Độ kiếp, là một đạo thử thách, cũng là một chướng ngại phải đối mặt của tu hành giả. Tỉ như độ Yêu Thú kiếp, liền không nên tới mức rối tung rối mù như tại Giao Địa, sẽ không nên gây phong vân náo động như vậy.
Nói đúng hơn, không nên như Nhất Dạ Thiên Thu.
Hắn là ngoại lệ, bởi vì tự phá đan điền, trọng lập nội đan mà dẫn đến Lôi phạt, còn khiến lôi long hiện thân, đây là chuyện kì lạ.
Khả năng bởi vì nội đan tám loại thuộc tính kia, nếu có người biết hắn làm được chuyện này, sợ là sẽ ra sức mời chào cùng tạo quan hệ tốt với hắn.
Hoặc là, bằng mọi cách diệt trừ hắn từ lúc còn nhỏ yếu, bóp chết trong trứng nước.
Một thuộc tính liền xem như một Đạo, nói Nhất Dạ Thiên Thu nắm giữ tám Đạo cũng không sai, mặc dù trước mắt hắn tại Tiểu Yêu Cảnh rất không đáng nói, nhưng tương lai đạt đến Đại Yêu Cảnh trở lên, liền khó nói trước.
Mặt khác, lôi long bị Thần lão tổ thu phục, Lôi phạt cũng đã biến mất, Nhất Dạ Thiên Thu ngàn cân treo sợi tóc tình cảnh được hoá giải tức thì.
Hắn lúc này, đối với ngoại giới hoàn toàn không hay biết, chỉ cảm thấy tâm trở nên bình ổn, một cỗ cảm giác vừa trải qua thập tử nhất sinh trào dâng, vô cùng lạc quan.
May mắn còn tuyệt phẩm Hạo Linh Đan dược tính chưa hoàn toàn hấp thụ, cho nên hắn mới có thể một mực gắng gượng đến bây giờ, tuyệt phẩm hai chữ này không phải hư danh.
“Sau này tranh thủ một chút mới được, luyện một mớ tuyệt phẩm cấp đan dược hẳn có chỗ dùng a.”
Nói xong, hắn lại ngồi dậy điều tức, đồng thời lấy ra ba viên tiểu đan đặt trước mặt. Vừa rồi hiểm cảnh độ kiếp kia, hắn luyện được không ít, trong đó thấp nhất trung phẩm, cao thì đạt đến tuyệt phẩm.
Trung phẩm Lôi Phạt Đan, mười chín viên.
Thượng phẩm Lôi Phạt Đan, mười bốn viên.
Tuyệt phẩm cấp Lôi Phạt Đan, tròn mười viên. — QUẢNG CÁO —
Trước mắt ba viên này, chỉ là trung phẩm cấp, nhưng cũng đủ hắn phục dụng thời gian dài.
“Thể chất quá yếu nhược, có thể dùng thứ này tẩy tuỷ phạt cốt thai nghén ra cường đại thể chất. Nói không chừng, có thể thật dựng dục đi ra loại này thể chất hiếm gặp a.”
Kiếp trước, hắn tu được hai loại diệu dụng thể chất Bách Độc Bất Xâm cùng Vạn Thảo Y Linh. Bách Độc Bất Xâm là vì thử quá nhiều kịch độc mà có, trong khi bá đạo hơn, là luyện dược giới tu sĩ đều đỏ mắt thể chất chính là Vạn Thảo Y Linh.
Lôi phạt lực lượng là đến từ Thiên đạo mà ra, càng phải do lôi long hiện thế đánh xuống, thiếu một trong hai yếu tố đó đều không được.
Trên thế gian, mấy ai có thể dưới lôi long trừng phạt mà toàn mạng, hầu hết đều bị đánh thành phế nhân.
Mà lại, muốn làm cho Thiên đạo nổi giận, hạ xuống Lôi phạt, cũng phải là tuyệt thế yêu nghiệt dám đi ngược với trời hành động, không phải muốn liền được.
Lại nói, Thiên đạo có nổi giận hạ xuống Lôi phạt, lôi long hiện thế trừng trị đi nữa. Sẽ có ai vì người khác đứng ra tương trợ ? Ai dám đi ngược với Thiên đạo đây ?
E rằng khắp Khấp Huyết Giới này, người làm được liền chỉ có một, Hãn Hải Tuyệt Vương Hầu.
Vị này tuyệt thế Yêu Vương, trời không sợ, đất cũng không sợ. Cho dù cùng đương đại Tam Tộc Tể đối mặt cũng không có nửa phần e ngại, lôi long thì lại làm sao ? Thiên đạo tay sai thì làm sao ?
Tóm lại, chỉ có thể nói Nhất Dạ Thiên Thu vận khí quá tốt.
Vừa rồi tuy nói hiểm cảnh nhưng cũng là đại cơ duyên của hắn, là ngàn năm có một cơ hội.
Cho nên người có thể chất là một lợi thế, phục dụng toàn bộ Lôi Phạt Đan, chưa hẳn có được cái gì thể chất, từ xưa đến nay chưa ai từng nghiệm chứng.
Tuy nhiên, nếu là hên xui may rủi, tất có phần hên trong đó. Mà có hên, hắn liền dám hi vọng mong đợi, đối với bản thân vận khí hắn rất tự tin.
— QUẢNG CÁO —
“Tổn hao quá nhiều thời gian ở đây, binh khí cũng chưa chọn ra được, thời hạn một ngày thời gian cũng sắp đến.”
Nói, hắn hướng về tầng thứ ba lối đi dời bước, thương thế dưới trợ giúp của Hạo Linh Đan đã khôi phục bảy thành, có thể tiếp tục vượt tháp.
Đợi đến hắn đi khỏi, tại trúc lâm một góc cực kì bí ẩn trong đó, xuất hiện một bóng trắng hình nón.
Miệng nó phát ra thanh âm xì xèo: “Đây rốt cuộc là vì sao ? Loại liên kết giữa hắn cùng ta là dạng gì ?”
Bên cạnh bóng trắng hình nón, bỗng xuất hiện một vị nhân hình thiếu phụ, nàng nói: “Khả năng chính là vì lôi long làm loạn, ngươi cùng hắn đều bị đánh đến rối tung rối mù, cùng cảnh ngộ mà sinh ra liên kết khó nói.”
Bóng trắng hình nón lộ ra không vui, quát một tiếng: “Cái gì mà bị đánh, chỉ là một con lôi long nho nhỏ muốn đánh ta ? Chẳng qua bản toạ chướng mắt Thiên đạo không muốn ra tay.”
Nếu Nhất Dạ Thiên Thu ở đây, liền có thể nhìn ra một chút vấn đề, trước mắt thiếu phụ thân ảnh này, không phải ai xa lạ mà là đại danh đỉnh điểm Yêu tộc chi chủ Tỳ Sa Hoàng.
Đây là nàng một tia ý niệm để lại bảo hộ tháp.
Tia ý niệm này gặp bất trắc, chân thân lập tức biết được !
Còn bóng trắng hình nón, thứ dám quát lớn Yêu tộc chi chủ đương thời này, lai lịch càng khủng bố, chính là Yêu Binh khí linh.
Yêu Binh tồn tại vạn cổ tuế nguyệt không biết bao nhiêu năm, làm khí linh của nó lại cỡ nào tồn tại, tu vi cao bao nhiêu là một đại bí ẩn. Bằng thái độ của Tỳ Sa Hoàng nhượng bộ với nó, lấy vãn bối thái độ vấn đáp, liền khiến người ta khó tin.
Tầng thứ hai không biết vì cái gì nguyên nhân, có thể bởi vì Lôi phạt lực lượng tàn phá nơi này, thông hướng tầng ba lộ ra dễ dàng không có thử thách, Nhất Dạ Thiên Thu đạp lên bậc thang đi đến tầng khác không gian.
“Ừm ?”
Ở đây có mặt trời, có dãy núi, có trên trời bày hạc bay qua, không gian thoáng đãng mà khó tả, giống như tiên cảnh thế gian không nở dời mắt. — QUẢNG CÁO —
Nhất Dạ Thiên Thu phát hiện mình đang đứng trước một tòa biệt phủ, trên cao có gắn bảng tự Bạch Tuyết Sơn Trang, hắn ý thức được việc này rất không thích hợp, đang ở tầng thứ ba Yêu Binh a, làm sao lại về đến nơi này ?
Dựa theo tiền thân kí ức, Bạch Tuyết Sơn Trang là nơi hắn vốn dĩ sinh sống, mà hắn là nhị thiếu gia tại nơi này. Thân mẫu vốn là nhị tiểu thư, bá phụ là sơn trang chi chủ, dựa theo nơi này qui tắc thì hắn là người quyền thế thứ hai trong thế hệ sau.
Thế hệ thứ nhất, lớn nhất là bá phụ hắn, lại đến thân mẫu, lại đến ba vị thúc phụ, cô cô khác trong nhà. Thế hệ thứ hai, lớn nhất là con trai bá phụ, mới đến hắn cùng ba bốn người con khác.
Gọi hắn nhị thiếu gia cũng không sai, theo lẽ thường, hắn ở đây tiếng nói rất lớn, nhưng sự thật lại khiến người ta lau mắt mà nhìn.
Tẫn Thiên Nhai, Bạch Tuyết Sơn Trang.
Nơi này tám trăm dặm xung quanh không một bóng người, toàn bộ lãnh địa đều thuộc bọn hắn một nhà, xung quanh núi cao hiểm trở, đất đai màu mỡ lại trù phú động thực vật. Gọi là chốn đào nguyên tại hồng trần cũng không ngoa, thế nhưng nơi này lại cực kì khắc nghiệt, tồn tại một nỗi bất hạnh tột cùng của con người.
Nhất Dạ Thiên Thu đứng tại trước sơn trang, mặc dù không có cảm xúc, nhưng hốc mắt lại chảy xuống hai hàng lệ thủy, là tiền thân kí ức đau khổ tạo nên.
. . .