Năm Diên Hòa thứ 6, triều vua Lê Thần Tông 1639.
Kinh Bắc nội đô.
Nhân sinh tồn tại trong trời đất chỉ có hai thể, đó là sinh và tử, nội trong hai thể đó, càn khôn lại xoay vần ra tám quẻ: càn, khảm, cấn, chấn, tốn, ly, khôn, đoài. Tức là, một người từ khi sinh ra đã được ông trời chỉ định số mệnh, kẻ giàu người nghèo đều hiển lộ qua chân dung tướng mạo cùng bát tự nhân tâm. Sống chết có số, sinh tử bất kỳ, đâu phải chỉ bằng một lời nói mà có thể xoay chuyển, muốn hóa giải chút tai kiếp trong đời, thứ nhất vẫn là nhìn thấu được số mệnh của mình.
- Bần đạo nói vậy, đại gia đây đã tường tận chưa?
Vị đạo sĩ trẻ tuổi vừa dứt lời, chiếc quạt thước trong tay liền gập lại, hắn nghiêng đầu, dùng ánh mắt nghiêm cẩn nhìn người đối diện. Thần thái khiến cho người đang ngồi nghe như nuốt từng lời hắn nói phải toát mồ hôi lạnh, kia chẳng phải chính là ông chủ Thụy giàu có tiếng trong thành Kinh Bắc, hà cớ gì hôm nay ngài ấy lại tới đây tìm hắn.
Ông chủ Thụy ngẩn ra một lát, khuôn má bự như bánh đúc có phần phúc hậu hơi rung lên, ấy là ngài đang lúng túng không biết trả lời hắn ra sao:
- Thầy tướng có thể nói từ tốn một chút không, ta nghe chưa hết ý của thầy tướng.
- Thôi – Vị đạo sĩ xua tay - Để bần đạo vào thẳng vấn đề. Số là đại gia đây sinh niên hợi, mệnh thổ, lại thuộc cung cấn thổ nữa. Ta nói phân nửa đời ngài sẽ nhàn hạ sung sướиɠ, ba gian nhà để không hết của, nhưng tới khi ngài lấy thêm lẽ, ấy là đã phá mất cái mệnh phú quý mà ông trời giao cho ngài rồi, ngài xem vậy có phải là uổng phí không.
Hắn vừa nói vừa nhìn chằm chằm chiếc nhẫn mã não màu lục bảo ông chủ Thụy đeo ở ngón cái, thời nay nhà nào giàu lắm mới dám trưng diện thứ đó, chưa kể những ngón khác cũng xâu vài ba chiếc nhẫn vàng, nhìn có phần lóa mắt. Nãy giờ hắn đã trù tính được một khoản kha khá, nếu lần này trót lọt, ngày mai hắn lập tức rời thành Kinh Bắc, với cái nghề buôn thần bán thánh mà nói, ở lại một nơi quá lâu e sẽ hết linh nghiệm.
Đấy là chưa kể dạo gần đây người ta cũng ít lui tới quán hắn hơn, nếu có thì chỉ là một vài nữ nhân già xấu khó lấy chồng, hoặc gia đình mới sinh con trai muốn xin một cái tên cho mát mẻ. Thành thử tiền đổ vào túi hắn không xứng đáng với công sức hắn lặn lội từ trên núi xuống vùng đồng bằng này.
Nói là quán nhưng thực chất đó chỉ là một chiếc bàn gỗ bốn chân, trên đặt một lọ thẻ tre khắc quẻ xem tướng, một bộ bút nghiên, một xấp giấy đỏ, một túi cát nhỏ để nếu có ai bị bệnh, hắn sẽ sẵn sàng bắt mạch kê đơn như một lang y. Cạnh bàn hắn cắm một cành trúc có treo mảnh vải viết bốn chữ: “Nhân tướng bản mệnh”, chữ đen nền trắng, người nào biết chữ đều có thể hiểu là hắn ngồi đây để xem tướng.
Khổ một nỗi, dân đen vốn không được học qua sách thánh hiền, treo cho có vậy thôi, chủ yếu ai đi qua hắn cũng rao một câu:
- Bản mệnh, tình duyên, tài lộc, phú quý không quan khách?
Đừng xem thường hắn, rao vậy một hai bữa, người ta tự đồn nhau, rồi dắt díu nhau tới quán hắn. Nhớ lại cảnh tượng khi đó, quán tướng số bé khum khum mà còn đông khách hơn cả hai tiệm đồ ăn hai bên, hắn cũng được cái tiếng thông linh, xem tướng rất tài.
- Nhưng mà, bà mối nói ta và nàng ấy vừa hợp tuổi, vừa hợp mệnh, chẳng nhẽ vậy vẫn chưa đủ để sinh được con trai sao? – ông chủ Thụy nhòm vào mặt vị đạo sĩ, thấy cả lỗ đồng tử hắn co rút lại.
Lời nói của ngài ấy khiến hắn sực tỉnh, mắt lại nhìn mấy chiếc nhẫn trên tay ông chủ Thụy, hắn cao hứng đáp:
- Là đại gia đây không biết, muốn sinh được con trai thì còn phải xem vía của phu nhân thế nào. Mà nhà ngài lại có tới bảy vị phu nhân, sáu vị trước đều chỉ sinh con gái, vía âm quá nặng, thất phu nhân muốn sinh được con trai, nhất thiết phải được gần dương. Ý bần đạo là, ngài phải năng tới phòng thất phu nhân.
- Việc này ta cũng đã có nghĩ đến, nhưng hễ thấy ta qua phòng vợ lẽ là mụ cả lại làm ầm lên, thanh thế át cả lời ta, bất đắc dĩ ta mới phải tới đây tìm thầy tướng – Ông chủ Thụy dùng vẻ mặt khốn đốn để giãi bày chuyện trong nhà.
- Ngài không thấy sao? Mấu chốt không phải ở ngài và thất phu nhân, rõ ràng là do thất phu nhân và đại phu nhân khắc nhau. Mà đại phu nhân lại vía lớn nhất nhà, cái đó là đại kỵ, tương sinh tương khắc, cũng chẳng khác gì nói số ngài quyết chỉ có thể sinh con một bề, mà còn là con gái. – Vị đạo sĩ vừa nói vừa lắc đầu.
- Thầy tướng tài cao như vậy, hẳn là phải có cách giúp ta – Nghe lời phán vừa rồi, hai bàn tay đeo nhẫn của ông chủ Thụy chợt run lên, ánh kim càng thêm lấp lánh. Từ trong ống tay áo ngài ấy rút ra năm xâu tiền, khẽ khàng đặt chúng lên bàn, ngài đẩy tiền về phía vị đạo sĩ.
- Theo bần đạo thì đây chưa phải đã hết cách – Trước tiên vẫn là cầm tiền bỏ vào túi, sau đó hắn mới lim dim mắt, nói – Đại gia hãy về nhà, ngả con chó hoa nhà ngài ra, làm một mâm giải vía, con chó đó có thể cắn nuốt dương khí, toàn thân nó là một khối dương khí dồi dào, ngài ăn nó chính là bồi bổ dương khí, rất có ích cho việc sinh con trai.
- Con chó hoa? Không được, thầy tướng xem lại cho ta, tuyệt đối không thể ăn nó, ta nuôi nó từ nhỏ, lớn lên nó bắt trộm, giữ nhà, trông đám tiểu nữ tử nhà ta, nó khôn lanh như người, không thể ăn nó như vậy được – Ông chủ Thụy quả quyết với vị đạo sĩ, kỳ thực, con hoa là chó cưng của bà cả, chuyện này xảy ra chẳng khác nào sẽ đổ thêm dầu vào lửa.
- Bây giờ chỉ có nó mới giúp được ngài, ta nhìn tướng mạo ngài đầy đặn phúc hậu là ta biết, ngài là người sống có tâm, đối với gia nhân từ người đến vật đều hết sức thương xót, ngài không lỡ tổn hại tới con hoa thì ta rõ lắm, nhưng ngài phải đặt đại sự lên đầu.
Vị đạo sĩ ngoài mặt thì dùng lời lẽ để khuyên giải ông chủ Thụy, nhưng trong lòng hắn lại cười thầm. Chẳng là hắn biết chuyện con hoa là chó cưng của bà cả, ra chợ nó hay theo bà đi ăn quà vặt, hắn ngồi đây thấy hết, kéo nó vào chuyện này chính là kế sách của hắn.
- Không được, nhất định phải là con hoa sao? – Ông chủ Thụy nhất nhất không đồng ý, vị đạo sĩ cũng lắc đầu – Không thể nghĩ cách khác ư? – mồ hôi trên trán ngài ấy rịn ra thành giọt, trong khi ngoài trời càng về đêm càng lạnh.
- Ngài thật khiến bần đạo khó nghĩ quá, bao nhiêu cái khắc trong nhà ngài chỉ cần ăn một miếng thịt chó là giải được hết, ngài quyết không chịu ăn, vậy hay thế này, ta phá lệ bày cho ngài một cách, giải hạn cho con chó hoa.
- Giải hạn cho con hoa? – Ông chủ Thụy kinh ngạc hỏi.
- Đúng, nó đã tận mạng, đáng ra phải chết trong nay mai, mọi chuyện trong nhà ngài đều là do nó gánh, ngài muốn cứu thì chỉ có một cách là làm lễ giải hạn cho nó – Vị đạo sĩ từ tốn đáp.
- Giải thể nào?
- Ngài về đặt ra ngoài sân một cái bàn, trùm vải đỏ lên trên, dưới gầm bàn cột con hoa, sắm ít lễ quả, một bát hương, mời một nhà sư về đọc kinh cầu siêu, làm càng đơn giản càng tốt, tránh kinh động thiên môn – Vị đạo sĩ bấm ngón tay nhầm tính một chút, sau đó tiếp – Có thể làm vào giờ mùi là đẹp nhất.
- Chuyện này chỉ cần giải hạn cho con hoa là được sao?
- À, đó chỉ mới xong một phần, đại phu nhân như vậy là do trong người bí bách, tính khí nóng nảy, ta có một món thần dược rất hay, có thể giúp đại phu nhân hạ hỏa – Vừa nói, vị đạo sĩ vừa lấy ra một bọc lá chuối khô đem bày trước mặt ông chủ Thụy.
- Đây là?
- Đây là thanh tâm tán, làm từ một loại củ có họ với nhân sâm, được trồng trên vùng núi cao, quanh năm uống gió ăn sương, quý hiếm không kém gì tiên dược – Vị đạo sĩ chỉ vào thứ vón cục màu trắng bọc trong lá chuối – Ngài đem thuốc này về pha ra nước, cho đại phu nhân dùng trước bữa ăn, đảm bảo hết bọc thuốc này, đại phu nhân sẽ hết nóng tính. Lúc đó ngài sẽ có thể qua phòng thất phu nhân nhiều hơn.
- Giá của nó…
- Cái này bần đạo không bán, nghề của bần đạo là xem tướng, thuốc đem theo người chỉ là để phòng thân, gặp người đức độ như đại gia đây nên muốn giúp ngài một tay, thuốc ngài cứ đem về, coi như bần đạo làm được một việc tốt – Vị đạo sĩ lúc này mới mỉm cười hòa nhã với ông chủ Thụy.
Điều đó khiến lòng tin của ngài ấy vào lời thầy tướng càng được củng cố, một đạo sĩ xuất núi phổ độ cứu đời như vậy quả là xưa nay hiếm. Ông chủ Thụy mừng tới rưng rưng lệ, nâng bọc lá chuối khô trong tay thận trọng như nâng một bảo vật, ngài hết lời cảm tạ vị đạo sĩ, sau đó cùng gia nhân rước đèn quay trở về nhà.
Khách vừa đi khuất, vị đạo sĩ liền cho tay vào lần lần năm xâu tiền, mặt có chút mãn nguyện. Ước chừng đã vào đêm, nội đô Kinh Bắc vốn sầm uất, giờ này cũng thưa thớt bóng người, trời càng thêm lạnh, gió thổi lung lay mấy ngọn đèn l*иg treo ngoài hiên hai bên tiệm đồ ăn. Hắn tính cũng nên dọn bàn rời đi.
- Thứ thuốc màu trắng người đưa cho vị đại gia kia, chẳng phải là bột sắn khô sao?
Bỗng một nam nhân từ đâu xuất hiện trước mặt hắn, lời vừa rồi là muốn vạch trần việc mà hắn đã làm, bất quá, giọng điệu không có gì gay gắt, chỉ giống như đang cùng hắn trò chuyện. Đạo sĩ liếc mắt nhìn, không phải là một người, có tới ba người đang đứng kia.
Người vừa hỏi là một công tử trẻ tuổi, diện mạo anh tuấn, đôi lông mày sẫm màu rướn cao, hai mắt tinh anh ngời sáng, sóng mũi cùng viền môi sắc nét, tổng thể rất hài hòa. Bộ y phục màu lam mà công tử đó khoác lên người được làm từ loại vải hà bắc, chất liệu đặc biệt xa xỉ, khiến cho từ thần thái đến dáng dấp người đó đều toát lên một vẻ vô cùng vương giả. Hai người đứng sau dường như là hộ vệ hoặc gia nhân gì đó, bên hông đeo bao kiếm, hình thể tráng kiện, biểu cảm giống như hai con chó săn hung hãn.
- Công tử hẳn là người từ mạn bắc tới đây, chắc cũng biết ở đó người ta dùng thứ bột này như một loại thuốc. Tính hàn, rất tốt cho những người hay bốc hỏa, đổ mồ hôi, dùng trước bữa ăn còn kí©h thí©ɧ vị giác. Bần đạo để vị đại gia kia đem về cho phu nhân ngài ấy dùng, cũng chỉ là muốn phu nhân ngài ấy cải thiện sức khỏe, ăn ngủ điều độ, vậy không phải là một việc tốt sao.
Đạo sĩ từ tốn nói, trong lòng thầm hỏi, tên phú nhị đại nào đây, trông không giống con nhà giàu bình thường, có khi phải là con quan, gia thế cũng đứng hàng tứ phẩm trở lên không biết chừng.
- Đúng lắm, người có vẻ không phải hạng lừa đảo, ta đang có việc muốn tìm người biết về đạo pháp, chẳng hay ngươi có thể giúp ta không? – Vị công tử dùng vẻ mặt tin tưởng nói.
- Vậy mới công tử ngồi xuống – Đạo sĩ trẻ cũng đáp lại bằng khuôn mặt mừng rỡ, hắn nghĩ một đêm kiếm được hai mánh lớn như vậy, quả là ông trời muốn ưu ái hắn.
- Công tử! – Bất chợt một hộ vệ đứng phía sau bước lên ngăn cản, có vẻ như bọn họ khác với vị chủ tướng này, hoàn toàn không tin tưởng hắn.
Nhưng công tử lạ mặt vẫn thản nhiên ngồi xuống, sau đó liền từ từ mở bàn tay ra trước mặt đạo sĩ trẻ. Trong lòng bàn tay người đó có một vật nhỏ như miếng bánh khảo, hình quả trứng, màu lục bảo sáng lấp lánh, bề mặt khắc nổi một con bàn long tinh xảo, đây hẳn là một miếng ngọc bội rất quý hiếm.
- Ngươi biết ai có khả năng chế tác ra thứ ngọc này không? – Vị công Tú Lên tiếng.
Đạo sĩ trẻ nhìn miếng ngọc bội không chớp mắt, màu xanh thăm thẳm của bảo vật như hút hồn hắn, khiến hắn rơi vào suy tưởng, thật là một món cực phẩm, là thứ hoàn mỹ nhất trong đời hắn được nhìn thấy.
- Tà khí thoát ra từ mảnh ngọc này dồi dào như một cái bình không đáy, lớn đến mức bần đạo khó mà lường hết được, đây không phải là thứ người phàm có thể nắm giữ - Đạo sĩ lặng người nói, giọng điệu hắn chuyển lạnh như băng.
- Ngươi thấy được gì sao? – Vị công tử lập tức hỏi.
- Tiền.
- Tiền?
- À, ý bần đạo là mảnh ngọc quý giá này vô cùng nguy hiểm, công tử giữ nó trong người không có lợi. Công tử là người trần mắt thịt, không thể thấy được tà khí bao quanh mảnh ngọc này dày như một lớp sương mù, chính nguồn tà khí đó sẽ thu hút yêu ma tới hãm hại công tử.
Đạo sĩ càng lúc càng nhỏ giọng, hắn tiến gần đến trước mặt vị công tử, kỳ thực là muốn tiếp cận mảnh ngọc kia, hắn làm ra vẻ vô cùng bí hiểm, nói:
- Chi bằng…
- Chi bằng? – Công tử điềm nhiên hỏi lại.
- Chi bằng công tử…
- Thầy tướng xin hãy cứu tiểu nữ!
Đang lúc hắn sắp chạm đến mảnh ngọc, bỗng có giọng nữ nhân lanh lảnh ở đâu lọt vào tai, khiến tay hắn khựng lại, trong lòng giật thót một cái. Đồng thời vị công tử phía đối diện cũng nắm chặt bàn tay, đem mảnh ngọc bội thu về. Như bình thường là hắn sẽ có cớ để nhiếc móc người vừa chen ngang kia, nhưng vì đây lại là một cô nương, thế nên hắn lập tức nuốt giận, vẻ mặt vừa rồi có chút thất vọng liền bừng sáng, hắn đưa mắt nhìn vị cô nương kia, nói:
- Bần đạo sẽ hết sức giúp đỡ tiểu… thư…
Quả thực là hắn vừa bị nghẹn họng, mắt giống như bị ai giáng một đòn, có chút hoa mày chóng mặt. Chẳng là nhan sắc của vị cô nương kia quá mức đặc biệt, có thể còn vượt ra khỏi khả năng tưởng tượng của người thường. Trong đêm mà đột ngột nhìn thấy, sẽ tưởng là nữ quái ở đâu hiện hình, chính là xấu tới độ khiến người nhìn bị nội thương.
- Tiểu nữ đã từng này tuổi mà vẫn chưa có bóng Tùng nào để dựa dẫm, biết tin thầy tướng có thể hóa duyên cho những nữ nhân giống tiểu nữ, tiểu nữ liền không quản đường xa, lặn lội đến đây, cầu xin thầy tướng tài phép cao minh, giúp cho tiểu nữ - Cô nương vừa nói vừa tựa sát vào người vị công tử, tay còn vung lên như phải gió.
- Nữ nhân kia, đứng xa khỏi… - Một người hộ vệ phía sau lập tức tiến lên dang tay định gạt cô nương đó ra.
- Đừng tổn thương nàng ấy! – Cùng lúc cả vị công tử và đạo sĩ đều lên tiếng, muốn ngăn hành động của người hộ vệ kia lại.
Hai người giống như hiểu ý nhau, cùng gật đầu, đạo sĩ trẻ còn cười cười như để đa tạ thiện chí của vị công tử. Đối với hắn mà nói, nữ nhân nào cũng đáng trân trọng, họ có thể không xinh đẹp, nhưng đã là phận nữ nhi mềm yếu, khiến họ cảm thấy tổn thương là điều không thể chấp nhận. Vị công tử kia cũng thật hiểu chuyện, nhìn vẻ mặt người đó khi trông thấy bản mặt cô nương kia, hoàn toàn không có một tia khinh ghét, thần thái vẫn nhã nhặn như thường.
- Vậy tiểu thư bát tự ra sao, có thể cho bần đạo rõ không? – Đạo sĩ hỏi.
Cô nương kia trả lời.
- Theo bần đạo thấy, bát tự của tiểu thư rất sạch sẽ, trong bản mệnh có bốn điểm là : cầu, sung, đắc, phúc. Tức là, cầu gì được nấy, sung túc đủ đầy, đắc tài đắc lộc, phúc đức lâu bền. Chỉ là đường nhân duyên trắc trở, phần lớn là do dung mạo của tiểu thư, cái này có hơi quá sức với bần đạo – Đạo sĩ trẻ vừa nói vừa ra vẻ tiếc nuối.
- Vậy tức là tiểu nữ không thể lấy được chồng sao? – Vị cô nương lập tức lệ rơi đầy mặt, dung mạo càng thêm khó coi – Đã thế tiểu nữ không thiết sống nữa….
- Không phải là không có cách, bần đạo sẽ viết cho tiểu thư một mảnh bùa, tiểu thư mang nó bên mình, nếu gặp người ưng ý thì lấy tóc người đó kẹp vào lá bùa rồi đốt đi. Tác dụng của thứ này còn tùy vào người mà tiểu thư lựa chọn, tuyệt đối đừng chọn ai tiêu chuẩn quá cao, sẽ bị mất linh nghiệm, thưa tiểu thư – Đạo sĩ mài mực rồi dùng bút lông viết ra vài chữ, đường nét mượt mà, giống như đang họa lên mặt giấy.
Sau khi trao năm xu để lấy lá bùa, cô nương còn cảm tạ đạo sĩ rốt rít, trước khi rời đi vẫn không quên liếc mắt đưa tình với vị công tử anh tuấn bên cạnh. Lại nói vị công tử kia còn chuyện chưa hỏi xong nên vẫn nán lại đợi, cô nương rời đi rồi, hai người lập tức tiếp tục trao đổi:
- Vừa rồi bần đạo nói đến đâu nhỉ, …, à, là chi bằng, chi bằng công tử, …, công tử…
Đang lúc hắn trổ hết tài cán để mua chuộc vị công tử kia, lại thấy người đó thẫn thờ nhìn theo bóng cô nương, ánh mắt âm trầm xa xăm.
- Mỹ nhân.
Một lời như sét đánh ngang tai đạo sĩ trẻ, khiến hắn phải nhắc đi nhắc lại từ “mỹ nhân” trong đầu, càng nhắc càng thấy không đúng. Khẩu vị của công tử anh tuấn này quá nặng, hắn nhất thời câm nín, trong cuộc đời xem tướng của hắn chưa từng nhìn nhầm ai, nhưng lần này thì hoàn toàn không đoán được. Vị công tử nhìn thêm một lát mới nói:
- Ta mệt rồi, chúng ta về thôi.
- Công tử, còn chuyện mảnh ngọc bội,…
Đạo sĩ nói với theo, nhưng bước chân của ba người bọn họ rất nhanh, loáng một cái đã thấy họ đi xa rồi. Khiến cho hắn phải nhíu mày là, thần thái của công tử kia đột ngột biến hóa, không phải là tự nhiên thay đổi, mà giống như bị kẻ khác thao túng.