Tử Phàm không đáp. Chỉ thấy sương xung quanh hắn tản ra, lại có chút sương bị nhuộm đen, Đình Thiên trong lòng chợt động, người này thực chất là ai.
- Đem theo một kẻ nửa người nửa ma như vậy, kết cục của các ngươi sẽ rất thê thảm, chính hắn sẽ hại chết các ngươi. Tu ma nhân vốn không thể đặt chân xuống hồ này, chân khí của ngươi sẽ bị rút cạn, thân thế như vậy mà dám tới đây, là chính ngươi tự tìm đường chết, ngu ngốc…
Nữ nhân vặn vẹo cơ thể, mặt ra vẻ khinh miệt, vừa nói dứt lời liền quẫy đuôi lặn xuống nước. Thanh âm văng vẳng lặp đi lặp lại khắp tứ phía, Đình Thiên không hiểu kẻ nửa người nửa ma mà nàng ta nói đến là có ý gì. Nhưng công tử bỗng trở nên cảnh giác với Tử Phàm, nhìn hắn như sắp thành quỷ đến nơi, khí đen đã sớm nhuộm kín một vùng, hắn liếc ánh mắt hằn học đáp trả công tử:
- Mau ngồi xuống đi, đừng để bóng của công tử in xuống sông, bọn Tố Tâm tiên tử bắt được thì khốn.
Xin được có lời giải thích thế này, Tố Tâm tiên tử là một dạng thú thành tinh, trước đây là cá rồng, chuyên sống gần đỉnh núi, hấp thụ linh khí trời đất hàng trăm năm mà được độ kiếp thành tiên tử, mang hình thái nửa người nửa thú. Thực chất đây cũng không khác một loài quỷ là bao, chỉ cần người đi trên mặt hồ mà in bóng xuống nước, lập tức sẽ bị chúng thâu tóm tâm tư.
Tố Tâm khác với quỷ ở chỗ, sau khi người đó bị nhìn thấu, chúng sẽ khơi gợi phần bản chất sâu kín nhất của người ấy, để nó bộc lộ ra ngoài. Làm vậy cũng vì muốn ngăn không cho người ngoài mang tâm địa bất chính tới Bạch Mộc Lương Tử sơn làm loạn. Một khi bản chất ngủ vùi trong mỗi người bị phát giác, họ sẽ lập tức quên đi mục đích tới đây, rất ít người may mắn trở về sau đó, phần lớn họ đều chết dưới hồ.
Quay lại với mảng bè của Đình Thiên, công tử trước giờ vẫn đứng ở trung tâm, bóng không đổ xuống hai bên, chỉ có ba người đứng xung quanh là bị Tố Tâm tiên tử bắt được. Hiện tại thì Quốc Trí và Bá Dũng đã mất kiểm soát, Tử Phàm lại có biểu hiện lạ thường, công tử nghe hắn nói lời vừa rồi thì lập tức ngồi xuống, mắt nhìn hắn đem theo vài phần ngờ vực.
- Chuyến đi lần này ta theo công tử không phải là không có mục đích, nhưng ta chưa từng có ý hại công tử. Tới đây công tử sẽ khó mà đi tiếp được, trên bè có càng nhiều người thì sức ép của tâm ma càng nặng. Ta nói đơn giản thế này, chúng ta đang vào tới giữa hồ, tâm ma sẽ kéo cho bè chìm xuống, ở đây tụ tập rất nhiều Tố Tâm tiên tử, rơi xuống nước chắc chắn sẽ chết – Tử Phàm nói.
- Vậy làm cách nào để chống lại chúng? – Đình Thiên hỏi lại.
- Công tử phải lựa chọn, đẩy những người trên bè này xuống nước để bè có thể nổi, hoặc là, tất cả cùng chìm xuống.
- Chẳng phải ngươi nói rơi xuống nước sẽ chết sao? – Đình Thiên cả giận đáp – Làm vậy chẳng khác nào nói ta tham sống sợ chết?
- Công tử muốn đạt được mục đích mà không chịu hy sinh, trên đời đâu có lý nào như vậy – Tử Phàm cười nhạt.
- Bọn họ đối với ta như huynh đệ ruột thịt, ta tuyệt đối không đánh đổi bọn họ lấy bất cứ điều gì. Chắc chắn phải có cách khác để qua hồ này – Đình Thiên gạt đi.
- Giờ nói gì cũng vô ích, công tử xem, nước đã bắt đầu ngập lên bè rồi, nếu như công tử không quyết định nhanh, tất cả sẽ chết vô ích – Tử Phàm chỉ mực nước dưới chân, hắn đã đứng dậy, nước ngập dần tới bắp chân hắn – Ta với công tử không phải thân thích gì, bản thân ta cũng đã thấy trước kết cục của mình, vì công tử từng cứu ta, giờ ta đáp nghĩa, coi như mạng này không uổng phí, công tử bảo trọng.
Tử Phàm khó nhọc nói, chân khí của hắn đã gần bị rút cạn, giống như một người bị chặn ngang yết hầu, tới thở cũng khó khăn. Trong cơ thể hắn vẫn âm thầm đấu tranh, phần người đang chết dần, thay vào đó là phần quỷ lại không ngừng lớn mạnh. Tử Phàm nhắm không thể giữ được lâu hơn nữa, nếu chần chừ, hẳn là lời của Tố Tâm tiên tử kia sẽ thành sự thật, mọi người sẽ bị hắn hại chết.
- Hãy khoan, giờ phải nghĩ cách, ta không muốn vì ta mà thêm người nào phải chết,…
Roẹt!
Đình Thiên còn đang cản Tử Phàm, bên kia liền nghe tiếng gươm tuốt khỏi bao, mấy người cùng nhìn sang, thấy Bá Dũng đã thủ thế tấn công.
- Ngươi muốn làm gì? Tại sao lại vung gươm trước mặt công tử? – Quốc Trí đang quỳ lập tức đứng dậy, chỉ Bá Dũng quát.
- Mau lui ra, chuyện ta muốn giải quyết riêng với Đình Thiên, ngươi đừng xen vào – Bá Dũng gằn từng tiếng.
- Vô lễ với công tử như vậy, ngươi điên rồi! – Quốc Trí nộ khí xung thiên muốn tới giật lấy gươm trong tay Bá Dũng.
Keng!
- Cầm gươm của ngươi lên, nếu ngươi nhất định muốn xen vào, ta sẽ gϊếŧ ngươi trước – Bá Dũng ném gươm tới chân Quốc Trí.
Đình Thiên nghẹn họng trân trân nhìn Bá Dũng, trong lòng công tử nổi lên một trận đả kích rất lớn, vì sao tự dưng hắn lại đòi gϊếŧ công tử?
- Ta coi người như em ta nên ta sẽ không đánh với ngươi – Quốc Trí không nhặt gươm, lại nhìn Bá Dũng nói – Trước giờ công tử chưa từng khiến ngươi chịu uất ức, hà cớ gì ngươi lại trở mặt thay lòng? Công tử đối đãi với ngươi như thế nào, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi?
- Đừng nhiều lời, chịu chết đi!
Bá Dũng hô lên một tiếng, gươm múa lên vù vù, hắn tung một cước tới trước mặt Quốc Trí, tiếng vũ khí chém xuống nghe gần sát bên tai. Quốc Trí nửa bước cũng không tránh, chính là đừng im đối mặt với Bá Dũng, trong mắt không có một tia sợ hãi.
Keng! Keng!
Hai chiêu liên tiếp của Bá Dũng đều bị chặn lại, hắn nhìn người kia, sát khí đằng đằng nổi dậy. Đình Thiên kịp thời chặn được hai gươm của Bá Dũng, công tử đứng ngoài nghe hắn nói, trong lòng lờ mờ hiểu ra, đợi khi hắn đã thu gươm về, Đình Thiên mới lên tiếng:
- Có phải do thứ kia không? – Vừa nói công tử vừa chỉ nữ nhân vẫn đang mấp mé sau lưng Bá Dũng – Là nó đã thao túng ngươi, tỉnh táo lại đi.
- Là ta muốn gϊếŧ…
- Ngươi câm miệng lại, có biết mưu hại hoàng tử là tội chết không? – Bá Dũng còn chưa nói ngớt miệng, Quốc Trí đã lập tức mắng át lời hắn.
Bá Dũng càng thêm giận sôi, hắn không nói tiếp, gươm đảo vài đường, chớp mắt liền lao tới trước mặt Đình Thiên. Sát khí bức người, hắn nhắm công tử chém tới tấp, thanh kiếm của Đình Thiên bị hắn gạt phăng đi, rơi đánh tõm xuống mặt hồ, được đà sấn đến, Bá Dũng nhanh tay hạ sát chiêu.
Quốc Trí trở tay không kịp, bắt buộc hắn phải nhặt gươm lên, mắt thấy Bá Dũng đã chém xuống, lòng hắn lạnh băng đi. Đúng lúc đó chân công tử đột nhiên hẫng một cái, vừa rồi Đình Thiên bị Bá Dũng ép lui tới mép bè, lùi thêm một bước liền hụt chân, công tử lảo đảo ngã xuống hồ.
Tử Phàm có nhào tới giữ lại nhưng không được, vì bè lắc lư dữ quá, hắn chỉ kéo được vạt áo của Đình Thiên, sau đó cũng theo công tử rơi vào trong nước. Quốc Trí hất Bá Dũng sang một bên, lại bị hắn phóng gươm tới đánh, Vũ hộ vệ tức giận chống trả, hai bên giằng co kịch liệt trên bè, tiếng vũ khí va nhau choang choang.
Đình Thiên chìm trong nước, đầu óc vẫn hoàn toàn tỉnh táo, công tử nhìn xung quanh, thấy bên trên có bóng người bơi đến, là Tử Phàm, hắn vươn tay muốn kéo lấy công tử. Đột nhiên bên cạnh có bóng đen lướt qua, phần thân thể uyển chuyển bơi trong nước, rất nhanh cái bóng liền lặn xuống đáy hồ. Đình Thiên nhìn theo, lại thấy hai bóng đen nữa lần lượt hiện ra, chúng vờn qua người công tử rồi bơi đi mất. Ở đây nói tối không tối, mọi thứ vẫn mờ mờ đủ nhìn, công tử nhớ lời Tử Phàm nói dưới nước rất nguy hiểm, liền cắn răng bơi lên.
Khi mà bốn mặt đều là nước, công tử đột nhiên nghe thấy một tiếng nói sâu thẳm vọng đến:
“Phải sống…”
Một khắc đó Đình Thiên liền bất giác thu tay lại, nỗi hoang mang không rõ từ đâu tràn đầy tâm trí công tử. Giọng nói thân thuộc này, là từ đâu ra? Đình Thiên đưa mắt nhìn, bóng đen xa xôi bơi trước mắt công tử, có phải là từ phía đó?
Dưới chân Đình Thiên cảm giác nặng trịch, công tử nhìn xuống, một bàn tay trắng ngần nắm lấy cổ chân công tử. Lại thêm một bàn tay nữa, rồi cùng lúc là rất nhiều bàn tay, giống như dây xích quấn chặt lấy chân Đình Thiên mà kéo xuống.
“Phải sống…”
Trước khi công tử chống cự, trong đầu lại vang lên tiếng nói mị hoặc kia. Mắt Đình Thiên dáo dác nhìn quanh, là ai đang nói?
Bóng đen nửa người nửa cá không biết từ bao giờ đã kéo đến rất đông, công tử ngoảnh mặt nhìn đâu đâu cũng thấy những thân ảnh phiêu động, chúng bơi thành vòng sát bên cạnh Đình Thiên. Khác với khi lên bè, Tố Tâm tiên tử ở dưới nước trông hết sức đáng sợ, nửa thân trên giống người thì khô gầy, da dính vào xương, nửa thân dưới giống cá thì vây đuôi sắc cạnh, hoa văn ngoằn ngoèo, nhìn không khác gì vảy rắn.
Công tử nhịn thở đã được một lúc, giờ bắt đầu thấy tức ngực, chân lại giãy ra không được, muốn cúi xuống gỡ đám tay quấn như dây xích đang không ngừng bò lên người thì đầu lại ong ong đau. Vừa cúi mặt, từ bên dưới bỗng có bóng đen ập đến, trước đó công tử chỉ mới thấy thân hình kỳ dị của chúng, giờ nhìn đến mặt mới giật mình. Giữa mớ tóc lòa xòa là một cái mặt nhẵn thín, không có ngũ quan, nó còn đang lao rất nhanh về phía Đình Thiên, công tử không có chuẩn bị, bất giác liền cho tay lên chắn.
Vừa nhắm mắt lại, thần trí Đình Thiên liền chấn động, cảm giác trôi nổi trong nước biến mất, giọng nói ma quái liền vang lên. Đình Thiên nắm lấy ngực áo, mỗi lần nghe thấy giọng người ấy, tim công tử lại đau thắt. Cảm giác thống khổ này vô cùng quen thuộc, có phải là quá khứ đang hiện về, dù đã mười tám năm trôi qua, tới giờ Đình Thiên vẫn không thể đối mặt.
“Con phải sống…”
Đình Thiên cuộn mình lại, giây phút sinh tử ấy so với hiện tại không chút sai biệt, lời cuối cùng mẫu thân nói với công tử, khiến suốt đời công tử khắc cốt ghi tâm, thời khắc này liền chân thật vang lên. L*иg ngực Đình Thiên đau tê tái, công tử bỗng nhiên cảm thấy mình bé lại, trở thành Thiên nhi ngày trước. Cơn đau như muốn xé tan l*иg ngực, hai bàn tay này không thể giữ nổi, giống như có nước tràn vào khí quản, lấp đầy miệng mũi.
Khung cảnh hoàng cung mờ ảo hiện ra trước mắt, có tiếng người thì thầm, không phải đang nói chuyện, người đó là đang đọc thần chú. Đau quá, mỗi câu đều như đem theo dao khắc lên ngực công tử, cảm giác toàn thân vô lực, từng cơn quằn quại bóp nghẹt yết hầu, khiến công tử không thở nổi, trong đầu chỉ muốn được giải thoát.
“Cứu con!”
Đây chính là cảm giác mà Đình Thiên từng trải qua khi còn nhỏ, những cơn tức ngực khó thở dai dẳng, tưởng chừng không thể qua khỏi, một lần nữa lại tái hiện. Giống như cá trong nước, nhưng không thể thở, không thể vùng vẫy, đó là chết ngạt. Đình Thiên nhắm nghiền mắt, công tử nhìn thấy mình đang ở trong cung Tuyên Trực, bên cạnh là những khuôn mặt xa lạ, có kẻ mặc áo đạo sĩ, có kẻ mặc hoàng bào, không có mẫu thân, mẫu thân thực sự bỏ rơi con sao?
Sợ hãi khiến Đình Thiên choàng tỉnh, công tử mở mắt, xung quanh dày đặc những bóng đen, vẫn không thể thở được, thực tại và quá khứ chồng chất, nhất thời công tử không thể phân định.
Bóng đen vây lấy Đình Thiên, bàn tay đầy vuốt nhọn cào lên người công tử, tiếng thì thầm dồn dập, trên những khuôn mặt phẳng lì, công tử lại trông như đám đạo sĩ đang giằng xé mình. Đau tới tê tâm liệt phế, không phải là từng cơn ngắt quãng mà nó cứ liên tục liên tục, cấp độ tăng dần, tới ngưỡng mà công tử không tài nào chịu nổi.
Bỗng có bàn tay ôm lấy hai tay Đình Thiên, hơi ấm dịu dàng tỏa ra giúp công tử quên đi đau đớn, nhẹ nhàng người nâng công tử dậy, có phải là mẫu thân tới đón con đến bên người không?
Đình Thiên giờ đã sức cùng lực kiệt, hai mắt khép hờ, chỉ có thể không ngừng níu kéo bàn tay ấm áp ấy vào lòng, không muốn buông ra.
“Vì ta… con phải sống.”
Thanh âm sát bên tai, đây là giọng mẫu thân, những câu thần chú niệm hỗn độn trong đầu lập tức bị xua tan, bao nhiêu thống khổ cùng biến mất, người liền nhẹ bẫng, cảm giác như tất cả những uất ức trong quá khứ tích tụ tới hiện tại đều được giải thoát. Từ tinh thần cho tới thể xác không còn vướng bận, công tử hoàn toàn có thể thấu triệt nội tâm mình, thù hận đã được gột rửa sạch sẽ, cảm giác như mình được sinh ra một lần nữa.
- Công tử, thở đi, ráng lên, thở đi nào…
Khi xung quanh vừa lặng đi, Đình Thiên lại nghe thấy ai đó gọi mình, tri giác đồng thời sống lại, cơ thể trôi nổi bồng bềnh, có tiếng nước vỗ ì oạp tứ phía, rồi hơi lạnh thâm nhập vào lục phủ ngũ tạng. Qua một lát, Đình Thiên lịm đi, khi cảm giác người mình đang ấm lên, công tử lại mơ hồ nghe thấy tiếng nói:
- Công tử, xin ngài mau tỉnh lại.
Đình Thiên cố sức mở mắt, phía trước ló ra hai khuôn mặt, đều hết sức quen thuộc, một bên là Quốc Trí, một bên là Bá Dũng, người nào cũng tái nhợt, vẻ lo lắng lộ ra ngoài nét mặt. Vừa thấy công tử hé mắt, hai người lập tức mừng quýnh. Công tử mất thêm một lúc để định thần xem mình còn sống hay đã chết, khắp người đau nhức, muốn nhấc tay lên cũng không được, mỗi lần hít thở ngực lại đau buốt, thanh quản khản đặc, cái gì cũng trì trệ, nhưng vẫn là còn sống.
Quốc Trí vội đỡ công tử ngồi dậy, Đình Thiên ôm ngực ho một tràng, sau mới hít thở thông suốt, trong đầu có nhiều câu hỏi, nhưng mệt tới không muốn lên tiếng. Liếc mắt sang bên cạnh, Đình Thiên lập tức dừng lại, hình như là Tử Phàm đang nằm sấp ở đó, không biết sống chết thế nào.
Tự nhiên thấy Bá Dũng quỳ phục xuống sát đất, dập đầu mấy cái, nói:
- Thuộc hạ mạo phạm công tử, tội đáng muôn chết.
Đình Thiên nhìn hắn, nhớ lại lúc trên bè bị hắn tập kích, công tử im lặng lắc đầu. Công tử không biết hắn bị làm sao, nhưng trong thâm tâm vẫn luôn tin tưởng hắn, đó là do hắn bị Tố Tâm tiên tử thao túng thôi, hiện tại không ai gặp chuyện gì là tốt rồi. Lại nghĩ, không biết là ai cứu mình, mấy canh giờ trước tưởng đã chết dưới lòng hồ kia rồi, không ngờ vẫn có thể tỉnh lại mà ngồi đây.
- Đây là đâu? – Đình Thiên gắng sức hỏi.
- Chúng ta đã tới chân núi Bạch Mộc Lương Tử rồi.
Đình Thiên đưa mắt nhìn ra mặt hồ, trời hửng nắng, sương dần tan đi, trong lòng công tử bỗng chốc cảm thấy nhẹ nhõm, thực sự đã tới được đây rồi. Bất giác Đình Thiên muốn cười thật lớn nhưng vừa động, ngực liền đau quặn, quả nhiên không dễ dàng gì mà đạt được mục đích. Phải chấp nhận đánh đổi, có điều, tới cùng không để liên lụy tới người khác như vậy, có mất đi nửa cái mạng cũng đáng.
Nghĩ tới thời khắc thập tử nhất sinh vừa rồi, Đình Thiên trong người vẫn lâng lâng, cảm giác hư hư thực thực đan xen trong đầu, là ai đã cứu công tử, lúc đó chắc chắn phải chết rồi, hết thảy đều đã buông xuôi. Đình Thiên nhìn Quốc Trí, hỏi:
- Ai đã cứu ta?
- Thuộc hạ không rõ, lúc công tử gặp nạn thuộc hạ đang ở trên bè, sau khi cản được Bá Dũng, thuộc hạ liền lặn xuống, nhưng đã không thấy công tử đâu nữa, giống như là chìm sâu dưới đáy hồ rồi.
Quốc Trí thuật lại ngắn gọn chuyện xảy ra lúc bấy giờ. Hắn cùng Bá Dũng giằng co trên bè, một kẻ thì đánh không lương tay, một kẻ thì chỉ biết né tránh, hắn không có tâm trạng đâu mà đánh với Bá Dũng, chỉ cố cầm cự, tìm cách lao tới cứu công tử.
Đánh một hồi, Bá Dũng liền lộ ra sơ hở, Quốc Trí gạt được gươm hắn, ngay lập tức Trần hộ vệ giắt gươm bên hông nhảy vào hồ. Nước hồ trong vắt, có thể nhìn xa cả trượng, tuy nhiên tầm nhìn mỗi lúc một thu hẹp, vì xung quanh xuất hiện rất nhiều bóng đen, chớp mắt đã bủa vây lấy hắn.
Quốc Trí vừa đánh đuổi thủy quái vừa bơi đi, hồ rất sâu, càng xuống dưới thì càng tối, hắn vùng vẫy tới kiệt sức mà không thấy Đình Thiên đâu. Ngụp lặn mấy hơi, mỗi khắc trôi qua hy vọng cứu được công tử càng mong manh. Lúc đó hắn chưa đuối sức, vẫn quyết tìm kiếm đến cùng, nhưng chân liền bị mắc vào thứ gì đó, vừa nhìn thì là rất nhiều cánh tay tóm lấy chân hắn, không ngừng kéo hắn xuống đáy hố.
Quốc Trí lập tức rút gươm ra chém xuống, nhưng tay hắn gần như vô lực, lại thêm những bóng đen ma quái đang bơi quanh đó bấy giờ xông đến cào cấu hắn. Sức lực của bọn chúng như hùm như hổ, chỉ với hai tay và một thanh gươm hắn địch không lại, rất nhanh Quốc Trí liền mất sức, khí quản bị nước tràn vào, tức ngực khó thở kịch liệt, hắn tưởng mình sẽ chết ngay lúc đó.
Đang u u mê mê, bỗng từ dưới đáy hồ có ánh sáng phát ra, khiến cho Quốc Trí phải gắng sức nhìn đến, hắn thấy màu lục bảo giống như một cái đèn l*иg bị bóng đen bủa vây. Rồi đột nhiên ánh sáng thoát ra mãnh liệt, chiếu ra cả một vùng rộng lớn, đáy hồ sáng trưng, những bóng đen đang bơi trước mặt hắn vội vã bỏ trốn. Cả những cánh tay như xích bện vào nhau giữ lấy chân hắn cũng lập tức buông rơi, chớp mắt liền không thấy một bóng thủy quái nào nữa.
Lúc đó Quốc Trí nhìn thấy như có một người đang ôm lấy nguồn sáng, cuộn lại thành một đống, nằm dưới đáy hồ. Hắn cũng vừa kiệt sức, hô hấp đình trệ, không còn nghĩ được gì nữa, trước khi hai mắt nhắm nghiền, hắn chỉ kịp thấy một bàn tay kéo lấy người mình, sau đó liền ngất đi. Hắn cũng tỉnh dậy trước công tử một canh giờ, vì công tử vẫn hôn mê bất tỉnh nên hắn quên mất chuyện đó.
Bá Dũng bấy giờ mới nói:
- Thuộc hạ không bị hôn mê, nhưng tứ chi cùng đầu óc hoàn toàn mơ hồ, sau đấy đột nhiên thanh tỉnh, nhìn quanh không thấy ai, mà trên mặt hồ lúc đấy xuất hiện một cột sáng màu lục chiếu thẳng lên trời. Tiếp theo là hai người từ dưới nước ngoi lên, Tử Phàm kéo theo Quốc Trí tới bên bè, hắn nói với thuộc hạ là chống sào đi tiếp về phía trước, sau đó lại nặn xuống hồ ngay. Thuộc hạ còn tưởng là công tử đã ở trên bờ rồi nên nhanh chóng đẩy bè tới, đến nơi thì mới biết là không phải, đành ngồi ở đây chờ. Được một lát thì Tử Phàm cũng kéo công Tú Lên, lúc đó trong người công tử vẫn phát ra lục quang, Tử Phàm lập tức ngất đi, còn công tử thì hôn mê tới vừa rồi mới tỉnh.
Vậy là Tử Phàm cứu ta? Đình Thiên thầm nghĩ, nhìn hắn nằm sấp bất động như vậy, công tử hỏi hắn sao rồi. Bá Dũng nói Tử Phàm kiệt sức nên bất tỉnh, người hắn lúc trước còn lạnh ngắt, giờ đã hồi được bảy phần, cơ thể cũng ấm hơn rồi. Đình Thiên thở phào, thật ra công tử đã có ý nghi ngờ hắn, rốt cục là lại được hắn cứu, trong lòng liền cảm thấy áy náy.
Nghỉ thêm một lát, Tử Phàm mới ho khùng khục mấy tiếng, hắn giống như người chết đuối sống lại, từ đầu đến chân rũ rượi. Đợi cho Tử Phàm hoàn hồn rồi, Đình Thiên mới nói với hắn:
- Đa tạ ngươi đã cứu ta, ơn này ta xin khắc cốt ghi tâm, nguyện đời này sẽ báo đáp ngươi.
Tử Phàm bấy giờ lại xua tay, hắn cực nhọc đáp:
- Công tử nhầm rồi, không phải ta cứu, chính mẫu thân công tử đã giữ lại mạng cho ngài đấy.
Đình Thiên kinh ngạc nhìn hắn, lại nghe hắn nói tiếp:
- Bần đạo cũng như công tử, rơi xuống hồ liền bị Tố Tâm tiên tử bắt bớ. Ta đã nghĩ là phen này xong rồi, chỉ thương công tử không thể hoàn thành tâm nguyện, đến đây liền bỏ mạng uổng phí, nhưng cũng đành bất lực nhìn công tử chìm sâu xuống đáy hồ. Đúng lúc đó có một luồng sáng từ dưới hồ phát ra, giống như mặt trời lặn dưới đáy hồ, hào quang tỏa khắp tứ phía, đánh tan hết bọn Tố Tâm tiên tử. Bần đạo bấy giờ được giải thoát, thấy một người đang trôi nổi gần đó liền tới vớt, hóa ra là Vũ hộ vệ. Khi quay lại tìm công tử, lần theo hào quang đó thì thấy nó phát ra từ trong lòng công tử.
Bất giác Đình Thiên sờ trong áo, mảnh ngọc bội đúng là ở đó, công tử lấy ra xem. Nhìn một cái liền sững sờ, toàn bộ mảnh ngọc bội bây giờ đã đen như một khối đá, không còn thấy màu lục bảo đâu nữa. Công tử trong lòng chấn động, mẫu thân làm sao thế này, ánh mắt mang theo cầu cứu khẩn thiết hướng đến Tử Phàm.
- Ta đoán là công tử cũng nhận ra rồi. Mẫu thân của ngài chấp nhận trút bỏ toàn bộ linh khí để cứu sống ngài, tà khí vì thế tràn lên lấn át linh hồn bà ấy, hiện tại mẫu thân ngài đã bị tà khí nuốt trọn.
Đình Thiên nắm chặt mảnh ngọc bội trong tay, ôm vào lòng, đau đớn tới chết lặng. Là do Thiên nhi hại mẫu thân, một lần nữa con khiến mẫu thân phải chịu khổ, công tử khóc không thành tiếng, uất nghẹn gục xuống.
- Nhưng không phải đã hết cách – Tử Phàm lại nói.
Ngay lập tức Đình Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt ngời lên hy vọng.
- Nếu không thể trục được tà khí khỏi mảnh ngọc bội, vậy hãy phá bỏ nó, giải thoát cho linh hồn của quý phi.