Người cầm đầu thích ngăn lại cuộc tranh luận giữa hai người rồi quét mắt nhìn về chín người khác, ông ta bình tĩnh hỏi.
“Tên Từ Lão Tổ, ai đi thu nạp hắn ta?”
Bên trong ánh mắt của ông ta có ẩn ẩn thần quang lập loè.
Rõ ràng đối với loại chuyện này, ông ta không muốn đích thân ra tay, giao cho những người này vừa đúng lúc.
Ở trong các châu thuộc quận Thiên Vũ, tu sĩ Kim Đan ước chừng có trăm người.
Hơn trăm vị tu sĩ Kim Đan, hoặc là bám vào Quận vương của quận Thiên Vũ hoặc là cùng phủ Quận vương ký kết một loại hiệp ước nào đó.
Cũng chính bởi vì như thế nên tu sĩ quận Thiên Vũ có quyền lực cao cấp, có thể nói là tập trung cao độ.
Cơ bản mỗi người, trong điều kiện đặc biệt, đều sẽ tiếp nhận sự quản lý cùng điều hành của phủ Quận vương quận Thiên Vũ.
“Để ta đi!”
Ngư Tam Nương nhìn bức họa của Từ Dương, liếʍ liếʍ bờ môi khô khốc, đáy lòng nhóm lên một hồi lửa nóng.
Trong nháy mắt, nàng suy nghĩ rất nhiều hình ảnh.
Người cầm đầu đối với việc Ngư Tam Nương chủ động xin đi lại ngoảnh mặt làm ngơ, cau mày, tiếp tục đưa mắt đặt ở trên người những người khác.
Hán tử mới vừa rồi cùng Ngư Tam Nương tranh luận kia, nhìn thấy tràng diện này, cười ha ha một tiếng.
“Ngư Tam Nương, nhìn lão đại là sợ ngươi làn tiểu bạch kiểm kia thải bổ chết.”
“Mới không phải đâu, nô gia rất thương hương tiếc ngọc, tiểu ca cao cường như vậy, nhất định phải thân mật cá nước nhiều thêm mấy lần.”
Hán tử cũng sẽ không tiếp tục nói nữa, cùng Ngư Tam Nương miệng ba hoa này vẫn được.
Nếu như nàng nghiêm túc thì tu sĩ Nguyên Anh không chừng cũng sẽ bị ngã xuống giường vì nàng.
Hắn ta cũng không muốn trở thành quỷ phong lưu, chết ở dưới váy của nàng.
Thuật thải bổ của nàng thật sự có chút uy lực kinh người.
Nhìn thấy không người nào nguyện ý gánh chịu loại hành động này, tu sĩ Kim Đan bị hán tử gọi là lão đại cũng không cưỡng cầu nữa.
Nếu Ngư Tam Nương muốn đi, vậy thì để Ngư Tam Nương đi.
Nhưng ông ta luôn cảm giác Từ Dương không phải tu sĩ Kim Đan bình thường, nhưng khi nhìn thấy Ngư Tam Nương trực tiếp quay người rời đi, ông ta cũng sẽ không nhiều lời.
......
Ba ngày sau, thành Tề Châu, một nữ nhân thân hình diêm dúa lòe loẹt dáng người gợi cảm đi ở trên đường cái bên trong thành.
Nữ nhân này trông cực kỳ mỹ mạo, mọi cử động của nàn ta đều mang theo mị lực nhϊếp nhân tâm phách.
Không thiếu tán tu biếи ŧɦái động tâm lặng lẽ đi theo nữ nhân này.
Nhìn thấy nữ nhân này một mình ra khỏi thành, hai mắt những tán tu theo đuôi kia cũng nở rộ tinh quang.
Không có ai phát hiện, tâm trí của bọn họ đang liên tục bị xóa nhòa trong quá trình đi theo nữ nhân này.
Sau ngày hôm nay, những tán tu này không ai có thể trở lại thành Tề Châu nữa.
Hơn một canh giờ sau, nữ nhân bước lên con đường đi đến Thiên Lam Tông.
Nếu có người tỉ mỉ quan sát sẽ phát hiện mặt mũi của nàng ta so với lúc mới ra khỏi thành dường như trẻ ra mấy phần.
Nữ nhân này chính là Ngư Tam Nương từ quận Thiên Vũ tới, còn những tán tu theo đuôi nàng ta trước kia tất nhiên đã hóa thành một đống xương trắng.
Ngư Tam Nương một đường đi đến sơn môn Thiên Lam Tông, nhìn thấy thi thể cường giả Kim Đan bị xem như đại kỳ treo lên kia cũng hơi kinh hãi.
Cũng không phải đang sợ, chẳng qua là cảm thấy như vậy rất thú vị.
Ngư Tam Nương đang suy nghĩ, sau này mình có muốn làm như vậy hay không, triển lãm thi cốt của những tu sĩ bị nàng ta thải bổ qua xuất ra.
Một đường đi đến đại điện Thiên Lam Tông, dọc theo con đường này lại không ai tới ngăn cản Ngư Tam Nương.
Đây chính là bởi vì ngoại trừ tu hành công pháp thuật thải bổ, Ngư Tam Nương còn tu hành một môn huyễn thuật.
Khi một tu sĩ Kim Đan thi triển huyễn thuật, tất nhiên không phải là chuyện mà những đệ tử chỉ mới tới Luyện khí hoặc Trúc cơ của Thiên Lam Tông có thể phát hiện.
Ngư Tam Nương đi vào trong đại điện Thiên Lam Tông, nhìn thấy một thanh niên đang ngồi ở nơi đó tu luyện.
Đánh giá từ trên khuôn mặt thì người này còn đẹp trai hơn so với bức họa một chút.
Thấy vậy, hai mắt Ngư Tam Nương đã tràn đầy dục hỏa .
Nàng ta chậm rãi đi tới, mỗi một bước đi của nàng ta lại toát ra một loại khí tràng đặc thù.
Cùng lúc đó, mỗi một bước đi, quần áo trên người nàng ta liền trượt xuống một phần.
Đợi đến lúc đến gần Từ Dương thời điểm, trên người nàng ta chỉ còn sót một tầng lụa thật mỏng.
Mà loại khí tràng kiều diễm mập mờ kia đã tràn ngập toàn bộ đại điện.
Ngư Tam Nương mở ra miệng nhỏ, trong miệng mang theo hương thơm, nhỏ giọng hô một câu: “Từ Lão Tổ?”
Lời này vừa vào tai, Từ Dương liền mở mắt, đập vào mắt là tràng cảnh tràn đầy kiều diễm.
Tầng lụa mỏng trên người Ngư Tam Nương kia dường như sẽ tùy thời rơi xuống, khí tức như lan như xạ thổi ở bên tai Từ Dương.
“Từ Lão Tổ, ngươi nhìn tam nương có đẹp không?”
Ngư Tam Nương vặn vẹo thân thể của mình, từng đạo khí tức vô hình bắt đầu hướng về thể nội Từ Dương xâm lấn.
Y như kinh nghiệm của Ngư Tam Nương thì qua một hồi nữa, Từ Dương sẽ biến thành một dã thú bị du͙© vọиɠ chi phối.
Sẽ buông xuống tất cả phòng bị, cuồng dã đẩy nàng ta ngã nhào xuống đất.
Nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú của Từ Dương sẽ đem mình đặt ở dưới thân, hai mắt Ngư Tam Nương càng thêm mê ly.
Đối với nàng ta mà nói, chỉ cần đến một bước đó thì Từ Dương sẽ biến thành dã thú bị nàng ta chi phối du͙© vọиɠ.
Sau đó nhất cử nhất động của Từ Dương cũng sẽ bị nàng ta hoàn toàn thao túng.
“Từ Lão Tổ, ta có đẹp không?”
Dáng người Ngư Tam Nương càng xinh đẹp, trong mắt của nàng thì hai con ngươi của Từ Dương cũng đã tràn đầy hỏa diễm du͙© vọиɠ.
Nhưng mà, sự thật cũng không như thế.
“Ngươi biểu diễn xong chưa?”
Trong đôi mắt Từ Dương là một mảnh thanh minh, không có nửa điểm du͙© vọиɠ.
“Huyễn thuật của ngươi không tệ nhưng đối với ta lại vô dụng.”
Chân khí trong cơ thể Từ Dương chỉ hơi hơi vận chuyển, những khí tức kiều diễm mập mờ kia đã bị hắn ngăn cách hoàn toàn bên ngoài cơ thể.
Nghe nói như thế, sự mê ly trong đôi mắt Ngư Tam Nương nháy mắt tiêu thất.
Nàng ta thực sự không nghĩ tới, chiêu số dùng để đối phó với tu sĩ Nguyên Anh còn có tám phần chắc chắn thành công mà đối phó với một tên Từ Dương lại thất bại.
“Nếu như ngươi không có chuyện gì khác thì mau cách ta xa một chút, ta chê ngươi bẩn.”
Lời kia vừa thốt ra, sắc mặt của Ngư Tam Nương đột nhiên biến đổi.
Mới vừa rồi tấm lụa mỏng còn chập chờn theo dáng người nàng ta, tại thời khắc này giống như lưỡi dao hướng về phía Từ Dương đâm tới.
Từ Dương đưa tay, một hỏa cầu trực tiếp được hắn bắn ra.
Hỏa diễm bao phủ lụa mỏng của Ngư Tam Nương, lại phát hiện tấm lụa mỏng ở trong hỏa diễm không chút hao tổn nào.
Trên thực tế, một khắc khi Ngư Tam Nương bước vào Thiên Lam Tông, Từ Dương đã phát hiện nàng.
Trên con đường này, nếu như Ngư Tam Nương can đảm dám đối với đệ tử Thiên Lam Tông có một tia sát ý, Từ Dương sẽ ra tay.
Thật không nghĩ đến Ngư Tam Nương lại một đường đi tới đại điện, còn thi triển một phen huyễn thuật đối với hắn.
Nếu như tuổi của Từ Dương thực sự giống như bề ngoài mười bảy, mười tám này thì e rằng thật sự sẽ trúng chiêu.
Nhưng Từ Dương đã sống mười vạn năm, trong mười vạn năm có thứ gì chưa từng gặp.
Chỉ là huyễn thuật làm sao có thể ảnh hưởng đến Từ Dương.
Sở dĩ lâu như vậy không xuất thủ, cũng là bởi vì Từ Dương muốn xem một chút trong hồ lô của Ngư Tam Nương đang bán thuốc gì.
trên thực tế vào lúc Ngư Tam Nương vừa tiến vào Thiên Lam Tông, hai bên đã bắt đầu giằng co.
Nhưng kết quả rất rõ ràng, huyễn thuật của Ngư Tam Nương đối với Từ Dương không có một chút tác dụng.
Mà Từ Dương ra tay đã có khả năng đoạt được tính mệnh của Ngư Tam Nương.
“Từ Lão Tổ, vì sao thô lỗ với nô gia như thế.”