Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Luyện Hồn

Phần 2 - Chương 26

« Chương TrướcChương Tiếp »
Như đã nói từ trước, Niễn rất dễ bị kích động, con mai vừa tấn công thì ngay lập tức hai con tùng và cúc đứng ngoài cũng nhào vô kiếm ăn. Hình thể cồng kềnh không khiến chúng trở nên chậm chạp, ngược lại con nào con nấy thấy mồi thì nhe răng cắn ngấu nghiến, thoạt nhìn còn tưởng chúng ngoạm cả vào người nhau để giành mồi. Đứng ngoài cũng nghe được liên tiếp những tiếng đớp gió phầm phập, bên tả bên hữu tấn công dồn dập tới độ hoa mày chóng mặt, ngay cả thở cũng không kịp, đừng nói đến chống trả.

Kỳ lạ ở chỗ đám quái chỉ tập trung nhắm vào tiểu cô nương đang lúc lắc trên tay người kia, báo hại hắn phải đổi tay không ngừng, đứa trẻ đã sớm mất đi ý thức, hắn mặc sức tung hứng cũng không thấy nàng ấy tỉnh lại. Cắn cũng quá dữ đi, Tử Phàm tránh đông tránh tây mấy hồi, hắn bước sang trái thì trước mặt bị tập kích, vội né sang phải thì sau lưng có quái khí ập tới, kết quả không phải đầu thì phải tai, cả người hắn đều bị sứt sẹo.

Sứt sẹo thì sứt sẹo, miễn sao tiểu cô nương đây không chết trên tay hắn, hoặc là nói cái mạng nhỏ của hai người vẫn được bảo toàn, chút sứt sẹo này không đáng kể!

Để xem ngươi duy trì được bao lâu? Hà tiên cô đắc ý nhìn đám con ả quần thảo trước mặt, cứ cho là người kia võ công cái thế, thân thủ phi phàm, là kỳ nhân ẩn dật trong thiên hạ, thì giỏi lắm cũng chỉ trụ được mươi hiệp là cùng. Tiên cô cơ bản là không coi Tử Phàm vào mắt, cũng đúng thôi, ai bảo hắn quá đỗi bình thường làm gì, từ đầu đến chân chẳng toát ra nổi chút khí chất bất phàm nào, trông cái tay hắn loe ngoe lá bùa mà ả không nhịn được cười. Thậm chí còn có phần đáng thương, tự nhiên phải đèo bòng một đứa trẻ, sớm muộn cũng bị nó kéo vào chết chung.

Gượm đã, không khí ở đây có gì đó không đúng? Hà tiên cô sống hoang dã đã quen, hiểu đơn giản là mỗi địa bàn thường có một cách đánh dấu lãnh thổ khác nhau, ả vừa nhận ra chướng khí ở đây vô cùng dày đặc, giống như đang đứng trong địa bàn của kẻ khác. Có lẽ là do ngôi miếu kia, không biết thờ cái gì mà từ trong ra ngoài tối đen như mực, áp lực ghê gớm này trước đây ả chưa từng thấy qua, ngay tới mắt thường cũng nhìn ra nơi đây bị bao vây bởi một màn sương ám muội, nhiệt độ vì thế mà lạnh hơn. Chướng khí này nói độc thì không độc, chẳng qua bị ám ảnh tâm lý một chút do chưa biết là đứng trong địa bàn của ai thôi.

- Thượng sa! (Lên xe).

Tử Phàm bên kia bỗng nói lớn, Hà tiên cô nghĩ chưa xong liền bị hắn đánh gãy, quay ra nhìn cũng không rõ là ý đồ gì bởi hắn vẫn luẩn quẩn giữa đám con đói khát của ả. Nhưng lạ chưa, Tử Phàm vậy mà vẫn trụ được tới giờ, thậm chí chưa mất miếng thịt nào. Hà tiên cô thấy thân hình hắn rất linh động, chiêu thức có phần cừ khôi, nghĩa là tránh được cả những cú ngoạm chớp nhoáng từ bốn phương tám hướng. Thủ thì tốt rồi, có điều công lại gần như bằng không.

- Hạ mã! (Xuống mã)

Tử Phàm lại hô lên một tiếng, hắn cắp Khả Uyên nhảy vọt qua đầu con cúc, khoảng cách đúng bằng hai viên gạch vuông lát sân. Tay đi một đường quyền, nghe không ra là đánh có trúng hay không, chân vừa tiếp đất hắn liền hất một phiến đá lên, vừa đúng lúc con mai húc đầu tới, phiến đá lập tức bị đυ.ng vỡ làm đôi. Thân thủ rất uyển chuyển, hoàn toàn khác với trước đó, Hà tiên cô nhìn một hồi, bỗng thấy không ổn, hắn có phải là người không mà di chuyển phiêu dật được như vậy?

- Ra sĩ!

Tử Phàm nhón chân tránh một cú vồ từ bên trái, lại lật Khả Uyên từ phía trước ra phía sau, tay hắn nắm quyền, nhanh như chớp tung một cú đấm vào mạng sườn con đối diện. Cảm giác như muỗi đốt da trâu vậy, tay hắn tê rân rân, da của con quái này vừa thô vừa dày, mạng sườn là nơi yếu hại mà cũng không thể đả thương được, có lẽ dùng quyền cước là vô ích với bọn này. Vừa rồi hắn ném bát hương trúng đầu con mai, tàn nhang đã khiến nó mù mắt, vốn dĩ đó không phải nhang, ở đây có ai cũng kiếng gì đâu mà có tàn nhang, thứ mà hắn đốt ra tro thực chất là xương cốt mà hắn thu thập được quanh núi.

Sống ở đây Tử Phàm sinh ra một trò tiêu khiển rất nhàm chán, đó là chơi bùa cốt. Hắn thu thập xương thú các loại rồi đem về vẽ hình chú lên thay cho giấy, nhưng bùa muốn dùng thì phải đốt mới linh nghiệm, hắn đã đốt không biết bao lâu mới biến đám xương đó thành tro, tốn kém công sức hóa ra cũng có được chút kết quả. Để xem bùa cốt của hắn linh nghiệm đến đâu!

Tử Phàm lẩm nhẩm khẩu quyết, con mai thế mà vẫn hung hãn xông tới, không có biểu hiện thao túng hay ngăn trở nào, khoảng cách chỉ còn chưa đến một sải tay, mồ hôi đã rịn ra đầy trán hắn, Tử Phàm bất ngờ hô lên:

- Tốt nhập! Sang sông!

Hắn muốn làm gì vậy? Hà tiên cô mặt không biểu tình, nghe hắn hô hoán như đang trong một trận cờ tướng vậy, để ý mặt sân ở đây cũng giống một bàn cờ, quan sát hành vi có thể thấy hắn không đơn giản chỉ đang nói nhảm. Nghĩ tới đây trước mắt bỗng xảy ra một chuyện, khiến ả phải kinh thần là con mai đang hồng hộc xông đến đột nhiên quay ngoắt sang cắn vào cổ con cúc, lực đạo mạnh đến mức hất tung một dãy đá lát sân, cú va chạm đẩy lùi hai con quái ra xa cả thước. Con mai sau đó lập tức vùng dậy, nó tiếp tục nhào sang cắn cả con tùng, cục diện sau đó trở lên hỗn loạn một cách khó hiểu.

Hà tiên cô đoán ngay ra con mai đã trúng chiêu, như thế nào thì không rõ, chỉ thấy Tử Phàm có vẻ rất cao hứng, tay hắn khua lên chỉ đông chỉ tây, cứ hễ chỉ tới đâu thì con mai nhào theo tới đó, dường như không còn tự chủ được nữa. Hóa ra cũng có chút tài phép, tiên cô hừ lạnh một tiếng, lấy từ bên hông con trúc ra một cái tù và bằng sừng trâu, đáng ra cũng định xem hắn hoa chân múa tay thêm một lúc nhưng cứ tình hình này thì không ổn. Đúng hơn là Hà tiên cô không muốn dây vào đám đạo sĩ, ở đây chướng khí dày đặc, ít nhiều ảnh hưởng xấu tới sức chiến đấu của mấy con Niễn, dự cảm sẽ phát sinh thêm chuyện ngoài ý muốn, tốt nhất nên giải quyết càng nhanh càng tốt.

Không ngờ là sẽ có ngày gặp phải đối thủ như vậy, Hà tiên cô nghĩ tới sa sầm nét mặt, ả thổi tù và, tiếng u u lan tới đâu liền có âm thanh ri rít đáp lại. Mấy con Niễn lập tức ngừng chiến, ngay cả con mai cũng không nhúc nhích, sau khi nghe hai con kia rít lên, nó cũng bắt đầu phát ra tiếng hồi đáp. Giờ thì Tử Phàm có đọc khẩu quyết cũng vô dụng, tiếng tù và cùng với tiếng Niễn kêu ầm ĩ, xa cả dặm cũng nghe thấy, giọng thều thào của hắn hoàn toàn bị át đi. Không chỉ giúp con mai thoát khỏi thao túng, tiếng tù và còn có một ý nghĩa khác, dường như tiếng ri rít mỗi lúc một vang xa, hoặc là từ xa vọng lại cũng không biết chừng?

Lẽ nào bọn chúng đang gọi nhau? Ba con đã đủ cày xới tan tành một cái sân rồi, thêm nữa thì chứa vào đâu cho đủ, mà đông hơn thì hắn có mọc ra ba đầu sáu tay cũng không thoát được cái chết! Hà tiên cô buông tù và, ả thúc con Niễn tiến đến, rất nhanh từ phía sau liền xuất hiện những đốm sáng giống như ma trơi thoắt ẩn thoắt hiện, kèm theo tiếng rào rào như cây đổ vọng lại, quái khí từ đâu cuồn cuộn nổi lên, áp lực mỗi lúc một gần hơn.

Hai đốm sáng đầu tiên là từ bên cánh trái xông ra, một con Niễn! Sau đó lần lượt tới những con khác cũng rầm rộ kéo tới, trong tích tắc đã bủa vây kín cả khoảng sân, mùi chết chóc nồng nặc trong không khí.

Tử Phàm vẫn đứng như trời trồng giữa sân, còn tưởng hắn sợ tới cứng người rồi, bỗng thấy hắn giơ tay ra hiệu đình chiến, lớn tiếng hỏi:

- Có một chuyện bần đạo vẫn không hiểu, phụ thân của đứa trẻ này chẳng phải đã bị cô nương gϊếŧ rồi sao, nó chỉ là một đứa trẻ, đâu nhất thiết phải đuổi cùng gϊếŧ tận như vậy?

- Câm miệng! -Hà tiên cô quắc mắt nhìn hắn, quát lên - Chúng chỉ là con mồi của ta, đã là con mồi thì một khi bị nhắm trúng sẽ chỉ có chết mà thôi.

- Cô nương không thể nói vậy được, đây là mạng người, tha được thì nên tha đi, dù có thâm thù đại hận gì thì đứa trẻ cũng không có tội.

- Thâm thù đại hận? Haha, ngươi nghĩ phải có những cái đấy mới ra tay được sao? Đợi đến lúc xuống hoàng tuyền rồi thì đừng nghĩ ta và ngươi có thâm thù đại hận, đối với ta ngươi cũng như chúng, đều là con mồi của ta mà thôi.

Nói rồi Hà tiên cô phất tay, đám Niễn nhao nhao xông tới trước mặt hắn, dễ chừng phải tới cả chục con, sừng sộ dọa người. Tử Phàm vậy mà một tia nao núng cũng không có, mặt hắn đang từ bất đắc dĩ lập tức đanh lại, giống như đã hạ quyết tâm, hắn bỗng nhếch mép, bầu không khí xung quanh cũng tự nhiên thay đổi. Kình phong như vũ bão ập đến, mấy con quái nhanh chóng châu vào một chỗ, mặt sân trong chớp mắt không còn khoảng nào nguyên vẹn, tiếng đập đất huỳnh huỵch cùng với tiếng ri rít tranh nhau vang lên, nếu là người thường hẳn đã hồn siêu phách lạc.

Phen này thì hắn hết đường sống, có mười cái mạng cũng đừng hòng thoát được, trừ khi Tử Phàm kia không phải là người!

Hà tiên cô đừng bên ngoài nhìn vào, đợi thấy cảnh đám con cưng xe xác tên đạo sĩ ngông cuồng ra thành từng mảnh nhỏ, hiếm có khi nào tiên cô lại hào hứng như vậy. Cũng không mất quá nhiều thời gian, chợt thấy Tử Phàm đạp vào đầu một con Niễn nhảy ra, bị đám quái bám riết mà hắn vẫn nhởn nhơ truyền từ đầu con này sang thân con khác, cuối cùng là đáp xuống dưới hiên trước cửa miếu.

Hà tiên cô cả giận, nét mặt trước giờ bất biến lập tức cau lại, ả không nhịn được mà thúc con Niễn xông tới, đã lâu không tự mình săn mồi, lần này dù là thần hay quỷ cũng nhất định phải bứng cái thủ cấp của hắn xuống trước tiên. Tử Phàm vừa tiếp đất xong mới ngước lên nhìn, đập vào mắt hắn là ma nữ xăm kín người cưỡi con quái thú ầm ầm lao đến, tiếng rít chót tai, sát khí tỏa ra rát cả mặt, thoạt nhìn không khỏi khiến người khác giật mình. Thì ra mỹ nhân khi phát tiết cũng có thể dữ tợn như vậy! Hắn vội thả Khả Uyên xuống, hướng về phía địch nhân, nói:

- CHIẾU TƯỚNG.

Phừnggggg

Có chuyện gì ở đó vậy?

Tiếng nổ vang rền phát ra từ một góc núi, mặt đất dưới chân như rung chuyển, sau đó là cột lửa lớn bùng lên, ánh sáng đỏ rực rọi tới tận trời. Nhiệt lượng khủng khϊếp tạo thành một đợt sóng xung kích mạnh mẽ lan ra trong không khí, cây cối trong bán kính vài dặm nhất loạt lay động, chim muông kinh hãi vừa bay vừa kêu náo loạn khắp nơi. Trời sập hay gì?

Thu Oanh nhìn về phía cột sáng bập bùng trên cao, hướng đó là nơi Khả Uyên chạy tới, có phải tiểu thư gặp chuyện gì rồi không? Hơi nóng dữ dội vừa rồi từ đâu mà ra? Lại nói nàng còn tưởng mình chuyến này chết chắc, bị tới hai con Niễn vây hãm, ban đầu Thu Oanh còn xoay xở được, chém trúng không ít nơi yếu hại trên người bọn nó, nhưng da Niễn đao thương bất nhập, chém tới tóe lửa cũng không sứt mẻ.

Về sau nàng bị vờn tới chân tay bủn rủn, trì đao không cách nào nhấc lên được nữa, chỉ biết dùng thân cây để tránh bị nó cắn trúng. Thế mà đột nhiên hai con quái rít lên một tiếng, bất ngờ quay người bỏ chạy, thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Bỏ lại nàng ngẩn người nhìn theo, còn tưởng mình đã thoát xác rồi mà không biết.

Định thần lại mới hay là mình chưa chết, con Niễn bỏ đi đâu không rõ, vậy cũng may, nàng cầm theo binh khí, lật đật chạy đi tìm Khả Uyên. Vừa tới cầu thang đá thì nghe thấy tiếng nổ, linh cảm không tốt khiến nàng gia tăng cước bộ, càng tới gần càng ngửi thấy mùi khét, giống như đốt lông tóc hoặc da thú, mà là một đống lớn mới khét nồng nặc như vậy. Từ dưới nhìn lên chỉ thấy khói trắng bay mù mịt, trước còn nghe thấy tiếng rầm rập vọng lại, tưởng đang đuổi nhau ráo riết, không rõ tình hình thế nào nhưng giờ nghe lại có vẻ yên ắng.

Chạy hết bậc thang đá, đập vào mắt Thu Oanh là một cảnh hết sức tan hoang, lửa cháy ở khắp nơi, tuy không vượng như trong tưởng tượng nhưng đủ để chiếu sáng xung quanh. Ở giữa là bãi đất trống ngổn ngang từng ụ từng ụ không rõ là cái gì, mùi khét điếc mũi là từ đó phát ra, quả nhiên là cháy tới mức mụ nội không nhận ra cháu nữa. Đất dưới chân đặc biệt mấp mô, hố rãnh chằng chịt, ổ gà ổ trâu lỗ chỗ, nhìn như vừa bị cả trăm con trâu cày xới một lúc.

Ngoài ra còn có một ngôi miếu tối đen như mực, xung quanh hoang tàn đổ nát mà ngôi miếu đó vẫn sừng sững, trông như không liên quan gì tới nhau vậy. Trước miếu hình như có người, Thu Oanh nheo mắt nhìn, người kia quay lưng lại phía nàng, y phục trên người đã rách vài phần, hình như đang lúi húi làm gì dưới đất. Không đúng, ở đó còn một người nữa, nằm một đống trước cửa miếu, người kia là đang cúi xuống toan nhấc dậy, y phục và hình dáng đó, chính là Khả Uyên tiểu thư!

Keng!

Thu Oanh vung trì đao đánh tới, lưỡi kim loại chém ngập vào thềm đá, người kia ấy vậy mà tránh được một đòn sấm sét của nàng. Tay hắn nhanh như chớp cắp theo tiểu thư nhảy sang bên cạnh vài bước, lúc quay ra nhìn hai mắt hắn lập tức sáng lên.

Ông trời, hôm nay là ngày gì mà bước ra cửa toàn gặp nữ nhân vậy? Tử Phàm thầm than, vừa rồi cũng thật thót tim, chỉ cần chậm nửa nhịp có khi người hắn đã bị chẻ ra làm đôi rồi.

Về Hà tiên cô, sau khi đặt Khả Uyên xuống, Tử Phàm nhặt một vật giấu dưới thềm lên, ngay lập tức có vô số sợi dây nối từ vật trong tay hắn tới khoảng sân trước đá hiện ra. Vật mà hắn cầm là một chiếc bùi nhùi, đây là thứ mà hắn đã chuẩn bị từ lâu, đề phòng địch nhân kéo tới gây chuyện. Những sợi dây này được kết từ vỏ cây rừng bào mỏng phơi khô, rất bắt lửa, thêm vào đó tại mỗi sợi dây đều có dán rất nhiều bùa thiêu.

Kế hoạch vô cùng đơn giản, chỉ cần nhử địch tập trung vào một chỗ rồi khởi động cơ quan, bùa thiêu kết hợp với hỏa chú của hắn đã tạo thành một con rồng lửa chín đầu siêu to khổng lồ. Quả thật là hắn không dùng tới ma pháp này rất lâu rồi, nên vừa nãy có dồn hơi nhiều công lực vào đó, tưởng rằng hỏa long mà hắn gọi ra sẽ chỉ nhỏ xinh đủ để đuổi kẻ địch đi, ai ngờ lại thiêu cháy luôn một khoảng rừng. Đợi lâu như vậy cuối cùng cũng có ngày dùng đến, Hỏa Long Thiên Thủ vốn không phải là hữu danh vô thực, hắn đã cho Hà tiên cô một đường lui, nhưng ả quá tự phụ, kết quả là cả người cả quái đều bị đốt ra tro.

Nói vậy không đúng, lúc hỏa chú của hắn phát tác Hà tiên cô đã kịp che chắn, sau khi trúng chiêu ả cùng vài con Niễn sống sót lập tức tìm đường thoát thân. Tuy không chết nhưng cũng trọng thương, tổn thất của Hà tiên cô trong chuyến này thật sự rất lớn, tay chân ả đều bị lửa thiêu, tới cả khuôn mặt xinh đẹp cũng đã bỏng thành ra biến dạng, đàn con thì nửa chết nửa tàn phế. Tóm lại là nhị ma đầu uy chấn thiên hạ chỉ sau một đêm liền thành quái nhân, sống không bằng chết.

Quay lại với Tử Phàm, hắn không biết nữ nhân mới đến là ai, nhìn diện mạo và thái độ thì khả năng là cùng một hội với ma đầu trước đó. Vừa rồi đã dùng hết sức, giờ không thể Văn Thanh một con giun lửa chứ đừng nói là rồng lửa, mà địch nhân lại có vẻ rất sung sức, đặc biệt thanh quái đao kia không phải đồ chơi, tới đá còn bị chém ngọt xớt thì hắn chắc chỉ liếʍ nhẹ cũng đứt đầu. Nữ nhân thấy hắn trân trối nhìn mình, liền chỉ đao vào mặt hắn, quát:

- Mau giao người, bằng không đừng trách ta ác!

Tiểu cô nương thật đáng thương, Tử Phàm đau lòng nghĩ, mới ít tuổi mà đã bị đuổi cùng gϊếŧ tận, không biết phụ thân nàng ấy là người thế nào, có khi lại là cường hào ác bá, gây thù chuốc oán nơi nơi, khiến người người căm hận. Nhưng chuyện đó đâu thể đổ lên đầu một đứa trẻ, Tử Phàm liền lấy thân che cho Khả Uyên, đứng ra nói với nữ nhân kia, rằng:

- Người trong tay bần đạo, sống chết là do bần đạo định đoạt, cô nương từ bỏ đi.

Bần đạo cái khỉ khô! Thu Oanh chửi thầm một tiếng, lại vung đao đánh tới, liên tiếp ba chiêu, tên nam nhân khốn kiếp tránh được cả ba, thêm nữa là địa thế rất xấu, nàng bước thấp bước cao vừa đánh vừa để ý dưới chân sợ vấp. Nhìn hắn di chuyển rất kì lạ, bước chân vô lực, một chút tiếng động cũng không nghe thấy, cảm giác nhẹ bẫng, thậm chí nàng còn chẳng thấy chân hắn chạm đất!

- Ngươi... Là cái quái gì vậy?

Một suy nghĩ xẹt qua đầu nàng, không phải gặp ma đấy chứ, trông cũng hơi giống, da tái, mặt vô biểu tình, tâm nhãn mơ hồ, tới gần không cảm thấy dương khí. Thôi đúng rồi, Thu Oanh đột nhiên nhận ra, ở chốn rừng thiêng nước độc này tự nhiên mọc ra một ngôi miếu, ắt có sự mờ ám. Tên nam nhân nghe nàng hỏi thì hắng giọng đáp:

- Bần đạo không phải cái quái gì, bần đạo tự là Mạnh, tên...

Vυ"t vυ"t!

Sao không ai chịu để hắn nói hết câu vậy? Lời còn chưa dứt thì kình phong đã khiến hắn nghẹn họng, Thu Oanh vung đao chém liền hai nhát, bạch quang loang loáng dưới ánh lửa, chỉ thấy hắn khẽ động, thân ảnh phiêu dật như gió thổi mây bay, tuyệt đối không giống người thường.

- ...Tử Phàm.

Thu Oanh nghe không lọt tai, nàng thầm nghĩ giá mà bây giờ có Hà Anh ở đây, chắc chắn tỉ ấy sẽ trị được hắn. Đao pháp của nàng tuy lợi hại nhưng lại không hữu dụng trong những trường hợp này, đây là một dạng oán linh phong ấn trong miếu hoang, nhìn qua cũng biết là chấp niệm dai dẳng, lại được uống gió ăn sương trong rừng nhiều năm này, so với oán linh thông thường thì ma pháp phải gấp nhiều lần, nếu thoát ra khỏi đây ắt sẽ gây họa nhân gian.

Thu Oanh nuốt nước mắt vào trong, nghĩ tới Hà Anh mà nàng lòng đau như cắt, vừa mới đây thôi còn cùng tỉ ấy chuyện trò vui vẻ, mà nay hai nàng đã chịu cảnh sinh ly tử biệt. Tới nắm xương tàn cũng chẳng thể để lại nhân gian, đại tỉ ra đi đau đớn quá! Thu Oanh không nhịn được mà ngước lên trời cao cảm thán, khói bay cay mắt, nàng quệt vội một giọt lệ đang trực trào nơi khóe mi.

Hự!

Không ngờ nàng vừa nghĩ tới tào tháo thì tào tháo đến, Hà Anh hiện ra trong màn khói lãng đãng, vừa tới đã hùng hổ vung xích giữ chặt tay nam nhân kia. Thu Oanh ban đầu còn tưởng mình nhìn nhầm, nàng kinh ngạc tới líu lưỡi, tỉ tỉ quả nhiên sống khôn thác thiêng, mới đó đã thành ma rồi! Đoạn khóc lên một tiếng mà rằng:

- Tỉ chết không nhắm mắt nên quay về đây báo thù phải không? Ta sẽ thay tỉ bắt ả ma đầu đó đền mạng, tỉ cứ yên tâm.

- Đừng nói nhảm! Mau cướp người đi!

Hà Anh đang giằng co kịch liệt, nghe nàng nói thì sẵng giọng đáp, làm ma mà vẫn khó tính như hồi còn sống vậy. Thu Oanh lau nước mắt vung đao chém tới, nam nhân kia xuất quỷ nhập thần như cũ tránh được hết các chiêu thức của nàng, ngay tới Hà Anh tưởng giữ được tay hắn mà cũng bị hắn vùng vẫy tới điên đảo. Qua dăm chiêu không được, nàng tức mình cắm đao xuống đất, tay không xông vào đoạt người.

Nếu là bình thường thì hắn sẽ rất vui mừng mà chơi đùa với các cô nương đây, nhưng hôm nay là cái ngày đen đủi gì, tại sao hết người này tới người khác tìm hắn gây sự, nữ nhân trong thiên hạ hết chuyện để làm rồi sao? Tử Phàm thở dài một tiếng, than rằng:

- Chỉ là gϊếŧ một đứa trẻ, đâu cần nhiều người như vậy? Là ông trời ép bần đạo phải đại khai sát giới một phen rồi!

- Ngươi ...là cái quái gì vậy?

Hà Anh khựng lại, khuôn mặt mà nàng nhìn nãy giờ quả thực rất quen mắt, chắc chắn đã gặp qua rồi, khiến cho nàng vừa nhìn liền nhận ra là bởi diện mạo này không hề thay đổi, vẫn y như trong trí nhớ của nàng. Đến nỗi nàng nhất thời phân vân mình mới gặp hay đã gặp người này lâu rồi, hơn nữa ấn tượng về hắn cũng rất sâu sắc, nhưng dường như có điều gì đã lu mờ sự hiện diện của hắn trong tâm trí nàng, đúng hơn là để nhớ ra hắn thì nàng sẽ đồng thời nghĩ tới một cố sự.

- Bần đạo không phải cái quái gì -Tử Phàm chậc lưỡi đáp - Bần đạo tự là Mạnh, tên...

Khục khục! Khục khục!

Tiếng ho của ai đó chen vào lời hắn, ho đến rũ rượi, ho mà như sắp thổ huyết đến nơi, dẹp đi, quá tam ba vận mà có cái tên cũng không nói trọn vẹn được! Lại thấy tay hắn rung rung, hóa ra là tiểu cô nương kia đang ho, có lẽ do phải đứng trong đám khói nên nàng ấy không thể hít thở được, hơn nữa mùi khét nẹt cũng khiến cổ họng khó chịu, ho một chút là đỡ thôi.

- Tiểu thư!

Ngay lập tức hai nàng nhao nhao chạy tới, không biết Khả Uyên làm sao mà bất tỉnh nãy giờ, nghe tiếng ho thì sợ là bị nội thương bên trong rồi. Nhưng Tử Phàm lại nhanh hơn, hắn xoay tiểu cô nương ra phía sau lưng, che chắn nàng ấy khỏi hai người, bất kể tới từ hướng nào cũng không cho các nàng tiếp cận. Đến mức Thu Oanh điên tiết, nàng bất ngờ nắm đầu hắn, mắng:

- Con ma điên này còn không mau giao người, lão nương bẻ cổ ngươi bây giờ!

- Thu ... Thu Oanh tỉ tỉ? - Nghe thấy tiếng Thu Oanh, Khả Uyên lập tức bừng tỉnh, nàng mừng quýnh hỏi.

Tiểu cô nương ngơ ngác nhìn mọi người, vừa thấy mặt hắn liền khóc òa lên, ra điều sợ hãi lắm, báo hại hắn suýt thì bị bẻ cổ thật. Khả Uyên được gặp lại hai vị tỉ tỉ thì vui mừng khôn xiết, nàng ôm chầm lấy Thu Oanh thổn thức không lên lời, lại nghe tỉ ấy nghẹn ngào nói:

- Tiểu thư bình an thì tốt quá rồi, Hà Anh tỉ tỉ có làm ma cũng yên lòng, tới đây chỉ còn ta đưa tiểu thư về kinh, ta nhất định không để tiểu thư gặp nguy hiểm nữa đâu.

- Muội nói hồ đồ cái gì vậy? Sao lại chỉ có muội đưa tiểu thư đi? -Hà Anh lấy làm lạ hỏi.

- Chẳng phải tỉ chết rồi sao? Chỉ vì chấp niệm chưa hoàn thành, muốn tiếp tục chiếu cố ta và tiểu thư mà phải thành ma quay lại nhân gian, tỉ hãy yên tâm đi đầu thai, ... -Thu Oanh mếu máo đáp.

- Muội tin ta dùng gia pháp với muội bây giờ không -Hà Anh cười không thành tiếng, dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nói - Đúng là lúc đó ta cũng tưởng mình không sống nổi, bị con quái đó húc trúng rồi quăng qua quăng lại, may là ta dùng Tam hộ giáp móc được nốt mắt còn lại của nó ra, vừa bị đau vừa bị mù nên ta có cơ hội thoát đi. Ta vừa chạy trốn vừa lần theo dấu xe của muội, vào tới rừng thì mất dấu, đang không biết đi đâu để tìm lại nghe thấy tiếng nổ phát ra ở đây, nhờ vậy mà tìm được muội và tiểu thư.

Thu Oanh bấy giờ mới tin Hà Anh còn sống, ba người nhìn nhau nước mắt vòng quanh, hai nàng lại hỏi tiểu thư có bị đau ở đâu không, vừa rồi xảy ra chuyện gì, tại sao lại rơi vào tay nam nhân kia? Khả Uyên ôm cánh tay đau không nhấc lên được, nắn thử thì may chỉ là trật khớp chứ chưa gãy, nàng vừa khóc vừa lắp bắp câu được câu chăng. Nói cái gì mà phụ thân xuất hiện nhưng hóa ra là người kia, phụ thân bị nữ ma đầu ăn thịt rồi, nữ ma đầu còn muốn ăn thịt cả nàng ấy nữa, nhưng nàng sợ quá ngất đi, mãi tới vừa rồi mới tỉnh lại.

- Tiểu thư chớ nghe nữ ma đầu kia xảo ngôn, phụ thân tiểu thư còn đang ở Phủ Bạc, tuyệt đối không thể bị ăn được -Thu Oanh lập tức nói đổ đi, dùng lời lẽ trấn an Khả Uyên.

Thì ra nữ ma đầu kia đã đuổi tới tận đây, Hà Anh nhìn quanh thấy quang cảnh tan hoang như vậy chắc chắn là do ả và đàn Niễn gây ra, có điều không hiểu sao người vẫn chưa bị bắt đi, mà địch nhân cũng chẳng thấy đâu nữa. Đáng ngờ hơn cả là nam nhân đang loay hoay dập lửa bên kia, hắn là ai mà sao lại khiến nàng hoang mang tới vậy, diện mạo của hắn quen thì có quen, nhưng nghĩ đến lại có chút bất an. Hà Anh đánh bạo hỏi:

- Ngươi nói ngươi tên gì?

- Bần đạo tên Tử Phàm.

Hắn từ từ đứng đậy, đáp bằng giọng trầm ổn, trong mắt phản chiếu ánh lửa bập bùng, giữa không gian tranh tối tranh sáng, đường nét khuôn mặt ấy, dáng vẻ, cử chỉ ấy, Hà Anh thốt nhiên thấy quá khứ hiện về. Hơn mười năm trước, nàng chính là thấy hắn đứng trong lửa cháy như vậy!

- NGƯƠI! -Hà Anh kinh hãi thốt lên, đánh động Thu Oanh quay ra nhìn theo tay nàng chỉ, Tử Phàm ngẩn người không hiểu, nàng đối với hắn sao đột nhiên lại hoảng sợ như vậy?

-Tu Ma Nhân! Hỏa Long Thiên Thủ!

Chỉ vậy thôi đủ khiến ai nấy trong lòng chấn động. Đúng là hắn, Thu Oanh nhớ lại, cột lửa đỏ lừ mà nàng thấy chính là hỏa long do hắn gọi ra, để mà cháy đến mức không sót lại dấu vết cũng chỉ có thể là do hỏa chú của hắn. Thật là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, hết ả ma đầu lại tới một tên ma nhân, thậm chí hắn còn khó nhằn hơn nữa! Các nàng từng tận mắt chứng kiến ma pháp của hắn, rõ ràng là hiện tại so với hơn mười năm trước thì tên ma nhân này đã đạt đến cảnh giới cao hơn, chẳng thế mà cả một vùng rừng núi quanh đây đều chìm trong tà khí của hắn.

Khỏi nói cũng biết hai nàng đã tuyệt vọng thế nào khi nhận ra Tử Phàm, Thu Oanh lập tức rút đao thủ thế, thầm oán thán ông trời tại sao nhất định muốn tuyệt đường sống của các nàng như vậy!

Ngược lại bên kia, Tử Phàm cũng kinh ngạc không kém, ngàn vạn lần không thể ngờ sẽ có người nhận ra hắn. Thân phận của hắn vốn dĩ đã là giai thoại, người biết chỉ đếm trên đầu ngón tay, mà đã qua bao nhiêu năm hắn không xuống núi, những người kia như thế nào lại biết hắn là ai? Không phải người quen vì hắn không nhận ra bọn họ, chỉ còn khả năng hai cô nương kia cũng là Tu Ma Nhân, thân thủ xem ra không phải tầm thường. Tử Phàm xoay chuyển ý nghĩ, trước mắt phải chối đến cùng, nếu bọn họ vẫn một mực muốn bắt hắn về quy án thì hẳn sẽ không thể tránh khỏi đôi bên hỗn chiến một phen.

Tử Phàm toan phủ nhận, nhưng Hà Anh đã lên tiếng trước:

- Có phải ngươi đã đánh với nữ ma đầu kia không? - Từ lời kể của Khả Uyên kết hợp với hiện trường điêu tàn ở đây, nàng đoán chắc là hắn và ả ta vừa đánh nhanh một trận long trời nở đất, nhưng cả hai cùng là Tu Ma Nhân, hà cớ gì lại tàn sát lẫn nhau như vậy?

Nghe giọng điệu thì có vẻ muốn thăm dò đây, quan hệ của mấy người đó như thế nào hắn không rõ, nhưng dám khẳng định không phải cùng hội cùng thuyền, Tử Phàm liền yên tâm gật đầu. Lại nghe Hà Anh hỏi tiếp:

- Ả cũng là Tu Ma Nhân, hơn nữa còn đứng thứ hai trong Ngũ thủ phái, lẽ nào ngươi không biết?

Nói gì nghe chả hiểu, Tử Phàm nhíu mày đáp:

- Bần đạo từ lâu đã không liên quan tới Tu Ma Nhân nữa, những chuyện cô nương nói thứ cho bần đạo u mê không hiểu.

Là một trong tam thức Nhục Long Mẫu mà nói không liên quan tới Tu Ma Nhân? Chuyện hoang đường gì vậy, Thu Oanh cùng Hà Anh không hẹn mà nhìn nhau, có điều thực tế là hắn đã đánh bại Hà tiên cô, nếu là Tu Ma Nhân thì ắt hẳn phải biết đó là tử tội. Hoặc là trong chuyện này còn uẩn khúc, ngoại trừ khả năng bảo vệ Khả Uyên thì chắc chắn phía sau còn nguyên nhân sâu xa, Hà Anh nghi hoặc nói:

- Không liên quan là như thế nào?

- Nói ra thì rất dài, một hai lời không thể kể hết -Tử Phàm bước qua mặt các nàng, trở về dưới hiên miếu, tiếp - Bần đạo ở đây đợi một người, những chuyện trong thiên hạ đều không quan hệ tới bần đạo nữa.

Nói qua nói lại vẫn không ra vấn đề, nhưng có vẻ đôi bên không có ý thù địch lẫn nhau, giảm thiểu tối đa giao tranh phi nghĩa. Thu Oanh liếc mắt ra hiệu cho Hà Anh, chỗ này không nên ở lại lâu, cứu được người rồi thì mau đi thôi, nhỡ đâu hắn đổi ý muốn gϊếŧ chúng ta thì chạy không kịp mất. Hà Anh còn một chuyện muốn hỏi, nhưng thứ nhất là không biết mở lời thế nào, thứ hai đúng là ở đây không an toàn, rốt cuộc vẫn nên rời đi thì hơn. Ba người lập tức dìu nhau ra khỏi sân miếu, vừa đi được vài bước thì nghe phía sau có tiếng nói:

- Hãy khoan, trời tối đường rừng rất nguy hiểm, tiểu cô nương còn đang bị thương, hẵng nghỉ lại trong miếu một đêm, sáng mai hãy đi.

Vốn dĩ Tử Phàm nghĩ, nếu bọn họ không phải muốn bắt hắn về thì sẽ không để tâm vào nữa, nhưng lại thấy tiểu cô nương kia đau đớn tới không đi nổi, nếu gặp phải địch nhân hoặc dã thú vân vân thì sẽ rất nguy hiểm, hắn tự nhiên thấy nóng lòng quá mới phải lên tiếng.

Các nàng coi như không nghe thấy mà tiếp tục rời đi.

Hắn không đành lòng nên tiếp tục nói:

- Tiểu cô nương bị thương rồi, hay là trị thương cho nàng ấy đã, trong miếu rất sạch sẽ...

Xoạt! Lời còn chưa dứt, Thu Oanh đã vung đao chĩa tới, nói bằng giọng đe dọa:

- Họa có trời xuống mới cản được bọn ta rời khỏi đây, ngươi chớ nhiều lời.

Roẹt! Ầm!

Một tia chớp sáng lòa rạch ngang nền trời, sấm tức thì nổi lên ùng ùng. Trời đổ mưa. Hơn nữa còn mưa rất lớn, nghe rào rào ù hết hai tai, mấy đám cháy nhanh chóng bị dập tắt, xung quanh lập tức chìm vào bóng tối.

Tình thế xoay chuyển bất ngờ, Thu Oanh còn chưa kịp thu đao, thầm nghĩ xem ra đây là ý trời, đêm nay đành phải trú chân trong miếu kia rồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »