Một tiếng động chát chúa vang lên. Nghe mà ai nấy đều phải giật mình, Khả Uyên vừa rồi còn tưởng bị cái miệng nhớp nháp đầy răng lởm chởm của con quái đã khợp trúng người, nàng co rúm lại nhắm nghiền mắt không dám nhìn tiếp. Song đột ngột có tiếng đổ vỡ ngay bên tai khiến tiểu thư thót tim, nàng vội mở choàng mắt ra xem là chuyện gì.
Trước mặt Khả Uyên là lớp bụi trắng xám bay giăng giăng, con quái bị một vật ném trúng đỉnh đầu, nó bật ngửa ra sau, trông như rất đau đớn mà lăn lộn dưới đất, vừa giãy giụa nó vừa quờ hai chân lên dụi, cổ họng phát ra những tiếng ri ri trầm thấp gai người. Khả Uyên tim đập thình thịch, cũng không biết là cái gì đã cứu mình, nàng quay phắt lại phía sau, gọi lên một tiếng:
- Phụ thân!
Chắc chắn là phụ thân đã đuổi con quái đi, nàng không nhìn nhầm, phụ thân đúng là đang ở đây! Ánh mắt phấn khởi của Khả Uyên bỗng đờ ra, nàng trân trối nhìn, không chỉ nàng mà Hà tiên cô bên kia cũng phải bất động thanh sắc, trước sự xuất hiện của một người hoàn toàn xa lạ với nàng. Ở đây có một ngôi miếu hoang lạnh và tối tăm, vì diễn biến quá nhanh, quá căng thẳng nên Khả Uyên không kịp nhìn tới, giờ để ý mới thấy nó hiện ra như một khối đen sừng sững. Nàng nằm ở khoảng sân đá phía trước miếu, xung quanh cây cối trơ trọi, cửa miếu mở toang, gió từ bên trong thổi vào mặt nàng lạnh toát.
Người mà nàng nhìn thấy, trước tiên không có một nét nào giống phụ thân, diện mạo thậm chí còn khá đáng sợ, ngũ quan tuy cân đối nhưng nước da lại tái nhợt, Khả Uyên ngồi dưới đất nhìn lên thấy như đôi mắt người kia không có tròng, con ngươi trắng dã, khuôn mặt cứng ngắc như xác chết. Bước chân của người đó nhẹ bẫng, hoàn toàn không nghe thấy một chút động tĩnh nào, di chuyển nhanh như chớp, người đó đã tới gần nàng. Khả Uyên đang mải nhìn, bỗng thấy con ngươi trên cao đảo xuống, thì ra là có lỗ đồng tử, bị nhìn trúng khiến nàng giật thót một cái.
Đã lâu không thấy náo nhiệt như vậy! Phải mười năm có lẻ chứ ít ỏi gì, để xem hôm nay khách tới vãn cảnh là ai nào? Ồ, có một người ngồi dưới đất, chu choa, khuôn mặt trắng trẻo quá, nhìn như một cái bánh bao lớn, mắt cũng to nữa, má lại phính như vậy, lẽ nào thật sự đấy? Ông trời! Là một đứa trẻ!
Ngay lập tức lỗ đồng tử trong mắt người kia giãn lớn, tuy không thể hiện ra mặt nhưng sự phấn khích đang mỗi lúc một tăng lên. Lòng thầm cảm thán, bởi đã từ lâu hắn không được trông thấy một đứa trẻ nào, ở đây ngoài cây cối, thú rừng và chim chóc ra, họa hoằn lắm hắn mới thấy có người lạc vào. Đến nỗi mà hắn còn tưởng con người từ khi đẻ ra đã có hình hài cao lớn như vậy, tính tình cũng không tốt, thành thử hắn đối với nhân sinh không tìm được điểm nào vừa mắt. Đột nhiên trông thấy một đứa trẻ, bằng xương bằng thịt lại khả ái và nhìn hắn bằng ánh mắt trìu mến, đừng bảo là người, ngay cả quỷ biến thành hắn cũng sẽ không nỡ tay thương tổn.
Mà vừa rồi đứa bé gọi hắn phải không?
- Haha! Phụ thân? Đáng thương làm sao, phụ thân ngươi nếu xuất hiện thì cũng chỉ là ma thôi!
Đột nhiên có tiếng nữ nhân cười nói khiến hắn rời mắt khỏi đứa trẻ, nhìn vào tình hình xung quanh dường như mấy người này không đơn giản là tới đây vãn cảnh, chẳng ai vãn cảnh vào lúc tối tăm thế này, mà nếu vãn cảnh thì cũng không cần đuổi nhau tới sứt đầu mẻ trán, máu me đầy mặt như vậy. Còn nữa, sống ở đây lâu thế mà hắn chưa từng thấy loài thú kia bao giờ, hình dáng cồng kềnh, cái đầu bè bẹt xấu xí, trông không mấy thiện cảm, thậm chí càng nhìn càng khó chịu. Rõ ràng là chúng chủ đích muốn bao vây đứa trẻ, hành động rất bài bản, chắc chắn không phải thú hoang, nếu trước đó hắn không ném cái bát nhang vào đầu con quái kia, có lẽ nó đã xơi tái tiểu cô nương đây rồi.
- Nếu muốn gặp phụ thân tới vậy thì ta sẽ giúp ngươi – nữ nhân kia vừa nói vừa thúc con quái mà ả cưỡi bước tới gần.
Vẫn còn một người nữa! Hắn giờ mới nhìn rõ nữ nhân ngồi trên lưng thú, đôi con mắt sáng lên, giống như vừa thấy một thứ còn đáng kinh ngạc hơn cả đứa trẻ này. Hiện ra dưới ánh trăng là một người, không quá nếu nói là đẹp như tiên giáng trần, nhưng điều khiến hắn phải nghĩ, thời đại đã thay đổi rồi, bao năm không xuống núi mà nhân sinh đã tiến bộ đến mức này, chính là nữ nhân cũng có thể cởi trần!
Quả thật Hà tiên cô chỉ mặc độc một cái khố che nửa thân dưới, thân trên để trần và được xăm kín bằng những hình thù màu sắc loang lổ. Từ diện mạo tới dáng dấp đều toát lên vẻ mĩ miều khó tả, tổng thể giống như từ trong xuân cung đồ bước ra, nữ nhân hắn từng thấy không ít, dù bế quan ở đây nhưng thỉnh thoảng vẫn gặp vài người, song để mà khiến hắn không dám nhìn thẳng như vậy thì từ trước tới nay chưa từng có. Cũng may là trời tối, vành tai hắn đỏ bừng nhưng không ai nhìn ra, chuyện này là hên hay xui thì chưa rõ, song đáng để hắn xuất đầu lộ diện.
- Phụ thân... phụ thân ơi, cứu con... – đứa trẻ òa lên khóc, nghe rất động lòng, hắn liền cúi xuống nhìn chằm chằm tiểu cô nương ngồi dưới đất.
- Tới bản thân còn không thể cứu được, ngươi nghĩ phụ thân ngươi có thể cứu được ngươi sao – nữ nhân thản nhiên nói, hắn lại ngước lên nhìn ả, nghe giọng thì có vẻ rất khoái chí – ta còn tưởng kẻ đó tài cán thế nào, hóa ra cũng chịu không quá ba chiêu, bị con trúc mà ta đang cưỡi cắn đứt tay, nhưng vẫn còn hung hăng lắm, phải bốn đứa tùng cúc trúc mai của ta mới vần nát thây kẻ đó. Đến lúc xương cốt toàn thân gãy rục rồi mà miệng vẫn không hét một tiếng, ngang ngược như vậy ta mới thấy lần đầu. Tiếc là mấy đứa nó xử lý quá nhanh, không kịp xẻ phụ thân ngươi ra từng chút từng chút, moi gan móc ruột, xem phụ thân ngươi kín miệng tới bao giờ!
- Không! Đấy không phải phụ thân, tuyệt đối không phải... – Khả Uyên ôm lấy cánh tay bị thương, lắc đầu khóc thét lên.
Khi một đứa trẻ chịu uất ức, dù có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cảm xúc bạo phát khiến nó không thể dùng lời để diễn tả hết những bức bối trong lòng. Chưa kể nó còn không biết phản kháng lại thế nào trước áp lực dồn dập từ phía đối phương, rốt cục thì những gì nó làm được sẽ chỉ là gào khóc vì bất lực.
- Chính là phụ thân ngươi, đầu một nơi thân một nẻo, tứ chi chia năm xẻ bảy, xương cốt vụn ra như cám, tất cả đều hóa thành thức ăn cho các con ta, ngươi cũng sẽ được đi theo phụ thân...
- Không... phụ thân không như vậy... - Giọng Khả Uyên nhỏ dần, nàng nghẹn ngào không thành tiếng, lời còn chưa dứt đã gục xuống đất ngất lịm.
- Cô nương, xin thứ cho bần đạo chen ngang, nhưng cô nương không thể dùng những lời đó để nói với một đứa trẻ, chuyện thế nào cũng hãy tìm lời lẽ nhẹ nhàng để giải thích, sức của một đứa trẻ không thể chịu đựng nổi đả kích lớn như vậy – quan sát một hồi, hắn thấy tiểu cô nương đã nằm bất động, nhịn không được mới lên tiếng, đoạn hắng giọng nói – hơn nữa cô nương cũng nên che chắn cơ thể lại, để như vậy không hợp thuần phong mỹ tục.
Hà tiên cô ngay từ đầu đã không đếm xỉa đến hắn, vừa rồi hắn ném con mai bằng cái gì mà khiến nó đến giờ vẫn phải quằn quại vì đau, xử lý xong Khả Uyên sẽ sang hỏi tội hắn. Còn tưởng hắn thấy sợ mà ngoan ngoãn đợi đến lượt, thế mà giờ dám mạnh mồm nghị luận chuyện của ả. Chán sống rồi! Hà tiên cô liếc hắn, hỏi:
- Ngươi là cái quái gì vậy?
- Bần đạo không phải là cái quái gì, bần đạo tự là Mạnh, tên...
Rầm! Rầm! Rầm! Muốn nói trọn một câu cũng khó, con mai bị tàn hương trong bát nhang chui vào mắt mũi thì xót phát điên, nghe tiếng người lạ liền xông tới, nó rầm rộ húc xuống chỗ hắn đứng, kết quả khiến mặt sân bị cày tung lên. Từng khối đá vuông vức to bằng cả thân người đều bị nó hất sang hai bên, liên tiếp ba hàng như vậy thì dừng lại, đối diện hắn chỉ nhẹ nhàng giật lùi mấy bước, trong tay đã kịp cắp theo Khả Uyên. Miệng nói tiếp:
- ...Tử Phàm.