Phần 2 - Chương 11

- Muội... có chắc chúng ta không quên gì không?

Cùng lúc đó, Hà Anh và Thu Oanh đang ngồi xe ngựa thong thả đi trên phố, trời đã tối, hai nàng vừa đánh ngựa vừa ngắm nhìn hàng quán nhộn nhịp hai bên đường, đương buổi chiến tranh loạn lạc mà ở đây dân chúng vẫn buôn bán sầm uất, người đi kẻ lại tấp nập, thật đúng là không liên quan gì tới thiên hạ bên ngoài. Nghe Hà Anh hỏi, Thu Oanh liền đáp:

- Quên gì chứ? Ta nói tỉ nghe, chúng ta thân cô thế cô, trên người chỉ có nhiêu đây, còn có thể quên gì được? Thiên Linh Tự đó cũng thật hào phóng, lót tay cả chục quan tiền, bằng chúng ta đổ máu mấy trận mới đủ, nếu có quên gì trong đó thì coi như là cúng tiến cho nhà chùa luôn.

- Muội không thấy kỳ lạ sao, chúng ta tự nhiên vào đó làm gì mà lại được cho tiền? Ta vẫn thấy không đúng – Hà Anh nhíu mày nghĩ, nhưng nàng không nhớ ra nổi mục đích vào chùa là để làm gì, bất quá cũng không thấy thiếu gì trên người, vậy thì lại càng kỳ lạ.

- Lão nương của ta, sao tỉ cứ phải nghĩ xa xôi làm gì, chúng ta là may mắn đó, mà tỉ xem dân chúng ở đây khấm khá như vậy, tất cả đều nhờ vào phúc đức của ngôi chùa kia, cứ coi như chúng ta cũng được nhận lộc rơi lộc vãi của chùa đi – Thu Oanh xua tay nói.

- Nhưng mà... -Hà Anh toan tiếp lời, lại bị Thu Oanh cắt ngang, nàng ấy chỉ về phía trước reo lên:

- Tỉ xem, có kỹ viện đằng kia! – thì ra có một Phong Hoa lâu ở đó, Thu Oanh hai mắt sáng ngời, thích thú nói – đã bao lâu rồi ta không được uống rượu nghe hát, đúng là trời độ ta mà, vừa có tiền, lại vừa có kỹ viện, trăng thanh gió mát thế này mà không say thì thật là phí!

- Muội định dùng tiền chùa để vào đó sao, ổn không vậy? – Hà Anh ra vẻ lưỡng lự hỏi.

- Tiền nào vào túi chúng ta thì cũng là của chúng ta, đừng nghĩ nữa, bữa hôm nay ta mời tỉ - Lời vừa dứt thì xe ngựa đã dừng lại trước cửa Phong Hoa lâu, Thu Oanh nhanh chân chạy vào bên trong, bước qua cửa là một mùi ngọt ngọt của rượu quện với hoa thơm nức mũi, nàng hít một hơi sảng khoái.

Phong Hoa lâu tuy chỉ là một kỹ viện nhỏ ở cách xa kinh thành, nhưng bên trong bài trí vô cùng bắt mắt, nam thanh nữ tú dập dìu qua lại, có hai tầng lầu, tầng dưới có chiếu hát ả đào, tầng trên chủ yếu là khách muốn chơi hoa. Quả nhiên không cứ phải kinh đô mới được trông thấy những thú vui sa xỉ như vậy, miễn là đời sống hưng thịnh, dân chúng có của ăn của để, tự nhiên sẽ sinh ra nhiều loại nhu cầu.

- Ây dô, vị cô nương đây tới quán ta làm gì vậy? Định tìm đức lang quân chơi hoa trong này sao, ta nói cho cô nương hay, quán ta là chỗ làm ăn, không thích hợp để gây sự, mời cô...

Một tú bà mặt dày bịch phấn, tay cầm quạt phe phẩy trước ngực, y phục mỏng manh không che hết độ nở nang của thân hình mụ, vừa thấy Thu Oanh bước vào liền ra đuổi khéo. Không ngờ nói được chưa hết câu thì đã bị một quan tiền đập vào mặt, Thu Oanh hách dịch nói:

- Bọn ta đi hai người, chuẩn bị một chiếu trên lầu hai, chỗ mà có thể vừa ngắm trăng vừa nghe hát, vậy đủ chưa?

Mụ tú cầm quan tiền lên đếm, hai mắt lúng liếng nhìn cô nương phía trước, thầm nghĩ đây là kiểu người gì, nữ nhân mà cũng dám bước vào hoa lâu uống rượu sao? Vừa lúc đó Hà Anh cũng từ ngoài đi vào, mụ ta lập tức trở mặt, cười nói:

- Ây dô,... ây dô, đủ rồi ạ, nữ đại gia xin mời xin mời, Tiểu Nhu mau đưa hai vị nữ đại gia đây lên lầu hai, chải chiếu bưng trà, chuẩn bị rượu thịt tiếp đón cho ta – sau lại quay ra nói với Thu Oanh – đêm nay có Mẫu Đơn và Tuyết Liên đàn hát hầu Quỷ Khách, có gì xin cứ sai bảo ạ.

Thu Oanh gật đầu, hai nàng theo chân Tiểu Nhu lên lầu hai, ở đây có một chiếc cửa sổ rất lớn, ánh trăng bàng bạc xuyên qua khung gỗ, in xuống chiếu thành những hoa văn đẹp mắt, vừa ngắm trăng vừa uống rượu, lại thêm tiếng đàn réo rắt bên dưới cất lên, đúng là kỳ thú nhân gian. Bao nhiêu muộn phiền đều theo chén rượu trôi đi, hết chén này tới chén khác, sau đó là cả vò một lúc, Thu Oanh say sưa hát theo giọng ca ả đào, Hà Anh tần ngần nhìn lên vầng trăng tròn vành vạnh, nàng nhấc chén uống cạn, sau đó thở dài một tiếng. Thu Oanh thấy thế thì vỗ vai nàng, nói:

- Tỉ nghĩ gì vậy? Đừng nói là tỉ lại nhớ vị công tử đó,không, ta không cho phép tỉ nghĩ về y nữa, y là thứ nam nhân tầm thường, bất cứ nam nhân nào trong thiên hạ cũng tầm thường như vậy, nào, hát theo ta, nguyệt tụ xuân trường, dạ thu héo úaaaaa...

Một canh giờ sau. Hà Anh phải dìu Thu Oanh về một khách điếm gần đó thuê trọ, nàng ấy đã say tới không biết trăng sao gì nữa, cả người nồng nặc mùi rượu, hai chân kéo lê dưới đất, nhưng vẫn ư ử hát mãi không thôi. Sau khi đặt xuống giường, Thu Oanh liền lăn ra ngủ, Hà Anh sắp xếp đồ đạc một chút, nàng tính cả hai sẽ rời đi vào sáng sớm ngày mai, uống chút rượu vào ngủ cũng thật thoải mái. Lại nói Thu Oanh dù say không mở nổi mắt, nhưng nàng vẫn nghe thấy tiếng hát ngân nga bên tai, vang vọng hồi lâu không dứt, giai điệu bỗng thay đổi, từ điệu xuân đêm thành cái gì nàng cũng không biết nữa.

Hình như là tiếng khóc. Thu Oanh có chút tỉnh táo trở lại, hơi rượu đã tan, nàng lắng tai nghe thì nhận ra không phải là tiếng hát của ả đào, kia là một giọng khóc hờ ai oán, lời ca nghẹn ngào không rõ. Nghe một hồi thì phát hiện tiếng khóc đã gần hơn, hiểu được đại loại là một người mẹ đang tìm con, vừa khóc bà ta vừa gọi con mình, Uyên nhi, Uyên nhi ơi, con ngoan, mau về với mẫu thân đi.

Dứt lời lại khóc tru tréo lên, nghe mà gai hết cả người, khóc tới lạc giọng thì ngừng, vừa nấc từng tiếng vừa gọi, từng câu từng chữ ngắt quãng như nghẹn trong cổ họng. Thu Oanh nằm không yên, nàng quay trái quay phải, muốn bịt tai lại mà tiếng khóc cứ luẩn quẩn bên tai, Uyên nhi, Uyên nhiiiii...

Cạch!

Bỗng cửa phòng Thu Oanh mở tung, gió từ bên ngoài thốc vào hun hút, nàng giật mình nhỏm dậy, nhìn bốn bề chỉ thấy tối mờ mờ, tiếng khóc từ đâu rít lên thảm thiết. Rồi đột nhiên một bóng người trắng toát hiện ra bên cạnh cửa, nàng trân trối nhìn, cả người cứng đờ không nhúc nhích được, chỉ có miệng là mấp máy thành tiếng:

- Là... là ai?

- Uyên nhiiiii... mau trả Uyên nhi lại cho ta... Uyên nhi của taaaaaa

Bóng người bước qua bậc cửa vào phòng, mái tóc đen dài lòa xòa bay tung trong gió, một khuôn mặt xa lạ, từ hai hốc mắt chảy ra huyết lệ, màu đỏ tươi chan hòa trên mặt. Thu Oanh nghe người đó uất hận nói, nàng không biết Uyên nhi nào cả, sao có thể trả cho bà ta được, lập tức xua tay nói bà ta hãy tìm người khác mà đòi. Người kia vươn hai bàn tay trắng bệch lên ngang mặt, khóc gào thành tiếng, sau đó nhắm thẳng hướng Thu Oanh mà chạy tới, giống như sắp vồ lấy nàng ngấu nghiến.

- Aaaaaaa!

Thu Oanh hét lên, nàng choàng tỉnh, mồ hôi trán túa ra lấm tấm. Hà Anh bên cạnh nghe thấy tiếng hét cũng giật mình dậy theo, nhìn sang thấy nàng ấy chưa hết bàng hoàng, vẫn còn ôm ngực thở dốc, liền hỏi:

- Muội sao vậy? Mơ thấy cái gì à?

- Có ma! Một người mặc đồ trắng, tóc xõa đứng ở cửa, người đó tìm muội đòi con, còn muốn bóp cổ muội nữa. Tỉ mau ra châm đèn lên đi, người đó vẫn đang ở trong phòng này! – Thu Oanh liến thoắng nói.

- Muội nói linh tinh gì vậy? Ma nào dọa được muội, muội quên chúng ta là ai à? – Hà Anh cảm thấy hết sức hoang đường, tiếp – lần sau đừng uống nhiều như vậy, muội xem muội uống thành cái dạng gì rồi, lại còn mơ thấy ma mãnh, từ giờ ta cấm muội uống nữa.

Sau đó liền bắt nàng ấy nằm xuống ngủ tiếp. Hà Anh lần này quay mặt vào tường, nàng ban tối cũng uống nhiều nên đầu có hơi đau một chút, nãy mới thiu thiu ngủ thì bị Thu Oanh làm cho bừng tỉnh, thành thử giờ khó mà ngủ lại. Ma gì chứ, uống cho lắm vào rồi đầu óc hoang tưởng, mà ma thì sao, có gì đáng sợ khi các nàng là Quỷ Khách, đó chẳng phải nghề của các nàng ư? Dăm ba con ma cũng sợ tới níu lưỡi, nàng chưa từng thấy Thu Oanh thần hồn nát thần tính như vậy bao giờ, nghĩ cũng thật nực cười.

Bỗng Hà Anh thấy có người động vào tay mình. Nàng đoán ngay là Thu Oanh giở trò, vì thế liền lờ đi, nhưng càng để yên thì càng thấy động mạnh, Hà Anh bực mình hất tay nàng ấy ra. Qua một lát lại thấy Thu Oanh lại kéo tay mình nữa, nàng chép miệng giật tay lại, mà muội ấy vẫn lì lợm khều tay nàng, Hà Anh chịu không nổi liền quay ra, mắng:

- Muội không ngủ thì...

Đối mặt với nàng lúc đó là một người toàn thân trắng toát, tóc rủ lòa xòa, hai hốc máu ứa máu, từng giọt chảy tong tong xuống mặt nàng. Hà Anh lập tức cảm thấy bàn tay người đó chạm vào mình lạnh như nước mùa đông, khiến cho toàn thân nàng không rét mà run, sau cùng người đó mấp máy miệng, nói:

- Mau trả con cho ta,... trả Uyên nhi lại cho... taaaaaaa

- Aaaaaaaaa!

Nửa đêm canh ba

Cẩn thận củi lửa

Tiếng mõ rao bên ngoài thủng thẳng vang lên. Hà Anh nhiều lần muốn thổi tắt cái bấc dầu đang cháy trong đĩa, nhưng đều bị Thu Oanh ngăn lại. Giọt đèn vàng ỏng chớp lên rồi bất động, ánh sáng leo lét rọi vào khuôn mặt hai nàng, người bên kia tư lự nhìn ra cửa, đợi tiếng mõ đi xa mới thở dài một tiếng, khiến người bên này không khỏi nhíu mày. Nhưng trước sau vẫn không ai nói gì, hai nàng chỉ lẳng lặng nhìn vào khoảng không hôn ám khắp căn phòng, nét mặt ai nấy phảng phất lo âu, một dự cảm chẳng lành, hay một nỗi sợ hãi mơ hồ đang choán hết tâm trí các nàng.

Sau cùng Thu Oanh cũng không nhịn được mà lên tiếng:

- Tỉ có nghĩ ra là vì sao không? Chúng ta đã trải qua bao nhiêu biến cố, không phải chưa từng gϊếŧ người, nhưng chuyện này... ta không tin lại có chuyện trùng hợp như vậy, tỉ cũng thấy rồi đó, đâu phải là do ta tự nghĩ ra đâu.

- Là do chúng ta uống quá nhiều, lần sau đừng vậy nữa. Giờ thì đi ngủ thôi, trời sắp sáng rồi – Hà Anh nói lại lần thứ ba.

- Tỉ đó, lúc nào cũng tỏ ra là mình ổn, nhưng bên trong tỉ biết rõ hơn ai hết mà, có bao giờ chúng ta uống mà mơ thấy ma không? – Thu Oanh buột miệng nói, vừa nhắc tới nó nàng lập tức rùng mình, nhỏ giọng tiếp – hơn nữa lại cùng thấy một người, ta nghe cái tên uyên nhi cứ quen quen, có khi nào chúng ta đã gây chuyện mà không biết không?

- Muội lại ăn nói hàm hồ rồi, chúng ta hành tẩu giang hồ bấy lâu nay là để phục yêu trừ ma, vạn bất đắc dĩ mới phải gϊếŧ người, mà người chung ta gϊếŧ cũng không hề vô tội, nào là lục lâm thảo khấu, hoặc bàn môn tà đạo, tuyệt đối không động đến tiểu hài tử bao giờ. Nếu thực sự muốn tìm chúng ta để đòi con, vậy ta chỉ có thể nói là tìm nhầm người rồi – Hà Anh lắc đầu nói.

- Tìm nhầm người thì sao, tỉ muốn làm gì? Giờ cấp thiết là phải tìm ra cách giải quyết chuyện này, chẳng phải tỉ biết rất nhiều vu thuật sao, mau làm gì đi, ta nghĩ người đó vẫn đang ở trong phòng này đấy – vừa nói Thu Oanh vừa lấm lét nhìn quanh.

- Muội có phải là Lý Thu Oanh của Thượng Sinh nữa không? Sao đánh quái thì muội mạnh mẽ thế, đến cả bầy Dã Sưu mà muội còn dám một mình nhảy vào giữa đàn chém, giờ chỉ gặp một cơn ác mộng lại khiến muội thành ra như này? Ta thấy muội bị ma làm cho hồ đồ rồi đấy – Hà Anh ngao ngán nói.

- Việc gì ta phải sợ chứ -Thu Oanh đứng phắt dậy, nàng bĩu môi nói – cùng lắm cũng chỉ là mơ thôi, dọa làm sao được ta!

Cạch!

Bỗng trong góc phòng có tiếng động. Nghe giống như cái gì vừa rơi xuống, tệ hơn đó lại là nơi ánh đèn dầu không thể chiếu tới. Hai nàng lập tức im bặt, ai nấy nín thở nhìn về phía vừa phát ra tiếng động lạ, cả căn phòng lặng đi. Cảnh tượng trong mơ xẹt qua đầu Thu Oanh như một tia chớp, hơi lạnh chạy dọc sống lưng nàng, cảm giác như ở đây không chỉ có hai người thôi vậy. Đang tập trung nghe ngóng thì Thu Oanh lại giật mình thấy Hà Anh đứng dậy, nàng đi vào góc phòng kiểm tra, rất nhanh liền quay lại bàn, cầm theo một bọc hành lý, nói:

- Chỉ là rơi bọc hành lý thôi, muội cũng không cần thiết phải căng thẳng như vậy.

Thu Oanh không đáp, nàng nén thở phào một tiếng trong lòng, để che giấu cho vẻ mặt quê một cục vừa rồi, nàng giả bộ cầm bọc đồ lên xem. Tiện tay mở luôn nó ra, vừa lật lật mấy cái áo, vừa nói:

- Còn tưởng là con chuột nào khoét vách vào phòng chứ, tỉ biết ta vốn không thích chuột mà... tỉ xem, cái áo này cũng thật đáng yêu, nhỏ xíu như áo của ta hồi trước, cả bông hoa này cũng thêu khéo quá, nhìn y như...

Thu Oanh đang cầm chiếc áo đưa tới cho Hà Anh xem, lời còn chưa nói hết thì mặt nàng bỗng ngẩn ra, rồi hai nàng không hẹn mà cùng nhìn nhau, trong lòng ai nấy chấn động. Cái áo này là của ai?

Hà Anh cầm áo lên xem, trong khi Thu Oanh thì lục tung đống hành lý kia, tất cả đều là y phục của trẻ con, đây không thể là đồ của các nàng được! Ngoài ra còn có một cuốn trục được bọc rất cẩn thận bằng lụa quý, một cây trâm cài đầu tinh xảo, một mảnh ngọc bội bằng phỉ thúy khắc chữ vương, và vài ba món đồ chơi linh tinh khác, thoạt nhìn thì những thứ này hai nàng đều chưa từng thấy qua, nhưng khi cầm lên lại có chút quen thuộc. Đây là chuyện gì?

- Tại sao chúng ta lại có hành lý của trẻ con ở đây? – Thu Oanh nhấc lên đặt xuống một lúc mới hỏi, nàng nghĩ mãi cũng không ra chút ấn tượng nào về mấy món đồ này.

- Có khi nào là cầm nhầm không? – Hà Anh hỏi lại, dù nàng biết bình thường sẽ không thể có chuyện đó, nhưng vẫn có một trường hợp – muội thử nhớ lại xem, trên đường đi chúng ta có cầm nhầm đồ của người chết không, có thể vì vậy mà người đó tới đòi cũng nên.

- Giờ tới lượt tỉ hồ đồ sao? Ta không bao giờ nhặt đồ của người chết, mấy thứ không may mắn đó cho ta ta còn đánh thêm – Thu Oanh cầm mảnh ngọc bội lên, tặc lưỡi nói – mà nếu là đồ đạc của một đứa trẻ, tại sao lại có nhiều thứ quý giá như vậy, nhìn qua là biết không phải tầm thường, còn khắc một chữ vương thì hẳn là phải xuất thân từ hoàng tộc rồi.

Hai nàng một lần nữa rơi vào trầm tư, nghĩ cũng thật kỳ lạ, trong một ngày mà xảy ra biết bao chuyện, tưởng là may mắn nhưng hóa ra lại là xúi quẩy, ở đâu ra mấy thứ hành tung ám muội này, e rằng nó đúng là của người chết thật!

Cuối cùng Thu Oanh liền đem hết đồ đạc gói lại, nói khi nào trời sáng sẽ đem ra sông ném, của thiên thì trả địa, đồ không có lai lịch không nên giữ lại, chưa kể còn có người tới đòi rồi, dù vứt đi cũng tiếc, nhưng là hai nàng làm việc có chút liên quan tới tâm linh, không nên đắc tội với người đã mất. Hà Anh nghe vậy thì lập tức đồng ý, ai chứ nàng là người rõ nhất việc trộm đồ của người chết nguy hiểm thế nào, cứ nhìn cái giá mà gia tộc nàng phải trả là đủ thấy chuyện này không thể liều được.

Để đảm bảo không bị quấy nhiễu lần nữa, Hà Anh liền vẽ một kết giới bằng máu xung quanh túi hành lý, coi như là nàng phong bế nguồn tà khí, ma nữ kia sẽ không có manh mối nào tìm đến đây nữa. Xong xuôi rồi hai nàng lại đi ngủ, cũng không còn sớm nữa. Nhắm mắt được một lúc, Hà Anh bỗng nghe thấy Thu Oanh gọi mình:

- Tỉ tỉ, tỉ ngủ chưa? Ta có chuyện này muốn hỏi.

- Hỏi gì?

- Nếu giờ ta ngủ, ma nữ đó không vào được giấc mơ của ta, mà trực tiếp bóp cổ ta thì sao?

- Muội lại nói linh tinh gì vậy? Mau ngủ đi, sáng ra còn bao việc đấy.

- Đừng ngủ vội, nói chuyện với ta đã.

- Ngủ ngay!