Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Luyện Khí Mười Vạn Năm

Chương 107: Giải Trừ Nguy Cơ

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Lần này hai người chúng ta đến đây là phụng mệnh Đại trưởng lão, muốn một lời giải thích hợp lý từ Hạ Hoàng. Nếu Man tộc Bắc Hoang bị hủy diệt, Hoàng triều Đại Hạ sẽ đặt Thiên Kiếm Thánh Địa ở chỗ nào?”

Trong lúc Hoàng đế cân nhắc, Ngũ Hoàng tử cùng trọng thần nhất mạch ngầm đưa ánh mắt nhìn nhau.

Chỉ thấy lão thần kia lấy ra một phần văn thư, đưa tới tay hai vị trưởng lão Thiên Kiếm Thánh Địa.

“Hợp tác cùng có lợi mới là vương đạo.”

Mấy chữ này thật đơn giản nhưng khiến cục diện rối rắm trở nên tươi sáng.

Từ Dương cũng không hiểu rõ văn kiện này đưa ra điều kiện gì để hợp tác với Thiên Kiếm Thánh Địa, chỉ nhìn dáng vẻ của hai lão giả này, Hoàng triều Đại Hả phải trả một cái giá khá đắt để diệt trừ Man Hùng.

“Chuyện này chúng ta không làm chủ được, nhưng ta thấy Hạ Hoàng rất có thành ý muốn hợp tác với Thiên Kiếm Thánh Địa. Nếu thật sự đạt được sự hợp tác, chúng ta sẽ không trợ giúp hoặc che chở cho Bắc Man Hùng, mặt khác, ta còn có yêu cầu hơi quá đáng, không biết Hạ Hoàng có đồng ý hay không?”

“Hả? Cứ nói đừng ngại.”

Bạch Y lão giả cười nhìn về phía Ngũ Hoàng tử và Bát Hoàng tử.

“Hai vị Hoàng tử tuổi còn trẻ đã có tu vi Động Thiên cảnh, hơn nữa lại có thiên phú trác tuyệt về kiếm đạo, nếu có thể lựa chọn một vị Hoàng tử tiến vào Thiên Kiếm Thánh Địa chúng ta tu hành, đây sẽ là nhân tố thúc đẩy sự hợp tác giữa hai bên.”

Từ Dương đã sớm dự đoán được người này sẽ có thái độ như vậy, chỉ cười nhạt tự lo uống trà.

Hạ Hoàng nghe vậy đương nhiên cũng không phản đối, thật lòng ông ta không muốn đắc tội với Thiên Kiếm Thánh Địa, huống chi trong tình huồng này chỉ cần lấy một Hoàng tử cũng xem như hợp tác.

“Lão Ngũ lão Bát, hai người các ngươi có ý kiến gì không sao? Trẫm muốn nghe ý của các ngươi một chút. Nội tình và địa vị của Thiên Kiếm Thánh Địa không cần nhiều lời nữa, đây đã là cơ hội ngàn năm một thuở, một khi bỏ lỡ chính là đánh mất cơ hội một đời có được, các ngươi sẽ không còn cơ hội nào khác.”

Bạch Y lão giả cười vuốt ve chòm râu của mình: “Ta tu kiếm đạo ngàn năm, chưa từng thu nhận đệ tử quan môn, nếu như trong các ngươi người nào tự nguyện gia nhập vào Thiên Kiếm Thánh Địa, không cần thông qua khảo hạch gì, ta sẽ trực tiếp thu làm môn hạ, dốc lòng dạy dỗ.”

Nếu cơ hội này mà người bình thường có được thì chẳng cần suy nghĩ, Ngũ Hoàng tử và Bát Hoàng tử chần chừ có thể quan hệ đến việc Từ Dương truyền thụ kiếm ý cho bọn họ.



Bằng cách này, Hoàng tử được chọn làm truyền nhân của Thiên Kiếm Thánh Địa cũng tương đương với việc hủy bỏ tư cách trở kế thừa hoàng vị.

Xưng Hoàng ở phàm thế hay tiến vào giới tu luyện hưởng vận may cao nhất, hai con đường với hai phương hướng hoàn toàn khác biệt, trong lúc nhất thời cũng khiến cho hai Hoàng tử không biết lựa chọn thế nào.

“Khởi bẩm phụ hoàng, cơ hội này rất hiếm thấy, Ngũ ca thiên phú kiếm đạo mạnh hơn con, con cảm thấy vinh hạnh này là cơ hội cho Hoàng triều Đại Hạ, Ngũ ca càng thích hợp hơn.”

Vốn Ngũ Hoàng tử định lên tiếng phản bác, nhưng hắn phát hiện con đường của mình đã bị lấp kín. Nếu như ở thời điểm này làm trái ý phụ hoàng, cự tuyệt cơ hội như vậy, một khi Thiên Kiếm Thánh Địa tức giận Hoàng triều, thậm chí vì chuyện này mà hủy bỏ hợp tác, thì đại nạn sẽ đến với Hoàng triều Đại Hạ, hắn sẽ trở thành tội nhân thiên cổ đừng nói chi đến kế thừa hoàng vị.

“Phụ hoàng, hài nhi nguyện ý theo hai vị trưởng giả tiến vào Thiên Kiếm Thánh Địa!”

Cuối cùng Ngũ Hoàng tử đành lựa chọn thỏa hiệp.

Trên điện, vẻ mặt Hoàng hậu nương nương xám như tro tàn, thật sự rất tuyệt vọng. Nàng đã vì sự kế thừa của Ngũ Hoàng tử mà tốn không biết bao nhiêu tâm cơ, bỏ ra mười mấy năm xây dựng, bỗng bị hủy hoại trong chốc lát.

Được đến Thánh Địa là cơ duyên to lớn nhưng kèm theo đó là sự nguy hiểm và không chắc chắn, vạn nhất Ngũ Hoàng tử gặp chuyện gì ngoài ý muốn, Hoàng hậu trong cung tứ cố vô thân, tương lai không biết như thế nào.

“Ha ha ha, đồ nhi ngoan còn không mau tới hành lễ với vi sư!”

Trưởng lão yêu cầu tiện nghi nên sớm mở miệng. Được Ngũ Hoàng tử bái sư là một lễ khá long trọng, như vậy sẽ chính thức trở thành một thành viên của Thiên Kiếm Thánh Địa.

“Được rồi, chuyện dừng ở đây, hai chúng ta xin từ biệt! Lúc đến có phần đường đột một chút, lão hủ xin bồi tội trước Hạ Hoàng.”

Lão giả nói xong, hai cánh cửa bên ngoài điện vỡ tan tành được cổ kiếm khí mạnh mẽ tiếp dẫn, một lần nữa được chữa lành, trong điện lại khôi phục không khí hài hòa như trước.

Vèo!

Ba người hóa thành một đạo kiếm quang lăng không mà đi.



Trước khi đi, Ngũ Hoàng tử lưu lại một đạo hồn niệm cho Từ Dương, thỉnh cầu Từ Dương che chở cho mẫu hậu của hắn.

Đối với vận mệnh của Ngũ Hoàng tử, Từ Dương đã sớm đưa ra một ít chỉ điểm, chỉ có thể nói tiểu tử này trời sinh không có mệnh Đế Vương, lần này đi Thiên Kiếm Thánh Địa lành hay dữ khó nói. Từ Dương khẽ thở dài, trong lòng hắn đã sớm nghĩ tới.

Bách kiếm nhân được hai hai lão giả mang tới cũng theo hai lão rời đi, bọn họ không thật sự công kích Hoàng triều Đại Hạ, lần nguy cơ này xem như kết thúc.

Sau khi bị bọn họ lăn qua lộn lại, không khí yến hội cũng đã sớm tiêu tan, Hạ Hoàng cũng đuổi tất cả bá quan văn võ trong triều, chỉ để lại một mình Từ Dương. Trong cung điện to lớn như vậy, lúc này chỉ còn lại Hạ Hoàng và Từ Dương mà thôi.

“Bây giờ trẫm mới hiểu được dụng ý lão Ngũ mời ngươi tới. Nếu trẫm đoán không lầm, kiếm ý các hạ truyền thụ cho hai hoàng nhi của ta chính là nguyên nhân trấn an Thiên Kiếm Thánh Địa.”

Từ Dương cười khẽ đứng dậy: “Ta cũng không thần thông như bệ hạ tưởng tượng đâu, cũng không thích tham dự vào những chuyện này, ta chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi. Đi tới Thiên Kiếm Thánh Địa là vận mệnh do Ngũ Hoàng tử tự chọn, người bên ngoài không có cách nào thay đổi.”

Hoàng đế thở dài: “Thiên Kiếm Thánh Địa không phải Hoàng triều Đại Hạ chúng ta có thể chọc nổi, kết cục thế này đã là tốt nhất rồi, có điều...”

Từ Dương ngẩng đầu lên: “Bệ hạ đang lo lắng đến việc tuyển chọn Thái tử sao?”

“Hoàn toàn chính xác. Trong những hoàng nhi của trẫm, xuất sắc nhất chính là lão Tam, lão Ngũ cùng lão Bát. Lão Tam quân công lớn lao, năng lực mạnh mẽ, có điều xuất thân không được ủng hộ, chuyện này cũng không thể trách nó.

Lão Bát là nhi tử trẫm sủng ái nhất, có lẽ thương ai thì thương cả đường đi lối về. Trên người nó trẫm nhìn thấy được bóng dáng của mình năm đó. Có điều tính tình đó thì vẫn chưa đủ để kế thừa đại nghiệp Hoàng triều.

Qua so sánh, ta chỉ thấy lão Ngũ là phù hợp nhất, tuy không phải ưu tú nhất, nhưng lại thích hợp nhất, nhưng hôm nay......”

Từ Dương nhìn ra nỗi khổ của Hoàng đế, mỉm cười nói: “Bệ hạ đang ở thời kỳ sung mãn nhất, lại là cường giả của Đại Hạ, vì sao hôm nay đã vội suy xét đến chuyện này? Kỳ thật có một số việc, kế hoạch vĩnh viễn không bao giờ có thể thay đổi được không bằng cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất.”

Hoàng đế nhìn Liễu Từ Dương chăm chú.

“Cũng được, ta biết người như các hạ không có hứng thú với việc triều chính. Tóm lại, chỉ cần trẫm chấp chưởng Hoàng triều Đại Hạ, Thiên Lam Tông nhất định sẽ ngày còn lớn mạnh, truyền thừa bất hủ.”

Từ Dương đạt được nguyện vọng của mình, hắn chắp tay khom người trước Hoàng đế và rời khỏi đại điện.
« Chương TrướcChương Tiếp »