Phần 2 - Chương 23

"...Đường tình duyên rất ngắn, nên đề phòng bị người phản bội, phụ bạc, và yểu mệnh..."

Trong một khắc đó Hà Anh như nghe thấy lời sấm truyền của Huỳnh lão tam vang lên bên tai mình, rằng đường tình duyên nàng lận đận, nếu không gặp phải kẻ bội bạc thì cũng là người vong mạng chết sớm, không sai, giờ thì những lời đó đã ứng nghiệm rồi. Sau khi nghe nàng vạch trần bộ mặt của mình, biểu cảm của Văn Thanh ngay lập tức biến đổi, y thậm chí không cần phải giấu giếm bản chất âm độc vốn có, nhãn quan bỗng chốc trở lên lạnh lẽo, các đường nét khuôn mặt đều mang một vẻ hiểm ác kinh người. Ánh trăng điểm xuyết từng khoảng sáng tối càng giúp sức cho y hiện rõ nguyên hình, như là kẻ săn mồi đứng trước con mồi, khiến cho Hà Anh phải thoái lui.

Xoạt!

Vừa lùi lại một bước, bỗng Văn Thanh vươn tay chộp lấy nàng, nhanh đến độ nàng chỉ kịp thủ thế thì cả người đã bị y ôm trọn. Đây... chuyện này là sao? Hà Anh trong lòng đã muốn hét lên, nhưng cùng lúc nàng nhận ra phía sau mình có người, không chỉ phía sau mà bên cạnh cũng có kình phong đánh tới, ở cự ly và tốc độ này e rằng nàng không thể tránh được nữa.

Phập!

Ngay khi Hà Anh liếc sang bên cạnh, đập vào mắt nàng là cánh tay của Văn Thanh, còn chưa hiểu chuyện gì thì y bất ngờ vung tay, hàn quang lóe lên, tiếng đâm ngọt xớt, một lưỡi kiếm cắm thẳng vào yết hầu địch nhân bên kia. Không dừng lại, Văn Thanh lập tức cầm chuôi kiếm rút sụt phát ra, y múa lên một vòng, lưỡi kiếm nhắm vào phía sau lưng Hà Anh, nàng theo không kịp tốc độ của y, chỉ nghe roẹt roẹt hai tiếng sắc lạnh, cảm giác tóc gáy đều dựng đứng lên, định thần rồi mới nhận ra không phải mình bị chém.

Văn Thanh buông tay khỏi vai nàng, tới lúc đó tim Hà Anh vẫn còn đập dữ dội, có phải là y vừa cứu nàng không? Hai kẻ bịt mặt đột nhiên xuất hiện đúng lúc nàng không có đề phòng, Văn Thanh nhận ra bọn chúng trước tiên nên y kịp thời phá được đòn tập kích bất ngờ, nàng thấy cánh tay mà y chắn trên đầu mình đã bị thương, máu chảy ướt áo, nếu trúng một chiêu đó e rằng mạng của nàng đã khó giữ. Văn Thanh dường như không quan tâm tới vết thương ở tay, y ngoái lại phía sau nghe ngóng, hai đầu mày từ từ nhíu lại, đoạn quay ra nói với Hà Anh:

- Nàng mau đi đi, bọn chúng đuổi đến rồi – dường như nhận ra vẻ khác lạ trên mặt Hà Anh, giống như nàng đang hoang mang không biết phải hiểu tất cả những chuyện này thế nào, biểu cảm của Văn Thanh liền dịu lại, y nói bằng giọng chân thành – chuyện nàng nghi ngờ ta, ta chỉ biết đau lòng thôi, muốn giải thích cũng không còn thời gian nữa, nếu có thể làm gì để nàng tin tưởng ta, ta sẽ cố hết sức để làm.

Vừa nói Văn Thanh vừa nhìn nàng không chớp mắt, sau cùng lại mỉm cười, không đợi Hà Anh phản ứng, y liền đẩy nàng về phía trước. Hóa ra từ trước tới giờ, Văn Thanh luôn dùng ánh mắt thâm tình đó để nhìn nàng, Hà Anh lưỡng lự giây lát, chính là bởi ánh mắt quyến luyến kia khiến nàng phải day dứt. Văn Thanh đối với tất cả đều có thể lạnh lùng đối diện, chỉ duy nhất đứng trước Hà Anh, y liền trở lên ấm áp, tiếc là chút thành ý này nàng bây giờ mới nhận ra.

Dẫu vậy thì còn hơn là để Hà Anh oán hận mình, Văn Thanh mãn nguyện nói:

- Đi đi. Đừng nhìn lại, nàng không thể tin tưởng giao phó cả đời cho ta, nhưng chí ít hãy tin ta một lần này.

Ngay cả y cũng không nghĩ nữ nhân mà mình vô tình gặp mặt lại khiến bản thân bất chấp tính mạng để bảo vệ như vậy, trong một khắc ngắn ngủi trước khi Hà Anh quay đi, Văn Thanh vẫn đăm đắm nhìn nàng, quả nhiên luôn tồn tại một thứ gọi là duyên, không định mà thành. Văn Thanh trước đó còn nghĩ tới việc cạo đầu đi tu, nguyên nhân vì sao mà y tới giờ chưa thành gia lập thất là bởi y đối với hồng trần không vương vấn mảnh may, nhưng chính tại cửa chùa, Văn Thanh lại gặp được người khiến y phải đem lòng tương tư.

Chứng kiến Hà Anh vì muốn cứu tiểu muội mà không quản thân mình lao vào chốn nước sôi lửa bỏng, tới khi sức cùng lực kiệt, nàng vẫn không nghĩ tới đường lui cho mình, một mực lo cho an nguy của người khác. Ngay cả khi đang chịu phạt, dù bản thân cũng bị thương nhưng vẫn không nỡ để tiểu muội phải chịu roi, vì thế mà bị đánh tới hôn mê bất tỉnh bao ngày, phải nằm liệt giường cũng không ca thán nửa lời. Một người con gái mang vẻ ngoài nhu mì, hiền hậu nhưng nội tâm lại cứng rắn, kiên cường, giống như một bông hoa mọc ra trong kẽ đá, dù mong manh nhưng không khuất phục trước mưa gió cuộc đời.

Văn Thanh rất nhanh liền nhận ra mình đã thầm thương trộm nhớ nàng, run rủi làm sao nàng lại tìm tới y để nhờ cậy, lúc đó y đã nghĩ dẫu cho có phải vào núi đao xuống biển lửa, miễn là nàng muốn, y đều sẽ làm bằng được. Trên đời không có gì hoàn toàn chiều lòng người, mối lương duyên tưởng chừng sẽ kết thúc viên mãn song chỉ trong chốc lát đã tan thành mây khói, trải một phen gió tanh mưa máu, người mất người còn, người đem chân tình chôn sâu ngàn thước đất, người vương vấn sầu bị uất hận thiên thu. Âu cũng là ông trời trêu ngươi, gặp nhau không bao lâu rồi xa lìa vĩnh viễn.

Mọi thứ diễn ra vô cùng chóng vánh, gần như không có thời gian để nàng thay đổi suy nghĩ, Hà Anh thấy y ra hiệu cho mình rời đi, địch nhân đã kéo đến ngay sát sau lưng, dù trong lòng còn điều muốn nói, nhưng nàng lại ngập ngừng không thể thốt thành lời. Hơn cả một câu xin lỗi, Hà Anh vội quay đi ngăn dòng lệ trào ra bên khóe mi, nàng sợ rằng nếu tiếp tục ở lại thì sẽ không đủ can đảm rời khỏi đây, càng không thể chống mắt nhìn Văn Thanh bị địch vây hãm. Bên cạnh nàng vẫn còn Khả Uyên phải lo liệu, tình thế cấp bách bắt buộc Hà Anh phải đưa ra quyết định tức thì, nàng dắt theo tiểu thư, tiếp tục chạy về phía trước.

Sau lưng bắt đầu vang lên từng hồi choang choang, tiếng vũ khí va nhau dồn dập, Hà Anh siết chặt tay Khả Uyên, trong đầu chỉ nghĩ tới việc đưa nàng ấy đi khỏi đây an toàn, nhưng tim thì vẫn không ngừng nhói lên. Cảm giác đau đớn này rất khác biệt, có chút hối hận cùng tiếc nuối dấy lên trong lòng nàng, mỗi bước một nặng nề, nhức nhối còn hơn cả vết thương thể xác.

Quá trình không cần dài dòng, chạy hết vạt cây cối um tùm, men theo bờ tường là Hà Anh tới được cổng phụ. Đây là nơi người làm công trong nhà ra vào, cửa gỗ tương đối lỏng lẻo, chỉ nhỏ bằng một thân người, nàng dùng sức đẩy hai cái liền bung chốt. Phải chạy liên tục trong bóng tối, trên địa hình gồ ghề rễ cây cùng sỏi đá, với vết thương dưới lòng bàn chân mới kịp liền miệng, đó là một loại cực hình. Nhưng Hà Anh và Khả Uyên đến giờ có thể bước ra bên ngoài là đã rất may mắn rồi, nàng thậm chí còn quên đi vết thương để gia tăng cước bộ, vừa chạy nàng vừa tự nhủ phải nhanh nữa lên!

Nhưng muốn thoát chết thì hai nàng chưa thể dừng lại, nhất thiết phải chạy khỏi đây càng xa càng tốt. Con đường phía trước tối bịt bùng, nhà nào nhà nấy đều đã cửa đóng then cài, đêm tĩnh mịch, chỉ có tiếng bước chân rệu rã của hai nàng vang lên đứt quãng, bước thấp bước cao tưởng sẽ phải dừng lại bất cứ lúc nào, họa hoằn lắm mới nghe thấy vài tiếng chó sủa đổng vọng ra từ một nhà ven đường. Chạy chưa bao xa, bỗng Hà Anh nghe thấy tiếng vó ngựa nện xuống đất lọc cọc, nàng kinh thần ngoái lại, phía sau lập lòe hai đốm lửa lớn đang phăm phăm tiến về phía mình. Hà Anh vội kéo Khả Uyên lại, toan dắt nàng ấy chạy nhưng bản thân nàng đã chạy không nổi nữa, chân nàng đau như giẫm xuống bàn chông, bước một cái liền nhói lên tận óc.

Lộc cộc. Lộc cộc.

Nói thì lâu nhưng diễn biến lại rất nhanh, Hà Anh đang loay hoay tìm chỗ trốn, ở đây chỉ toàn hàng rào lứa thưa thớt, không thể giấu mình được, địch nhân thì đã tới sau lưng, cách duy nhất là để Khả Uyên lại còn nàng thì dụ bọn chúng đi nơi khác. Nghĩ rồi Hà Anh nói với tiểu thư, khốn nỗi tiểu thư không chịu, cứ nằng nặc đòi đi theo nàng, nói qua nói lại Khả Uyên khóc òa lên, chứng kiến mấy chuyện vừa rồi khiến nàng ấy vô cùng sợ hãi, giờ còn bắt phải ở đây một mình, trời thì tối như vậy, có chết nàng ấy cũng không chịu. Đang lúc cấp bách mà còn phát sinh ra chuyện rắc rối này, Hà Anh đã cuống càng thêm cuống, tiếng vó ngựa đã áp sát, giờ muốn trốn hay chạy về vô ích.

Hí!

Một con ngựa phi lên trước, ánh đuốc bập bùng trên tay người kia, quầng sáng lập lòe chiếu tới chỗ Hà Anh và Khả Uyên đang đứng. Nàng lập tức lấy Tam hộ giáp ra thủ thế, đây là thứ duy nhất nàng có thể dựa vào bây giờ, trong lòng đã sớm lạnh băng, Hà Anh tuyệt vọng nghĩ phen này chắc chết. Con ngựa dừng lại, người cầm đuốc reo lên:

- Đúng là Hà Anh! Tìm thấy rồi!

Đang căng thẳng nên nàng nghe giọng không nhận ra đó là ai, phía sau lại có một xe ngựa chạy tới, người trên xe ngay lập tức nhảy xuống, nương vào ánh sáng từ ngọn đuốc, Hà Anh bỗng sững người, kìa chẳng phải Thu Oanh sao! Hai người ôm trầm lấy nhau, mừng mừng tủi tủi không nói lên lời, Thu Oanh vội xua tay, bảo nàng và Khả Uyên mau lên xe ngựa, đám Tu Ma Nhân sẽ đuổi tới đây bây giờ, có gì vừa đi vừa nói sau. Tới lúc này Hà Anh mới nhận ra, người tìm thấy nàng là Minh Chính.

Trên đường đi, Khả Uyên vì quá mệt nên đã ngủ lúc nào không biết, Hà Anh thì tự mình xem vết thương, lòng bàn chân có vẻ hơi sưng, nhưng nhìn chung chưa bị rách miệng, nàng lấy rượu rửa qua rồi xức thuốc lên. Cầm lọ thuốc trong tay, Hà Anh không kìm được mà bật khóc, Thu Oanh lo lắng hỏi có chuyện gì, nàng mới thổn thức đáp:

-Văn Thanh, ta đã trách nhầm huynh ấy rồi.

Sau khi nghe Hà Anh kể lại một lượt, muội ấy liền kiếm lời lẽ an ủi nàng, chuyện này cũng là ngoài ý muốn, có trách thì phải trách đám Tu Ma Nhân tàn độc kia, mà không rõ bằng cách nào bọn chúng lại biết được tối hôm nay các trưởng tộc trong Quỷ Khách tập trung tại nhà Lão Mẫu, hành động giống như là quăng lưới gϊếŧ gọn cả mẻ vậy. Chuyện này chắc chắn còn có uẩn khúc, không ngoại trừ khả năng bên trong có nội gián. Kể lể một hồi thì Hà Anh cũng bình tĩnh lại, nàng liền hỏi Thu Oanh vừa rồi như thế nào mà thoát được?

Bản thân Thu Oanh đã xác định chuyến này sẽ bỏ mạng, không ngờ nàng lại được Minh Chính cứu vớt, trước đó huynh ấy có xông pha mở đường máu thoát ra ngoài, tới lúc dắt ngựa ra thì không thấy các nàng đâu mới quay lại tìm, phát hiện Thu Oanh đang bị một đám địch nhân vây đánh, huynh ấy lập tức lao vào tương trợ nàng. Nhưng vì địch quá đông, hai người đánh một hồi liền bỏ chạy, hên là tới hậu viện Thu Oanh kịp thời kéo Minh Chính trốn vào phòng của nàng. Trong lúc đợi địch nhân bỏ đi, nàng liền thu gom đồ đạc, vũ khí và quan trọng nhất là tay nải của Khả Uyên.

Có vũ khí rồi Thu Oanh liền không biết sợ là gì, hai tay cầm song đao sẵn sàng nghênh chiến, hễ gặp địch nhân là nàng lại hùng hổ nhào lên, phong thái khác hẳn với lúc còn ở trong nhà chính, giống như đã quên mất mình là Quỷ Khách. Minh Chính dẫn Thu Oanh đi lấy ngưa, hai người chạy tới cổng phụ lại phát hiện cửa đã bị phá, đoán là Hà Anh đã ra được ngoài nên nàng lập tức đuổi theo, nhờ có tiếng chó sủa mà biết được phải đi hướng nào. May là Hà Anh bị thương nên chưa chạy xa, Thu Oanh và Minh Chính rất nhanh liền tìm được, nếu để hai nàng tiếp tục mò mẫm thì sớm muộn cũng bị Tu Ma Nhân phát hiện, đến lúc đó thì có mà trời cứu.

- Chúng ta đi đâu bây giờ? – Minh Chính cưỡi ngựa chạy bên cạnh, nãy giờ cả đoàn chỉ biết dốc sức lao đi nhưng chưa rõ là đi đâu.

- Tới kinh thành, huynh biết đường tới kinh thành không? – Thu Oanh ló đầu ra khỏi xe ngựa, thấy Minh Chính gật đầu, nàng tiếp – bằng mọi giá phải đưa tiểu thư về kinh càng sớm càng tốt, sau đó chúng ta sẽ quay về đây.

Dứt lời Thu Oanh bất giác ngoái lại, phóng tầm mắt ra xa, nơi tuổi thơ của nàng hiện hữu, nhưng giờ đó chỉ còn là một màu đen mờ mịt. "Lão Mẫu, nhất định con sẽ về tìm người sớm thôi, tới lúc đó người hãy phạt con, bắt con quỳ gối, đánh bàn chân con, trách mắng con thật nhiều. Người đừng để con bơ vơ lại một mình, Oanh nhi ngu dại vẫn cần người chỉ dạy, không có người con biết sống sao..."