Phần 2 - Chương 13

Về phần Hà Anh, nàng đợi Thu Oanh bên ngoài tường bao đã lâu, cứ ngồi trên cây nhìn vào xem có động tĩnh gì để kịp thời ứng cứu, nhưng đợi mãi mà ngay tới một tiếng ám hiệu cũng không thấy, hoàn toàn bặt vô âm tín. Từ vị trí của Hà Anh nhìn vào, nàng có thể quan sát được một phần rộng khắp từ khu hậu viện tới phía sau gian thờ chính, riêng hồ sen thì bị dãy tệ xá che khuất, cứ nửa canh giờ lại có vài tăng nhân xăm mình qua lại sau hậu viện. Bọn họ nhìn có vẻ đang đi tuần quanh Thiên Linh Tự, chỉ là một ngôi chùa thì đâu cần phải cẩn trọng như vậy, chắc chắn có gì uẩn khúc bên trong. Thực chất do Hà Anh không nhìn ra được là chỉ từ sau khi Thu Oanh đột nhập vào gian thờ chính thì đám tăng nhân mới bắt đầu đi tuần, nàng cho rằng bọn họ trước giờ vẫn như thế nên không lấy đó làm bất thường.

Khoảng một canh giờ trước Hà Anh có nghe đánh ào một tiếng, hình như là cái gì rơi xuống hồ, linh cảm không tốt khiến nàng nôn nóng muốn vào nhưng vừa toan vượt tường lại thấy chú tiểu cầm chổi và bao bố đi tới hồ, chắc là định quét dọn, nghĩ giờ mà hành động có khi lại thành rút dây động rừng, không những bản thân bị nguy hiểm mà nhỡ đâu lại liên lụy tới cả Thu Oanh đang lẩn trốn ở bên trong. Cơ bản là nàng rất có niềm tin vào tiểu muội của mình, tuy không phải người cẩn thận nhưng Thu Oanh được cái khôn khéo bù lại, hơn nữa nàng ấy tự biết lượng sức mình, trong bất kỳ trường hợp nào cũng không chọn cách đối đầu với Tu Ma Nhân. Hà Anh cuối cùng đành nhịn lại mà chờ thêm một lúc nữa, nếu vẫn không thấy Thu Oanh ra, bấy giờ mặc kệ là có xảy ra chuyện gì nàng vẫn sẽ vào kiểm tra.

Đợi thẳng tới khi trời đã nhá nhem, Thiên Linh Tự bắt đầu thắp đèn, Hà Anh bấy giờ đứng ngồi không yên, linh cảm mỗi lúc một xấu đi, nàng đoán bảy phần là Thu Oanh đã gặp chuyện gì rồi. Thế là lựa lúc trong hậu viện không có người, nàng lập tức vượt tường vào, dù đang gấp nhưng Hà Anh vẫn không quên nâng cao phòng bị, nàng di chuyển một cách khéo léo qua hết khuôn viên tệ xá, trong đầu tính toán làm sao để vào được gian thờ chính vì rất có thể đám tăng nhân đang tập trung ở đó.

Từ tệ xá đi tới gian thờ chính thì có hai cách, một là chạy thẳng qua khoảng sân trống để tới cửa lớn, hai là đi vòng quanh tìm cửa ngách để lẻn vào, bất quá nàng không có nhiều thời gian, việc cấp bách nhất bây giờ là phải biết được tình hình của Thu Oanh, thực giác nói với nàng rằng, muội ấy chắc chắn đang ở bên trong nhưng không thể tự thoát ra được, nếu nàng còn chần chừ e rằng cơ hội cứu người sẽ bằng không.

Hà Anh chọn chạy qua sân trống, loáng cái nàng đã tới bên hông của gian thờ chính, rất may là chưa thấy đám tăng nhân đi tuần qua, ở đây trống trải, ngộ nhỡ bọn họ xuất hiện chắc nàng chỉ còn cách độn thổ mới kịp thoát thân. Tiếp tục di chuyển tới mặt trước gian thờ chính, Hà Anh cẩn trọng quan sát, trước sau vẫn không thấy ai, đèn đóm bên kia đã được đốt lên, trông có vẻ yên ắng, tạm thời chưa có gì nguy hiểm. Nàng nhanh chân chạy tới trước cửa chính, trên cửa có chút ánh sáng thưa thớt lọt ra, lắng tai nghe cũng không thấy có động tĩnh gì bất thường, dường như bên trong không có người. Hà Anh thử đẩy một cái, cửa lập tức hé ra.

Ruỳnh!

Hai cánh cửa bỗng mở tung, một luồng kình phong như vũ bão ập vào mặt nàng, sát khí cuồn cuộn bức người, Hà Anh vừa kịp đưa tay lên thủ thế liền bị hất ngược về phía sau cả chục bước. Nàng lảo đảo lùi lại, may mà trước đó không lơ là phòng bị, vừa rồi chỉ chậm một nhịp thôi khả năng đã bị đánh trúng rồi, tạo ra lượng áp lực khủng khϊếp như vậy hẳn là đối phương không phải tầm thường. Hà Anh ngước lên nhìn, đập vào mắt nàng là năm tăng nhân có hình xăm ngạ quỷ đang đứng chắn trước cửa gian thờ chính, dáng vẻ người nào cũng đồ sộ như hộ pháp, diện mạo dữ tợn, trong tay lăm lăm khí giới, nhãn quan âm độc, nhìn thôi cũng đủ khiến nàng toát lạnh sống lưng.

- Ngươi lén lút vào chùa làm gì? – một tăng nhân lên tiếng, giọng trầm thấp mang theo vài phần đe dọa.

- Tiểu nữ có việc cần gặp trụ trì đại sư – Hà Anh đáp.

- Đại sư hôm nay không tiếp khách, mau về đi – một tăng nhân khác cũng lớn tiếng xua đuổi.

Hà Anh nhìn người vừa nói, bỗng hai mắt nàng sáng lên, nàng nhận ra thứ mà tăng nhân ấy đang cầm rõ ràng là phong đao của Thu Oanh! Tại sao nó lại rơi vào tay y? Ngay lập tức Hà Anh vung xích dao lên, nàng chĩa mũi dao về phía tăng nhân kia mà phi tới, chỉ nghe vυ"t một tiếng, lưỡi dao đã quấn một vòng quanh phong đao, nhanh như chớp nàng liền thu xích về, món vũ khí tức thì bị giật khỏi tay người đó. Vừa cầm nó lên, Hà Anh trong lòng chấn động, lớp vải bao bên ngoài đã loang lổ máu, sắc đỏ tươi như mới, đây là của Thu Oanh sao, lẽ nào nàng đã tới muộn?

- Tiểu muội của ta đâu, các người đã làm gì muội ấy? – Hà Anh siết chặt bàn tay, nàng nghiến răng hỏi.

- Nếu không mau cút đi thì đừng trách bọn ta không nương tay – một tăng nhân khác gằn giọng quát, y vung trường mâu chĩa về phía nàng, biểu cảm hằm hè chực đánh.

- Có phải muội ấy vẫn còn ở bên trong không? – Hà Anh không để ý tới lời mà tăng nhân kia vừa nói, nàng nhìn vào trong gian thờ, chỉ thấy đôi cây nến cháy đỏ trên hương án, không gian hôn ám, cảm giác vừa âm u vừa nặng nề, càng khiến những âu lo trong lòng nàng thêm mãnh liệt, bất giác nàng gọi lớn – Thu Oanh! Muội có ở trong đó không?

- Ở đây không có tiểu muội nào của ngươi cả, nếu muốn tìm người, thì hãy xuống mà hỏi diêm vương!

Dứt lời một tăng nhân lập tức phi thân tới trước mặt Hà Anh, trên tay cầm đôi chùy bằng đồng, y bổ một đòn sấm sét xuống đầu nàng. Mắt thấy đối phương đánh tới, Hà Anh nghiêng người né được, sau đó trực tiếp qua mặt tăng nhân kia để tiến vào cửa gian thờ chính, thân ảnh nàng phiêu động, di chuyển nhẹ như bay, giống như đang đi lại giữa chỗ không người. Một tăng nhân khác liền lao ra chắn đường, y dùng một cây côn hai đầu bọc sắt vụt liên tiếp hàng chục cái khắp người Hà Anh, côn thuật của y nhanh tới độ nhìn như mọc ra ba đầu sáu tay, tiếng múa côn vun vυ"t. Ngược lại Hà Anh vừa tránh đông tránh tây, vừa dùng phong đao hộ thân, nàng không chuyên về cận chiến, gặp đối thủ hóc búa như này, nhiều nhất nàng chỉ có thể phòng thủ, sẵn có phong đao trong tay, Hà Anh chớp thời cơ chuyển từ phòng thủ sang tấn công tức thì.

Hự!

Song nàng quên mất là mình không đánh với một địch nhân, xung quanh nàng có tới năm người võ công cao cường, ai nấy hiếu chiến máu lạnh, khi mà Hà Anh đang tay đao tay xích chống trả một tên thì một tên khác đã tung cước đá vào hông nàng. Hà Anh không kịp trở tay, thấy kình phong đánh tới, nàng nhanh chân bước sang trái hai bước, tránh được một cước nhưng đồng thời tay lại trúng một côn. Đầu côn được gia cố bằng sắt để tăng lực sát thương nên khi bị đánh trúng cả cánh tay đều tê bại, nàng ôm vết thương thoái lui về phía sau, thầm nghĩ cứ thế này thì không ổn, chênh lệch lực lượng quá lớn, sai lầm là lúc đó đã thể Thu Oanh đột nhập vào đây, nàng ấy xem ra đã lành ít dữ nhiều rồi.

Đang nghĩ bỗng Hà Anh thấy có bạch quang lóe lên, tăng nhân cầm trường mâu không để nàng có thời gian hồi sức, y chĩa mũi mâu ngang cổ nàng mà đâm tới. Hà Anh múa phong đao che chắn, nghe choang choang từng hồi bất tuyệt, mũi mâu giống như con rắn trượt qua lưỡi đao tóe lửa, mấy lần suýt đâm trúng vai nàng, Hà Anh bị bức lui liền chục bước, tới khi lưng nàng chạm phải cột gỗ, không thể lùi thêm được thì thôi. Bỗng thấy y thu vũ khí, hai tay chống trường mâu làm trụ, tung chân song phi tới trước ngực nàng. Nguy hiểm! Hà Anh lập tức tránh sang bên trái, không ngờ vừa nghiêng người một chút, bên cạnh nàng lại có kình phong ập đến, tăng nhân bị nàng lấy lại phong đao đã tức thì áp sát, y vung một quyền nhắm vào giữa mặt Hà Anh mà đấm, thật không biết thương hoa tiếc ngọc là gì!

Bộp!

Đã không thể né tránh thì chỉ còn nước đấu lại, Hà Anh cho tay lên đỡ lấy một quyền đó, uy lực quả nhiên kinh người, nghe tiếng xương va lắc rắc khắp hai cánh tay, nàng lảo đảo mấy bước mới đứng vững, tăng nhân kia thừa thắng xông lên, hai tay liên tiếp đấm túi bụi lên người nàng. Hà Anh né được hai chiêu thì chuyển sang tấn công, giờ cứ chống đỡ thì không những mất sức, mà khả năng đột phá cũng rất thấp, phải tự đào đường để cứu người cứu mình. Hai bên đấu quyền liền ba hiệp vẫn bất phân thắng bại, Hà Anh tuy là nữ nhi nhưng kinh nghiệm đánh quái rất dạn dày, muốn ngay lập tức triệt hạ nàng là điều không thể, tăng nhân ban đầu còn ra đòn chậm rãi, về sau thấy đối phương không những bắt kịp tốc độ của mình mà còn tấn công ngược lại, y lập tức gia tốc nhanh hơn, chiêu thức biến hóa khôn lường.

Hự!

Hà Anh dù đã rất cố gắng, nhưng nàng bắt đầu có dấu hiệu đuối sức, đòn đánh ra cũng không còn uy lực như trước, tăng nhân nhanh chóng chiếm thế thượng phong, cuối cùng nàng lỡ mất một nhịp, bị y tung cước trúng đan điền đánh ngã ra đất. Hà Anh ho một tràng, miệng nàng nhấm thấy vị máu tanh, có vẻ đã bị nội thương, nhưng không vì thế mà nàng khuất phục, gần như là ngay sau đó Hà Anh vùng dậy, mắt vẫn nhìn chằm chằm cửa vào gian thờ chính, phải liều mạng thôi, nàng sắp tới giới hạn rồi, ít nhất cũng phải biết được Hà Anh sống chết thế nào. Nghĩ là làm, Hà Anh cầm phong đao múa lên một vòng, tiếc là không thể sử dụng sở trường chiến đấu của nàng trong hoàn cảnh này, một phần vì địch nhân quá đông và cường bạo, tình thế lại cấp bách, xích dao nhiều nhất chỉ có thể cầm cự, cái nàng cần bây giờ là lập tức đột phá vòng vây.

-Thu Oanh! Muội nếu còn ở bên trong thì đừng chết vội, ta dẫu sao cũng là đại tỉ, để ta đi trước muội một bước! – Hà Anh cao giọng nói.

Keng! Keng!

Dứt lời liền xông vào giữa đám tăng nhân đang tầng tầng lớp lớp chắn đường, lưỡi đao khí thế vung lên, nàng nhắm chuyến này gặp phải cường địch xác định không thể toàn mạng thoát ra, nhưng dẫu có bị phanh thây thì cũng phải đánh, Quỷ Khách các nàng vào sinh ra tử đã quen, chưa từng biết quỳ gối xin hàng là gì. Nhìn Hà Anh tả xung hữu đột không từ nan, đám tăng nhân cũng có chút bất ngờ, một nữ nhân trông thì tầm thường như vậy mà có thể trụ vững tới giờ, thậm chí trong mắt nàng không thấy một tia kinh hãi, có lẽ bọn họ còn quá lương tay, phải khiến nàng thấy chết mà sợ! Đánh vậy mới thú vị, đám tăng nhân lập tức gia tăng áp lực, giống như trò mèo vờn chuột, càng nhìn nàng không ngừng lăn xả trong tuyệt vọng, chúng càng khoái chí.

Hự!

Nhưng trước khi rơi vào tuyệt vọng, Hà Anh vẫn kịp đả thương vài người trong bọn chúng, nàng vung đao phạt ngang một đường, tăng nhân cầm chùy vội thu binh khí về chống đỡ, nàng liền tung cước đá vào hạ bộ y. Bốn tăng nhân còn lại thấy thế thì nhất loạt lùi về sau, Hà Anh tiếp tục chém thêm một đao nữa, khiến cánh tay y bị xẻ ra làm đôi, y rống lên thống thiết.

Hai tăng nhân thấy vậy thì nộ khí xung thiên, một người múa côn, một người chĩa trường mâu đánh tới, Hà Anh chống cự kịch liệt, sau cùng lại bị trúng một cước vào chân khiến nàng chùng gối, trên đầu liền nghe tiếng côn đánh xuống, nàng lập tức xoay ngang đao đỡ được một đòn chí mạng. Nhưng gần như cùng lúc nàng lại bị trường mâu đâm vào bả vai, Hà Anh dùng sức chín trâu hai hổ gạt côn sang một bên, đồng thời mũi mâu rút khỏi vai nàng đau nhói, y xông tới đá bồi vào vết thương trên vai nàng, khiến nàng ngã ra đất.

Hà Anh không màng tới thương tích, nàng chống đao gượng dậy, chỉ còn vài bước nữa là vào tới gian thờ chính, nàng không cho phép mình gục xuống bây giờ, tay cầm phong đao một lần nữa vung lên, nhất định phải vào được bên trong! Đánh tiếp một hiệp nữa, Hà Anh thở không nổi, trán nàng bị côn đánh cho chảy máu, trong mắt chỉ toàn màu đỏ, nàng nhổ một cục huyết trong miệng ra, lại thêm một tăng nhân bị đao chém gục dưới chân nàng. Mặc kệ là xung quanh còn bao nhiêu người, trước mặt nàng là gian thờ chính rồi, Hà Anh lấy hết sức bình sinh chạy qua cửa, nàng phải tìm Thu Oanh, Thu Oanh, muội ở đâu?

Bốp!

Vừa bước chân vào trong, còn chưa kịp nhìn thấy gì, Hà Anh đã trúng một cước đá văng ra ngoài. Nàng ngã xa cả chục bước, khắp ngực đau dữ dội, Hà Anh ho một tràng tới thổ huyết, nàng cắn răng nhịn xuống, đang loay hoay gượng dậy thì trước mặt đã bị mũi trường mâu lạnh ngắt chĩa tới. Giờ nhìn lại mới phát hiện là bên trong gian thờ chính vẫn còn rất nhiều tăng nhân nữa, nguyên một đám đông lũ lượt kéo ra, Hà Anh trong đầu không dậy nổi suy nghĩ, nàng đoán là mình không còn cơ hội nào nữa rồi. Mắt thấy mũi mâu đâm xuống giữa họng, kết cục này cũng thật thê thảm, chết mà không biết kẻ thù là ai, vậy làm ma biết tìm ai để đòi mạng, cũng đến bơ vơ vất vưởng mà thành ngạ quỷ mất thôi, Hà Anh cuối cùng chỉ có thể thở dài một cái.

Keng!

Bỗng có tiếng kim loại va nhau ngay trước mặt nàng, kình phong từ đâu ập đến, Hà Anh trân trối nhìn, thấy mũi trường mâu đã bị hất văng đi, một người sừng sững xuất hiện chắn giữa nàng và đám tăng nhân. Sau một lúc bàng hoàng, Hà Anh mới lắp bắp thành tiếng, nói:

- Tiểu... tiểu sư phụ?