Phần 1 - Chương 2

- Nửa đêm canh ba, cẩn thận củi lửa.

Coong!

Lão tuần canh rao xong một câu lại gõ kẻng một tiếng, chiếc đèn l*иg trong tay lão lắc lư, thứ ánh sáng nhiễu động chớp lên, đem bóng lưng lão phóng ra không gian thành những hình dạng bất đồng. Đốm sáng u linh phiêu dật trong gió, lão cắm cúi đi, chợt từ đầu đường trước mặt có một bóng đen vọt ra, lão giật mình, tiếng rao tắc lại trong cổ họng.

Bóng đen nhanh chóng lẩn vào con ngõ đối diện, trời tối như bưng, lão tuần canh nhìn thân ảnh vừa biến mất dạng, nghĩ là có kẻ gian liền vác đèn đuổi theo. Con ngõ như chết lặng trong màn đêm, tiếng thở của lão va đập giữa các vách đất, hơi lạnh luồn vào cuống họng, bất chợt, một tiếng chó gằn từ sau dậu mồng tơi nào vọng ra. Lão tuần canh không dám tiến sâu hơn vào con ngõ, linh cảm điều gì bất trắc khiến lão chùn chân.

Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Thứ lão vừa thấy linh hoạt như một cái bóng, thoắt ẩn thoắt hiện, hình dạng giống người nhưng chưa hẳn đã là người, ma quỷ cũng có tứ chi cùng đầu tóc như người. Là lão nghe người ta kể lại, ban đêm đừng đi theo bất cứ kẻ nào gặp trên đường, nếu đi theo kiểu gì cũng bị hại chết không biết chừng.

Nghĩ vậy lão lập tức quay đầu, ánh sáng phát ra từ ngọn đèn l*иg chớp lên một cái sáng trưng, lão chột dạ nhìn sang hai bên, bỗng từ bên trái có bóng trắng phản chiếu lại. Một thứ dựng đứng như cẳng chân, cao như thân người, trắng toát như xương, chưa kịp định thần thì đèn lại tắt ngấm, lão tuần canh nuốt ngụm nước miếng đã đắng ngắt trong họng, phen này thực sự gặp ma rồi. Lão nắm chặt chiếc l*иg đèn, miệng thì thào van xin quan tuần địa phủ soi đường cho lão.

Cứ như vậy lão tiến thẳng ra tới ngoài ngõ, gió lạnh thốc vào gáy, làm cho cảm giác rờn rợn càng thêm rõ rệt. Ra tới đường lớn, lão ôm ngực ho một tràng, lập tức có tiếng chó sủa đáp lại từng hồi khục khục của lão, vẫn chưa hoàn hồn, lão tiếp tục cắm đầu chạy một mạch.

- Kỳ quái, lão tuần canh kia bị cái gì mà bỏ chạy thục mạng như vậy?

Trông thấy cảnh tượng vừa rồi còn có một người, người này đi tới đầu con ngõ nơi lão tuần canh vừa bán sống bán chết chạy ra, chiếc đèn l*иg vứt lại lăn tròn dưới chân hắn. Hắn chán nản liếc mắt nhìn, bên kia tối như hũ nút, dẫu có thêm ngọn đèn, thì cũng chỉ càng làm cho bóng tối thêm dày đặc hơn.

Không phải tự nhiên mà hắn ra đường vào giờ này, do lúc trời chập tối, hắn thấy một chuyện rất lạ, lén lút đi theo thì đến đây lại mất dấu. May mắn bắt gặp lão tuần canh, đoán rằng lão đã gặp chuyện gì kỳ quái, bóng tối bên trong con ngõ giống như đang hòa vào thành một thứ dung dịch đặc quánh, hắn nhặt chiếc đèn l*иg lên và thận trọng tiến vào.

Chỉ có gió lạnh đang vờn qua mắt hắn, khó mà thấy được gì ngoài một màu đen như hắc ín ở đây, bất tri bất giác hắn lại thả lỏng, cái gì không nhìn không thấy thì không đáng sợ. Bỗng, bên tai hắn nghe thấy tiếng chó gằn, không sủa từng tiếng mà chỉ u u trong họng, gáy hắn lạnh toát, là thứ ma quỷ gì mà một chút cảm giác hắn cũng không thấy được?

Hắn lập tức đánh bùi nhùi lên, lia ánh sáng về phía phát ra tiếng u u, ngay bên cạnh liền hiện ra một gương mặt, thoạt tiên còn giống như đang ập đến chỗ hắn, bốn mắt nhìn nhau, sau cùng chỉ có hắn là cử động được cơ mặt. Hắn ngoác miệng, nhưng vì mi mục hiện ra không đến nỗi đáng sợ, chẳng qua là biểu tình kia trân trân như tượng tạc, nên hắn cũng nhịn được mà không làm ra tiếng gì kỳ quái.

- Là công tử sao? Đêm hôm ra đường đứng dọa người, công tử có phải điên rồi không? – Hắn khẽ nói.

Thì ra kia là vị công tử lúc chập tối đến quán hắn hỏi chuyện, được nửa chừng bỗng bỏ đi, không ngờ lại bắt gặp giả ma giả quỷ đứng đây, y phục đã thay đổi nhưng hắn nhìn qua liền nhận ra ngay. Đợi mãi cũng không thấy vị công tử kia trả lời, hắn lại vừa thắp xong cái đèn l*иg, giờ hai bên có thể thấy nhau rõ ràng hơn. Hắn bỗng phát hiện nét mặt công tử có chút bất thường, hai mắt thất thần, đồng tử bất động, chính là vẻ mặt của người chết không nhắm mắt.

Hắn chột dạ, chẳng lẽ đã chết đứng, hay quỷ nhập tràng dựng dậy, không thể nào, vẫn cảm thấy hơi thở qua cánh mũi, ngực cũng phập phồng, có lẽ người này bị trúng tà rồi. Vừa nghĩ tới đó, hắn mới để ý thấy hai người hộ vệ không cùng đi, xung quanh chỉ có hắn và công tử đứng với ngọn đèn l*иg hôn ám, có một tia sáng chợt lóe lên trong đầu hắn.

- Ta đã cảnh báo công tử rồi, mảnh ngọc bội kia tà khí rất mạnh, người phàm như công tử không đủ sức nắm giữ bảo vật đó đâu. Giờ công tử giao nó cho ta, ta đảm bảo sẽ trừ tà cứu công tử, từ này về sau công tử cũng có thể yên ổn mà sống. Công tử không nói gì là đống ý, ta lấy xong liền phá giải bùa phép cho công tử ngay, yên tâm.

Dứt lời hắn liền để đèn l*иg cho công tử cầm, dù không còn ý thức nhưng cử động của người đó xem ra vẫn rất lưu loát. Sắp xếp đèn đóm xong, hắn liền lục trong người công tử xem mảnh ngọc được giấu ở đâu. Không biết công tử này là con của vị trọng thần nào, tới áo ngủ cũng được may rất kỳ công, chất liệu tơ tằm đắt giá, hắn chỉ hận không thể lột luôn bộ đồ kia đem đi bán.

Đang lục xem trên người vị công tử này có gì đáng giá, hắn chợt nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ từ ngoài ngõ vọng vào. Nửa đêm canh ba, kẻ nào còn đi lại, hắn thầm chửi một tiếng, người đó hẳn là đã thấy ánh sáng ở đây, giờ thổi đèn không kịp nữa, làm sao để đem theo vị công tử này trốn đi bây giờ. Hai nam nhân bị phát hiện đang lén lút làm trò mờ ám hẳn là sẽ đáng khinh hơn một nam nhân đứng lén lút làm trò mờ ám, công tử đã muốn đứng đây thì hắn cũng không cản. Chỉ là chưa tìm được mảnh ngọc bội, hắn vẫn cố nán lại để tìm thêm một chút, tới khi người kia chỉ còn cách một bước ngoành nữa là vào đến nơi, hắn mới chịu lủi đi.

Khốn thay nhà nào ở đây cũng nuôi chó, hắn luồn ra phía sau lưng vị công tử mà không biết chui vào góc nào để trốn, phen này hắn cũng chết chắc rồi. Tiếng bước chân dừng sát ở phía trước mặt công tử, hắn lại áp sát sau lưng, hai người một trước một sau, hắn thậm chí còn không dám hít thở, người bên kia lại không nén được phấn khích, có thể nghe được giọng nói hổn hển trong tiếng thở:

- Lang quân của thϊếp, chàng đợi ở đây đã lâu chưa, còn dám đốt đèn lên như vậy, chàng thật mạnh bạo mà.

Một giọng nữ nhân ngọt nhạt vang lên, hắn nghe mà toàn thân nổi đầy gai ốc, vị công tử đang trong trạng thái trúng tà sao lại có thể đứng đợi một nữ nhân? Chỉ có một khả năng, người đang dùng tà thuật thao túng vị công tử này chính là nữ nhân kia. Hắn lén bám vào sau lưng công tử, hé mắt nhìn qua vai xem nữ nhân kia tướng mạo thế nào. Quả nhiên không ngoài dự liệu của hắn, trước mắt công tử là cô nương diện mạo ma chê quỷ trách mà lúc chập tối đến quán hắn.

Vừa nhìn hắn lập tức bụm miệng, sợ rằng nếu thấy gì quá khích hắn sẽ kêu thành tiếng mất. Ánh đèn mông lung rọi từ dưới lên khiến cho khuôn mặt cô nương càng thêm quái đản, đôi mắt híp lại cong cong, giữa hai khoảng sáng tối hiện ra một con ngươi bé tí, nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống vị công tử trước mặt.

Cô nương này làm cách nào mà thao túng được công tử anh tuấn đây chỉ sau một lần gặp mặt, có khi là do chính lá bùa của hắn đưa nàng ta. Nhưng bùa của hắn không phải thứ tà thuật cao siêu gì, đến mức thao túng được tâm trí người khác như vậy, hắn tuyệt đối không làm được.

Vậy nguyên nhân là ở cô nương này. Hắn ngẫm xong mới lại nhòm ra xem nàng ta định làm gì, đúng là hắn thông minh khi đã bụm miệng lại, bằng không khi thấy gương mặt cùng bờ môi nở nang đang tiến về phía mình, hắn có thể rú lên rồi. Nàng ta đang muốn cưỡng hôn công tử. Mắt thấy cô nương càng lúc càng rướn người đến gần, hắn đã muốn nhịn lại, nhưng là nếu hắn hoàn toàn không hay không biết, đây là hắn chứng kiến hết thảy, vị công tử này cũng không đáng phải chịu thiệt thòi như vậy.

- Xin thứ lỗi một chút – Hắn kề mặt lên vai vị công tử, hai mắt nhìn trân trân cô nương kia.

Một tiếng hét thất kinh thiếu chút nữa vang lên. Cô nương vừa trợn to hai mắt, lỗ mũi cũng phồng lên, hắn đã lập tức vòng tay qua bịt miệng nàng ta, còn ra hiệu giữ im lặng và liên tiếp cáo lỗi. Cô nương sau một hồi hãi hùng liền lấy lại được hồn phách, lập tức lùi ra xa chỗ hắn đứng. Hắn làm ra vẻ hối hận, nói:

- Cái này là do tiểu thư làm phải không? – Hắn chỉ vào vị công tử nãy giờ chỉ biết đứng chống mắt nhìn người khác làm trò quỷ với mình – Thật sự không được, vậy là trái với luân thường đạo lý, có khi còn hại chết người khác nữa, tiểu thư ngàn vạn lần không được đâu.

- Thấy tướng biết trước được chuyện này sao? – Cô nương sửng sốt hỏi lại.

- Đúng vậy, bần đạo ở đây là để ngăn cản tiểu thư lấn sâu vào con đường sai trái, tiểu thư nên dừng lại thôi.

- Ta yêu chàng ấy, tại sao ta lại không được ở bên người ta yêu? – Cô nương nức nở nói.

- Là vì… vị công tử này…

- Nếu đã không thể sống cùng chàng, vậy ta nguyện cùng chết bên chàng – Thái độ của cô nương kia đột nhiên thay đổi, tay trái nàng ta lấy ra một hình nhân rơm, tay phải cầm một con dao nhỏ. Trông thì giống như sắp cắt đôi hình nhân đó ra.

Hắn nhìn hai vật kia liền hiểu, cô nương này không phải dùng bùa của hắn, kia là một hình nhân thế mạng rất thịnh hành trong giới ma đạo. Trong hình nhân rơm có chứa một lọn tóc người sống, sau khi làm phép lên đó, nó sẽ hòa làm một với chủ thể, có khả năng thao túng được chủ thể trong một thời gian nhất định.

Như hiện tại, cô nương kia đang dùng hình nhân thao túng vị công tử, nguy hơn là nàng ta còn định quyên sinh cùng vị công tử ấy nữa. Hành động quyết tuyệt của cô nương khiến cho hắn trở tay không kịp, hắn lắp bắp:

- Khoan, khoan, tiểu thư chớ quẫn trí, ta không ép tiểu thư rời bỏ công tử này nữa, tiểu thư có thể đem người đi, trước đó ta muốn xin tiểu thư một điều. Trên người vị công tử này có một món tà vật vô cùng nguy hiểm, có thể khắc chết hai người, ta sẽ lấy nó để diệt trừ hậu họa.

Cô nương nghe hắn nói thì ngừng tay, nhìn qua mặt người đối diện, thấy giọng điệu hắn cũng thành khẩn, nàng ta nghe chừng đã xuôi xuôi. Cô nương liền gật đầu. Hắn lập tức quay lại lục tìm trong người vị công tử, vừa lật áo ra, tay hắn đột nhiên bị một lực đạo hất văng, mạnh tới mức khiến hắn lảo đảo.

Phía sau lại nghe một tiếng “Huỵch” rất lớn, hắn kinh thần nhìn xem là kẻ nào vừa tới, bỗng có tiếng quát:

- Hai ngươi thông đồng, bắt cóc công tử, tội không thể dung tha, xem ta chém chết hai kẻ tà đạo các người đây.

Là hai người hộ vệ lúc chập tối đi cùng công tử, lũ chó bị đánh động liền sủa váng, khắp các nhà dân xung quanh đều trở lên huyên náo. Hắn thấy tình thế càng lúc càng bất lợi, mảnh ngọc bội còn chưa thấy đâu, đầu hắn sợ là đã rơi trước. Từ trong tay áo, hắn lấy ra một chiếc xúc xắc bằng vỏ quả khô, mỗi lần xóc lên nghe “lạch xạch”, hắn vừa lắc xúc xắc vừa lầm nhẩm đọc thần chú, rất nhanh sau đó tiếng chó sủa dịu dần rồi ngừng hắn.

- Người muốn làm gì? – Một trong hai người hộ vệ lại quát lên.

- Quan nhân hãy nhỏ giọng lại, bần đạo là người làm phúc cứu độ, không có bắt cóc công tử nhà quan nhân, đây là bần đạo thấy có ma quỷ quấy nhiễu nên mới tìm đến, đúng là làm phúc phải tội – hắn vừa nói vừa lắc đầu.

- Ngươi còn muốn chối, hai kẻ một nam một nữ các ngươi vốn là bè lũ lừa đảo, một kẻ giả làm đạo sĩ, một kẻ giả làm dân thường, ý đồ tiếp cận công tử, ngươi còn nói nữa thì ta sẽ chém người trước tiên.

- Quốc Trí! Công tử không xong rồi, ta lay gọi mà ngài ấy không phản ứng, giống như bị mất hồn vậy – Người hộ vệ đang đứng bên kia liền nói.

- Công tử! – Người tên Quốc Trí phi thân qua xem – Các ngươi dùng tà thuật gì lên người công tử? Còn không mau phá giải đi.

Hắn đưa mắt nhìn vị cô nương đang ôm hình nhân rơm, mắt nàng ta nong lên, uất hận qua nét mặt nhìn vô cùng dọa người. Nàng ta từ từ di chuyển tay cầm dao, mắt không rời công tử kia, hắn nhìn hành động ấy là biết không ổn, nàng ta đã hạ quyết tâm.

- Tiểu thư, không được làm thế!

Cô nương bị lời hắn làm cho giật mình, một khắc đó tay nàng ta có khựng lại, nhưng ngay lập tức liền tiếp tục đâm xuống.

- Ngươi! – Quốc Trí nhanh như chớp đã áp sát cô nương kia, liền lúc đó giật cánh tay cầm dao của nàng ta ra.

- Buông ta ra! – Cô nương giãy lên, một tay đã bị giữ trụ, người kia sức lực kinh hồn, cổ tay nàng ta giống như đang bị bóp nát.

- Quan nhân chỉ cần lấy hình nhân rơm kia thôi, xin đừng thương tổn nàng ấy – Hắn đứng ngoài nói thêm vào.

Cô nương nghe thấy thế liền nhanh tay nhét con hình nhân rơm vào trong áo, mặt đối mặt với Quốc Trí, nói giọng thách thức:

- Ngươi có giỏi thì lấy nó ra, ta sẽ la lên rằng người sàm sỡ ta.

Vì thế mà không ai dám động vào người vị cô nương ấy, hắn lại không muốn dây dưa thêm với đám người này, giờ cũng đã sang canh hai, sớm mai hắn phải rời đi, xúi quẩy làm sao hiện vẫn bị mắc kẹt ở đây. Bất đắc dĩ hắn liền lên tiếng:

- Tiểu thư, buông tha cho vị công tử này đi, thực sự đây không hợp với tiểu thư, nhân duyên chỉ nên cầu, không nên cưỡng, tuyệt đối không thể…

- Không phải là chàng thì ta sẽ không lấy ai hết – Cô nương gắt lên.

- Hỗn xược! – Quốc Trí mất kiên nhẫn cũng quát theo, hai bên nhìn nhau như muốn móc mắt đối phương. Cảnh ba nam nhân vây đánh một nữ nhân quả thực rất mất mặt, rút cuộc thì không ai ép được nàng ta giao đồ ra.

Hắn thở dài, nói:

- Tiểu thư hãy mau giao đồ, nếu không bần đạo sẽ phải ra tay giải bùa pháp, lúc đó hai người này sẽ không tha cho tiểu thư đâu.

Không có tác dụng, cô nương một mực giữ chặt hình nhân rơm. Hắn liền đi tới trước mặt công tử, rút trong áo ra một lá bùa, kẹp giữa hai ngón tay, lại châm cho lá bùa cháy lên. Hắn hít sâu một hơi, tay cầm lá bùa đưa trong không trung như đang viết chữ, tay còn lại hắn hành lễ trước ngực, miệng lẩm nhẩm thần chú.

Ánh lửa hoa lên thành những vệt sáng dài bao quanh thân thể vị công tử, rất nhanh lửa liền bén tới ngón tay, hắn vẫn điềm nhiên niệm chú. Cho đến khi thấy vị công tử kia từ từ nhắm mắt, tay cầm đèn l*иg buông xuôi, thân hình nghiêng về một bên rồi đổ rạp xuống, hắn mới thả lá bùa cháy sắp tàn đó ra.

Hai người hộ vệ lập tức tới đỡ chủ tướng, có vẻ như người đó đã ngất đi. Cô nương kinh ngạc thấy hắn đã hóa giải được bùa pháp của mình, nàng ta vội lấy con hình nhân rơm ra, tay run lên, nói như sắp hóa điên:

- Không thể nào, ngươi không thể hóa giải được, bùa pháp của ta, ngươi…

- Đúng là như vậy – Hắn nhanh tay chộp lấy con hình nhân rơm, đắc trí vừa cười vừa nói – Ta chỉ có thể khiến công tử kia chuyển từ trạng thái thức sang trạng thái ngủ, bùa của tiểu thư thực sự vẫn còn rất linh nghiệm.

Cô nương chưa nghe hiểu những lời hắn nói, lại thấy hắn tung con hình nhân rơm qua chỗ hai người hộ vệ, để bọn họ giữ còn hắn rảnh tay hành động. Tới lúc nhận ra là mình bị lừa, cô nương kia đã muốn vung dao phi thân về phía công tử, ánh mắt đỏ như lửa, sát khí tỏa ra ngùn ngụt.

Lách xách!

Tiếng xúc xắc trong tay hắn vang lên, hai chân nàng ta lập tức khựng lại, giống như bị giáng trúng một đòn chí mạng, nàng ta gục xuống, mắt nhắm nghiền bất tỉnh. Hai người hộ vệ nhìn hắn, như muốn hỏi hắn đã làm gì, chỉ thấy ánh cười trong mắt hắn đã lạnh băng, hắn xốc vị cô nương kia lên, rồi ra hiệu cho hai người bọn họ mau rời đi.

Bằng thời gian uống cạn hai tuần trà, công tử kia liền tỉnh dậy, bùa phép đã được hắn hóa giải, chuyện với cô nương kia cũng vừa xử lý xong. Hắn còn đang cùng hai người hộ vệ nói chuyện, giọng hắn đều đều:

- Cô nương kia tâm ma quá lớn, nàng ấy bị ám ảnh bởi chuyện không lấy được chồng, vốn chỉ có thể giữ nó làm uất ức trong lòng, nhưng lại bị tà khí bên ngoài xâm nhập thần trí, xúi giục nàng ấy gây ra chuyện vừa rồi.

- Tà khí đó là ở đâu ra? – Một người hỏi.

- Chính là từ mảnh ngọc bội trên người công tử. Sau khi công tử đem nó ra cho ta xem, vị cô nương đó cũng nhìn thấy, tà khí ấy lợi dụng tâm ma tích tụ trong người cô nương kia, điều khiển nàng ấy hãm hại công tử - Hắn nhấp một ngụm trà, mặt có chút tự mãn – Nếu không có ta ở đó, e rằng công tử đã thành kẻ đáng thương rồi.

Lại nghe trong giường có động tĩnh, công tử bên kia nhắc người ngồi dậy, cả ba dừng câu chuyện, Quốc Trí lập tức qua đỡ công tử, có ý để người ấy nghỉ ngơi thêm chút nữa. Công tử xua tay, vừa rồi có nghe loáng thoáng mấy người kia nói chuyện, nghĩ có điều chưa rõ ràng nên mới dậy hỏi:

- Vừa rồi có chuyện gì xảy ra với ta vậy?

Hắn liền ngồi xuống trước mặt mặt công tử, thuật lại một lượt cho người đó nghe. Xong mới nói:

- Ta đã có lời từ trước với công tử, mảnh ngọc bội này không phải thứ người phàm như ngài nên giữ bên mình, sẽ có ngày công tử bị nó hại chết. Chi bằng…

- Chẳng phải đã có ngươi cứu ta sao? Vì cái gì ta lại sợ nó hại mình nữa.

- Đó chỉ là may mắn thôi. Công tử cũng thấy tà khí của nó kinh người mức nào rồi.

- Mẫu thân ta đã đánh đổi sinh mạng để trao cho ta vật đó, ta không tin nó lại hại ta. Ngươi có biết người nào chế tác ra thứ ngọc như vậy không? – công tử nhìn hắn hỏi.

- Chuyện này… - Hắn dám chắc không làm ăn gì được nữa, vậy chẳng còn lý do nào để ở lại, hắn liền đứng dậy – Tiếc là, bần đạo không thể giúp được công tử, bần đạo có việc phải đi trước, xin cáo từ.

Nói rồi hắn quay người rời đi.

- Ta có thể biết tên ngươi được không ?

- Bần đạo họ Mạnh, tự là Tử Phàm.

- Tử Phàm, ta là Đình Thiên, đa tạ người đã cứu mạng, sau này nhất định ta sẽ tìm cơ hội báo đáp ngươi.

- Đình Thiên công tử đã quá lời rồi, bần đạo tài hèn sức mọn, không đáng để công tử bận tâm.

Dứt lời Tử Phàm lập tức mở cửa bước ra, bên ngoài trời đã tang tảng sáng, dưới đường thấp thoáng vài người qua lại, hắn bước vào một con ngõ, bóng tối nuốt lấy thân hình hắn, không để lại một chút dấu vết.