh chóng lui ra phía sau, Bát hoàng tử cùng đám người Hoàng Thiên cũng theo sát lập tức rời khỏi bầu trời, để Từ Dương một mình lưu lại giữa chiến trường rộng lớn như vậy. Đồng thời cũng để hắn có thể hoàn toàn buông bỏ mọi vướng bận mà chiến một trận.

“Trời ơi…… Cỗ lực lượng này, tên kia thật sự có chống được không?” Linh Dao dù sao cũng xuất thân từ Thiên Kiếm Thánh Địa, nàng quá rõ việc một kiếm này chém xuống sẽ có kết quả thế nào, cao thủ Nguyên Thần hậu kỳ tuyệt thế cũng chưa chắc có thể đỡ được một cú chém này.

“Yên tâm, nội tình của sư tôn không phải là thứ mà chúng ta có thể tưởng tượng, mấy tên trưởng lão hèn mọn này không đáng nhắc đến?” Bạch Liên Tuyết lộ ra vẻ sùng bái mỉm cười, vô thức nhớ lại cảnh tượng năm đó khi Từ Dương mang theo nàng quét ngang Nam Khương.

Lực lượng của một người có thể chém gϊếŧ trên trăm tên cao thủ Nguyên Thần cảnh vẫn có thể thong dong lui thân!



Mà lúc đó chỉ là Từ Dương của vạn năm trước.



Hiện giờ chỉ sợ so với năm đó còn kinh khủng hơn nhiều.

Tranh!

Kiếm mang khổng lồ từ trên cao chém xuống, Từ Dương cũng vào một khắc này diễn biến bát quái đồ đằng trong lòng bàn tay đến mức tận cùng.

Ầm ầm ầm!

Kiếm mang đánh vào đỉnh đầu Từ Dương.

Nháy mắt, trong phạm vi ngàn dặm trên chiến trường bình nguyên tất cả mọi thứ đều bị lực lượng hủy diệt không thể chống lại bao trùm hoàn toàn.

Khí tức dao động dường như muốn cắn nuốt toàn bộ thế giới!

Mà ở chính giữa trung tâm vụ nổ, Từ Dương chính diện ngạnh kháng kiếm mang kia, cũng trở thành ánh sáng trung tâm của toàn bộ thế giới.

Trong lúc mơ hồ, Linh Dao nhìn thấy một cảnh tượng quen thuộc từ trung tâm của kiếm khí vô tận.

Đó là hiện thân áo nghĩa cuối cùng của Quan Vân kiếm ý, lấy thân mình hóa thành kiếm, cũng chính là cảnh giới tối cao của kiếm đạo ‘nhân kiếm hợp nhất’ trong truyền thuyết!

Từ Dương đã không thấy bóng dáng, trung tâm vụ nổ mạnh chỉ còn lại hình dáng một thanh cổ kiếm, đột nhiên bay vυ"t lên trời!

Tranh tranh…

Kiếm quang cường hãn tùy ý dao động, tiếng kiếm ngân vang còn đang phóng đại không ngừng!

Không quá lâu, giữa toàn bộ Thiên Kiếm Thánh Địa, hàng trăm hàng ngàn bảo kiếm đồng thời mất đi khống chế, bị bản thể của Từ Dương hiện hóa ra trường kiếm cổ xưa triệu hoán đến bên cạnh.

“Vạn kiếm quy nhất! Chuyện này, sao có thể……”

“Cái tên Từ Dương này sao có thể hiểu được cảnh giới tối cao của Thiên Kiếm Thánh Địa nhất mạch chúng ta chứ? Ta đang nằm mơ sao?”

Có thể nói, mỗi người đang tham dự chiến đấu ở đây đều hoàn toàn ngây ngốc, căn bản không hiểu được tình huống.

Ngay cả Hoàng Thiên cùng Bạch Liên Tuyết cũng không hiểu bốn mắt nhìn nhau.

“Từ khi nào mà sư tôn có được tạo nghệ kiếm đạo cường hãn bực này? Hay là hai vạn năm qua người đều nghiên cứu kiếm đạo?”

Không ai có thể đưa ra một đáp án chính xác.



Duy chỉ nhìn thấy hình dáng Từ Dương không biết từ khi nào đã đi tới điểm cuối vân đỉnh.

Mà thân kiếm cổ xưa kia có thể hiệu lệnh vạn kiếm, dưới sự dẫn dắt của Từ Dương tiếp dẫn chư thiên vạn kiếm dũng mãnh tiến về phía Thiên Kiếm Thánh Địa.

Ầm ầm ầm!

Kiếm mang kinh khủng trút xuống như mưa!

Cùng lúc trước dẫn động công pháp bất đồng, lúc này đây, mỗi một đạo kiếm vũ đều bùng nổ sức mạnh như một thanh kiếm thực sự!

Không ngoa khi nói, uy lực của mỗi một đạo kiếm vũ đánh ra so với kiếm mang ngưng kết thành từ sức mạnh hư ảo là không cách nào sánh được.

Kết quả là…

Tổng đàn Thiên Kiếm Thánh Địa truyền thừa mấy vạn năm đã diệt vong trong sự hủy diệt cuồng loạn của Từ Dương…

Dưới sức mạnh của vạn kiếm, ngoài chủ sơn nguy nga thì những ngọn núi phụ khác và tất cả kiến trúc ở bình nguyên, đã hoàn toàn trở thành dĩ vãng…

Chứng kiến nơi mình đã sống mấy vạn năm bị hủy diệt hoàn toàn, các tu sĩ và trưởng lão trong Thiên Kiếm Thánh Địa đều bỏ chạy. Đáng tiếc, bọn họ thậm chí không thể phá tan được vòng vây của vạn kiếm…

“Không!”

Phốc…

Từng mảng lớn tu sĩ kiếm đạo theo tiếng ngã xuống, chỉ cần bị kiếm khí xung quanh lan đến đánh trúng thì không còn người nào có thể tiếp tục sống sót.

Ngay cả các trưởng lão Nguyên Thần cảnh dẫn động kiếm trận Kinh thần này cũng ít nhiều bị sóng phản kích của Từ Dương va phải, hai người trong số họ đã chết ngay tại chỗ.

Mạnh như đại trưởng lão mà trên người cũng có mấy chục vết kiếm khó có thể tránh hết.

“Tiểu tử, ngươi được lắm! Vậy mà có thể lĩnh ngộ kiếm cảnh tối cao của Thiên Kiếm Thánh Địa chúng ta!”

Đại trưởng lão không tiếp tục khoác lác với Từ Dương …

Hắn ta thật sự tỏ vẻ thán phục đối với thực lực của Từ Dương, cuối cùng thì cả đời hắn ta cũng khó lòng đuổi theo bước chân của Từ Dương.

“Nhưng mà… Chỉ bằng vào thứ đó mà ngươi nghĩ có thể thôn phệ thánh địa của chúng ta thì chính là người si nói mộng! Chúng ta tuy bất tài, nhưng nội tình chân chính của thánh địa đều đang ngủ say, chỉ bằng một mình Từ Dương ngươi, muốn huỷ diệt một trong mười đại thánh địa đứng đầu ở đại lục, vậy ngươi thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi.”

Đại trưởng lão thu liễm cảm xúc trên mặt, cùng chư vị trưởng lão khác đồng thời nhắm mắt ngưng thần, trong miệng bắt đầu lẩm bẩm cái gì đó.

Cuối cùng, một khí tức cuồn cuộn dao động ẩn giấu ở chỗ sâu trong chủ sơn đột nhiên nổ tung, uy áp kinh khủng như đại dương mênh mông nhanh chóng bao trùm toàn bộ chiến trường!

“Trời ơi…… Thập Lão, rốt cuộc muốn xuất quan sao?”