Phần 2 - Chương 18

- QUỲ XUỐNG!

Một tiếng quát vang ba gian nhà, đánh động mấy con chim câu gật gù trên mái giật mình bay đi, ngay cả người qua đường bên kia cổng cũng phải khựng lại, vài người bất giác nhìn nhau, giống như giữa trời quang mà nghe thấy tiếng sấm nổ inh tai vậy. Ví như sấm cũng không sai, bởi trời nổi sấm tức là sắp có bão, và bên trong tư dinh thực sự nổi bão rồi.

Nói một cách khoa trương thì ngay cả ông trời xuống đây cũng không thể ngăn được cơn thịnh nộ sắp giáng xuống đầu Thu Oanh và Hà Anh, ngay khi nghe thấy tiếng quát đó, hai nàng lập tức khụy gối. Không phải quỳ ở ngoài thềm, cũng không phải quỳ ở trong nhà, mà là quỳ ở trên bậc cửa, chỗ gờ nhô lên khỏi mặt đất một chút, chính chỗ đó hai nàng đã quỳ không biết bao nhiêu lần khi còn nhỏ, và mỗi lần chịu phạt xong đầu gối các nàng đều lõm cả vào, đau thấu xương.

-Huỳnh lão tam, chẳng phải ông nói Lão Mẫu ta lâm trọng bệnh, khiến bọn ta vội vã về đây, ông, ông lừa bọn ta – Thu Oanh nhăn nhó nhìn lão già mù đang ngồi trên ghế uống trà, trông vẻ mặt đắc ý của lão mà nàng hận không thể xông tới đấm vào đó một cú.

- Nếu ta không nói vậy, liệu ngươi có chịu theo về không? – Huỳnh lão tam đặt chén trà xuống bàn, cười đến thích chí, nói – còn dám trách ta, lúc đó nhờ ta tới kịp, hai người các ngươi đã bỏ mạng hết rồi, đại tẩu, lần này tẩu phải phạt chúng thật nặng vào!

Nghe tới đó Thu Oanh càng thêm tức tối, cái gì mà tới kịp, thế từ đầu là ai xúi bọn ta quay lại ngôi chùa chết tiệt đó, nếu không bởi cái miệng thối của lão, chắc bọn ta đã cao chạy xa bay từ lâu rồi. Chưa kể lão già mù này còn giảo hoạt ở chỗ, biết các nàng nếu bị ép buộc tất sẽ làm liều, không bằng lấy nhu khắc cương, trực tiếp dùng lời lẽ bi thương đánh vào tâm lý các nàng. Chẳng thế mà suốt dọc đường, Thu Oanh cứ đứng ngồi không yên, còn Hà Anh thì dù không nói ra nhưng trong lòng luôn tự trách bản thân bất hiếu.

Lại nói chuyện ở Thiên Linh Tự sau đó, đại loại là trụ trì đã bỏ trốn, trong đan phòng còn một thông đạo bí mật dẫn ra ngoài, có lẽ y đã sớm tính đến nước này nên thông đạo được đào móc khá tươm tất. Trước khi trốn đi trụ trì vẫn kịp vơ vét hết số đan dược đã hoàn thiện, theo như lời của đám tăng nhân thì y không luyện đan để sử dụng, mà phần lớn số đan dược đó đều được bán cho những người khác. Nguồn lợi từ việc bán đan dược đã giúp y trở lên giàu có, hơn nữa, trụ trì còn móc nối được với rất nhiều nhân vật tiếng tăm trong giang hồ, thậm chí là quan lại triều đình.

Phải lập tức chia ra để truy đuổi y, nếu lúc này không nhanh chóng bắt được người, e rằng không còn cơ hội nữa, vì tiếp theo đây chẳng biết bọn họ sẽ phải đối đầu với thế lực nào. Nhóm Quỷ Khách lập tức chia ra mỗi người một ngả, tới cùng chỉ còn lại Huỳnh lão tam và Văn Thanh ở lại giải quyết nốt tàn cuộc của Thiên Linh Tự.

Về phần dân chúng trong làng, ban đầu ai nấy còn tưởng sẽ mất thời gian để dàn xếp với bọn họ, nhưng không ngờ quá trình diễn ra lại nhanh hơn rất nhiều. Mấy cái cần giải thích thì có thể trực tiếp bỏ qua, vì dân không nghe hiểu những điều sâu xa như thế, chỉ cần thông báo nhà chùa phát chẩn tạo phúc, mời tất cả bà con tới nghe giao giảng phật pháp, sau đó sẽ được chia lộc đem về.

Lộc ở đây thứ nhất là lũ trẻ bị bắt cóc, do không rõ là con nhà ai nên tốt nhất cứ gọi tất cả đến, đem lò luyện đan ra ngoài sân, vừa tụng kinh vừa giải độc nhang đồng, hộ nào mất con thì tới nhận. Và thứ hai, đối với khối kim ngân của cải mà trụ trì bỏ lại sẽ được đem ra phân phát cho dân chúng, vì vốn dĩ tiền đó kiếm được từ xương cốt của con họ.

Phát hết rồi mà còn thừa thì sư thầy lại trích một phần để trả công cho Huỳnh lão tam và mọi người trong bang hội, coi như là lộ phí cho bọn họ đi đường. Tiền công này lão không thể không nhận, Quỷ Khách có một luật bất thành văn về tiền công, để phân biệt với chính phái làm phúc cứu đời, Quỷ Khách luôn nhận tiền dù ít hay nhiều.

Phần của cải cuối cùng sư thầy giữ lại để nhang khói cho chùa, giải quyết vậy cũng hòm hòm rồi, bấy giờ lại phát sinh một chuyện, đó là những hộ mất con mà không tìm thấy thì số lượng rất nhiều, có nhà mất tới hai đứa, bọn họ tỉnh ra thì chỉ biết gào khóc, lăn lộn trong sân chùa. Trước cảnh tượng vừa hỗn loạn vừa đau lòng đó, sư thầy và mấy người bên Huỳnh lão tam đã đưa ra quyết định, dùng nhang đồng để khiến bọn họ quên đi mất mát to lớn này. Suy cho cùng người chết không thể sống lại, có nhớ ra cũng chẳng thay đổi được gì, chi bằng nhẫn tâm một lần, cũng là giúp họ yên ổn sống tiếp.

Nhang đồng dùng bao nhiêu còn bao nhiêu đều đem đổ xuống hồ sen, thứ này không khác gì độc dược, giữ lại chỉ gây hại cho nhân gian. Việc cuối cùng cần làm là dựng một bàn thờ để hương hỏa cho những hài tử phải uổng mạng dưới mật thất, vì không còn gì sót lại của đám trẻ đó nên sư thầy đành giữ lại lò luyện đan, tuy vật này đã nhiễm tà khí nhưng là thứ để oán linh trú ngụ bên trong, không để chúng thoát ra lang thang vất vưởng trần thế. Thực chất cách này không hoàn toàn xoa dịu được những vong nhi kia, song lại có thể giữ chân chúng trong chùa, âu cũng đỡ đi một mối họa cho chúng sinh.

Xong xuôi tổng là hết ba ngày, đám tăng nhân bị bắt sẽ được giải về cho Lão Mẫu cùng các trưởng tộc xử trí, chị em Hà Anh cũng tức tốc theo Huỳnh lão tam rời đi, ngót hai ngày hai đêm thì tới nơi. Kể cũng lạ, Huỳnh lão tam rõ ràng bị mù, tại sao vừa gặp liền nhận ra hai nàng, trước đó trên đường trở về vì quá lo lắng cho sức khỏe của Lão Mẫu mà hai nàng không nghĩ tới, giờ mới thấy vô lý. Thu Oanh không nhịn được liền hỏi:

- Tại sao ông nhận ra bọn ta, có phải ông giả mù không?

- Haha – Huỳnh lão tam bật cười thành tiếng, chỉ vào lòng bàn tay mình, đáp – ta không nhìn thấy mặt các ngươi, nhưng ta nhìn thấy chỉ tay của các ngươi. Mỗi người có một đường chỉ tay, tương ứng với số mệnh không ai giống ai, lão tam ta dựa vào đó để ghi nhớ những người đã gặp qua, so với ghi nhớ khuôn mặt thì cũng là dùng đường nét để phân biệt. Nói cho các ngươi hay, ta chưa từng nhận nhầm người bao giờ.

Quái nhân! Thu Oanh thầm thốt lên, sao trước đây nàng chưa từng nghe tới lão có khả năng này, có thể là do hồi đó còn ít tuổi, hoặc không để ý vì mỗi khi Huỳnh lão tam tới nhà đều là để tìm Lão Mẫu, hóa ra người mù thì có thể mọc mắt ở tay, sớm biết như vậy không đời nào nàng thèm đi xem bói nữa. Đôi co với lão chỉ thêm bực mình, Thu Oanh hậm hực lén liếc người đối diện, sau khi quát các nàng thì không thấy nói thêm gì, chỉ trộm nhìn một cái nên không rõ biểu cảm thế nào, nhưng im im vậy thì chắc là bình tĩnh rồi, bây giờ mà nàng giở giọng cầu xin hẳn sẽ có tác dụng. Nghĩ rồi Thu Oanh liền vừa khóc vừa nói:

-Lão Mẫuuuu, từ khi nghe tin người lâm trọng bệnh, con bỏ ăn bỏ ngủ, lúc nào cũng nghĩ về người, mong nhớ gặp người, Lão Mẫu biết không, vừa rồi nhìn thấy người mà con không cầm được nước mắt, con, con...

- CÂM MIỆNG!

Choang! Chén trà đáp xuống trước mặt Thu Oanh vỡ tan, tay nàng bị mảnh sứ văng trúng rách một đường chảy máu, không chỉ nàng mà bất cứ ai trông thấy cảnh đó đều phải tái mặt. Lão Mẫu ngồi trên ghế, nét mặt nghiêm nghị, thần thái lãnh đạm cùng khí chất quyết tuyệt đó rõ ràng là không giống một người đang lâm trọng bệnh, mà ngược lại, giống như sắp khiến người khác trọng thương đến nơi. Bà bà quắc mắt nhìn hai người quỳ bên dưới, nhãn quang đột nhiên trở lên giận dữ, gần như gầm lên, nói:

- Thứ nghịch tử nghịch tôn nhà ngươi còn dám xảo ngôn, thật là to gan lớn mật làm sao, chắc nghĩ lão bà đây sắp chết nên mới vác mặt về, ta dù có gần đất xa trời cũng không cần loại phản phúc như các ngươi lo lắng.

-Lão Mẫu nói vậy oan cho con quá, chúng con quả thật ngày đêm mong nhớ người, nhưng vì đại sự chưa thành nên là không thể trở về được – Thu Oanh nước mắt vòng quanh, ra vẻ ấm ức nói.

- Đại sự? Các ngươi thì có đại sự gì? – Lão Mẫu nhướn mày hỏi.

- Chính là săn Kỳ Mãng, trả thù cho Lão Mẫu! – Thu Oanh quả quyết đáp.

Haha! Lão Mẫu cười phá lên, không khí căng thẳng đột nhiên giãn ra, Huỳnh lão tam cũng không nhịn được mà cười theo, vừa cười vừa lắc đầu. Thái độ của hai lão nhân trông thật là vui vẻ, Thu Oanh còn tưởng mình vừa nói đúng ý của bà bà, mặt mày liền trở lên hơn hở. Bỗng rầm một tiếng, Lão Mẫu đập một tay xuống bàn, tay còn lại bất giác nắm chặt đầu gối, bà bà cười gằn từng tiếng, nói:

- Trả thù cho ta? Dựa vào sức của hai con nha đầu các ngươi, haha, ngu muội, thật là quá mức ngu muội! Nhớ lại năm xưa, đã có biết bao cao thủ Quỷ Khách bỏ mạng vì nó, ngay cả lão bà ta cũng phải chấp nhận phế mất đôi chân để bảo toàn tính mạng, vậy mà hai đứa nhóc chỉ mới mười ba mười bốn tuổi các ngươi, năng lực tới đâu mà đòi săn Kỳ Mãng?

- Con cũng đâu còn đứa nhỏ trước kia,... -Thu Oanh không phục đáp.

- Ngươi xem ngươi bây giờ bị thương thành ra cái dạng gì rồi? -Lão Mẫu cả giận mắng.

- Đó là bởi con đánh với Tu Ma Nhân, trúng chiêu nên mới bị thương -Thu Oanh cự lại.

-Tu Ma Nhân? Ý ngươi là đám tăng nhân trong Thiên Linh Tự là Tu Ma Nhân? -Huỳnh lão tam chen vào, nói - Haha, nhầm rồi, bọn chúng chỉ là quân thổ phỉ thôi, Tu Ma Nhân không dễ xử lý như vậy đâu.

- Nhưng...

- Muội đừng chọc tức bà bà nữa, mau nhận lỗi đi – Hà Anh gạt đi, Lão Mẫu đã giận tới như vậy mà vẫn còn cãi, cái tính ngang bướng này bao năm cũng không sửa được mà.

- Ngươi! – Lão Mẫu đột nhiên chỉ vào Hà Anh, trong lời nói tỏ rõ sự thất vọng – ta coi ngươi là tâm phúc, xem trọng ngươi hơn hết thảy, những mong về sau ngươi thay ta quán xuyến việc của gia tộc. Vậy mà ngươi, ...ngươi thử nói xem quy củ của toàn gia chúng ta là gì?

- Bẩm, nữ nhân chưa thành thân không được ra khỏi nhà ạ, con biết tội, xin Lão Mẫu cứ trách phạt -Hà Anh cúi dập đầu, nước mắt lã chã rơi xuống đất.

Từ đâu mà có quy định nữ nhân chưa thành thân không được ra khỏi nhà? Là bởi Thượng Sinh theo chế độ mẫu hệ, khác với hai chi Trung Sinh và Hạ Sinh nam nhân và nữ nhân đều được phép tự do hành tẩu giang hồ, nữ nhân ở đây phải tuân theo rất nhiều luật lệ hà khắc. Đặc biệt là trước khi thành gia lập thất, nữ nhân của Thượng Sinh chỉ được ở yên trong nhà, nếu muốn đi đâu phải có người đưa rước, trong một phạm vi nhất định, nếu tự ý rời khỏi sẽ bị phạt. Vốn dĩ Thu Oanh và Hà Anh đều từ hai chi bên ngoài nhặt về, sẽ không tránh khỏi chống đối với luật lệ ở đây, đặc biệt là Thu Oanh đã từng nhiều lần bị phạt nặng, nhưng có vẻ chính vì thế mà nàng càng quyết chí bỏ nhà ra đi.

- Ta còn tưởng là các ngươi vì căm ghét ta mà bỏ đi, suốt một thời gian dài ta tìm kiếm nguyên nhân, mà bao năm trôi qua tới một chút tin tức của các ngươi cũng không có. Ta đã nghĩ cả đời này sẽ không thể gặp lại các ngươi...

Lão Mẫu nghẹn ngào nói, đôi mắt sau nhiều năm trông ngóng tưởng chừng đã khô kiệt, nay lại lấp lánh lệ, nheo nheo nhìn hai nàng, thầm mường tượng lại hình ảnh của Anh nhi, Oanh nhi ngày trước. Từng ấy thời gian mà hai nàng không hề thay đổi, trong mắt bà bà vẫn là những đứa trẻ mà như mới hôm qua còn quấn quýt bên cạnh, ngây thơ cười cười nói nói. Lão Mẫu không kìm được xúc động mà bật ra thành tiếng:

- Oanh nhi! Anh nhi...

- Bà bà! -Thu Oanh lập tức bật dậy, dang rộng hai tay chạy tới.

- QUỲ XUỐNG! - Đột nhiên Lão Mẫu quát lên, khoảnh khắc xúc động biến mất, nét mặt bà bà lại sa sầm xuống, nói - Ngươi tưởng ta sẽ tha tội cho ngươi? Trừ khi ngươi chịu để ta đánh gãy chân thì ta tha cho, còn không cứ quỳ ở đấy.

-Lão Mẫuuuuu -Thu Oanh hậm hực gọi một tiếng.

Giữa lúc trong nhà xảy ra nhiều chuyện cãi cọ, thì bên ngoài có một tiểu cô nương đứng thập thò nhìn vào, mỗi lần nghe thấy tiếng quát là một lần giật thót. Khả Uyên thấy hai vị tỉ tỉ dũng mãnh như vậy mà còn phải quỳ gối, không dám oán thán nửa lời, hẳn là người ở bên trong rất đáng sợ, vừa rồi còn dọa sẽ đánh gãy chân nữa, vậy sau này ai đưa nàng đi tìm mẫu thân.

- Ai bên ngoài? Mau ra đây!

Nghĩ tới đó thì trong nhà liền có tiếng gọi vọng ra, Khả Uyên ban đầu còn không biết là đang gọi mình, vẫn ung dung ngồi nhìn ra sân. Bỗng thấy một người tới trước mặt kéo nàng vào trong, Khả Uyên chỉ kịp ú ớ mấy câu xong cái đã đứng trước mặt Lão Mẫu, nàng sợ quá òa lên khóc. Bà bà nhìn tiểu nha đầu trước mặt, bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, lập tức tru tréo lên, nói:

- Lại còn có cả con lớn bằng từng này rồi, nói, đây là con của đứa nào?

Thu Oanh và Hà Anh cùng giãy nảy lên, nhất loạt xua tay, bảo rằng:

- Bẩm, đây không phải là con chúng con, đây là... Là con của một người khách thuê chúng con đưa đến kinh thành.

Lão Mẫu nghi hoặc nhìn Khả Uyên, hỏi:

- Có đúng như vậy không? - Tiểu thư nhìn hai vị tỉ tỉ một cái, rụt rè gật đầu, bà bà lại ngắm nghía nàng thật kỹ, đoạn tiếp - Không giống, xinh xẻo như thế này thì không thể là con của hai đứa nghịch tử kia được. Con tên là gì? Phụ mẫu là ai?

- Bẩm, Khả Uyên ạ. Phụ mẫu con rất bận, hai vị tỉ tỉ đang đưa con đến kinh thành tìm tổ phụ - Do trước đó Thu Oanh đã dặn dò Khả Uyên nếu có ai hỏi về thân phận nàng thì cứ bảo như vậy, còn bắt nàng nói đi nói lại, nên giờ trả lời rất thành thục.

- Ra vậy -Lão Mẫu mỉm cười, nét mặt dịu lại, bà bà xoa đầu Khả Uyên, nhẹ giọng nói - Uyên nhi ngoan, con đã đói chưa? Để bà bà nấu món gì ngon cho con ăn nhé, đi nào.

Thu Oanh thấy Lão Mẫu thích Khả Uyên như vậy, nghĩ tốt quá rồi, cứ để tiểu thư đi với bà bà một lúc, không biết chừng bà bà sẽ quên luôn tội trạng của các nàng. Đang khấp khởi mừng thầm, mà mãi nàng chưa thấy Lão Mẫu rời đi, ngẩng lên nàng mới nhận ra có chuyện không ổn. Trong tay Lão Mẫu cầm một cây roi mây, sau khi trao lại cho gia nhân, bà bà nói:

- Quất bàn chân mỗi đứa nó năm mươi roi, trông chừng chúng nó quỳ tới khi trời tắt nắng thì thôi. Đứa nào ngất hắt nước cho tỉnh.

Năm mươi roi? Lão Mẫu à, chỉ mấy năm không gặp mà người đã trở lên nhẫn tâm như vậy, không phải nói là muốn đánh gãy chân thôi sao, đây là muốn đánh chết cháu đích tôn của người rồi. Thu Oanh choáng váng không thốt lên lời, lại còn trước mặt bao nhiêu người như vậy, muốn phạt thì cũng nên chừa lại mặt mũi cho nàng chứ. Bỗng nghe Hà Anh bên cạnh nói:

- Bẩm, Thu Oanh đang bị thương ở chân, xin bà bà cho con lĩnh roi thay muội ấy - Dứt lời liền cởi hài, quỳ ngửa lòng bàn chân ra.

- Tỉ!

- Được, ngươi thân là tỉ mà không bảo ban được nó, tội của ngươi còn nặng hơn nữa. Người đâu quất bàn chân một trăm roi cho ta, không được nương tay!

Rồi Lão Mẫu quay ra nói với Huỳnh lão tam:

- Chúng ta đi ra hậu viện bàn chuyện, ở lại đây không tiện.

Dứt lời liền khập khiễng dắt theo Khả Uyên rời đi, bỏ ngoài tai tiếng Thu Oanh không ngừng dập đầu khẩn thiết van xin:

- Xin bà bà tha tội, xin bà bà tha tội, bà bà...

Vυ"T! Vυ"T! Vυ"T!

Đi được mấy bước, Văn Thanh theo sau Huỳnh lão tam nghe tiếng roi mây quất xuống ngọt xớt, nhưng tuyệt nhiên chỉ có giọng Thu Oanh kêu khóc, y không nhịn được mà quay lại nhìn. Trong lòng bất giác nén một tiếng thở dài...