Chương 10: Hắn đi Mỹ Nhân lâu?

Tại ngự uyển ở Bạch Liên Cư của Huyền Môn trang (Bạch Liên cư là nơi ở của thiếu trang chủ, thập đại đồ đệ, khách quý của trang)

“Ta nói này Tiêu, ngươi tại sao đến giờ này còn giận ta, không thèm nói chuyện với ta? Việc này cũng qua được mấy ngày rồi, ta cũng đâu có cố ý cười ngươi đâu? Chẳng qua là tên tiểu tử..”

“Im mồm.” Không đợi Huyền đại thiếu gia nói hết câu thì hắn đã lạnh giọng quát.

Aizzz, y cũng không phải là cố ý trêu chọc hắn nha, chẳng qua là tên tiểu tử kia thực thú vị, khẩu khí rất khá, thử hỏi xem, ai nghe tiểu tử kia nói mà không cười thì y đi đầu xuống đất, sao lại mắng y chứ? Phải mắng tên tiểu tử kia mới đúng, y thật oan uổng mà. Không hiểu sao tên này lại không chịu hiểu chứ? Từ hôm ở Nghị Vân lâu về, mặt hắn lại càng khó coi, suốt ngày cứ hằm hằm như muốn gϊếŧ người. Làm gia nhân trong trang cũng sợ hắn phát khϊếp, không dám tới gần, mà hắn cũng không nói một lời, làm muội muội y cũng không cách nào tiếp cận, đây là y giúp muội muội của y nha. Nếu không vì muội muội yêu quý của y thì y cũng không thèm để ý hắn. Hừ.

Hắn cũng không hiểu vì sao cứ mỗi lần nhắc đến xú tiểu tử kia là hắn lại tức giận, hình ảnh của gã cứ lởn vởn trong đầu hắn, nụ cười ngọt ngào của gã in sâu vào tâm trí hắn, đôi mắt màu hổ phách đầy cao ngạo không để ai trong đó cứ ám ảnh hắn. Đã có lần hắn có một ý nghĩ điên rồ là muốn nụ cười của gã là của riêng hắn, hắn khϊếp sợ với cái ý nghĩ đó của mình. Từ trước đến giờ không có ai cho hắn cái cảm giác đó, lẽ nào hắn thích nam nhân. Hắn bỗng giật mình với chữ thích hiện ra trong đầu hắn, sao hắn có thể thích nam nhân chứ? Mặc dù từ trước đến nay hắn chưa từng động vào nữ nhân. Sản nghiệp của hắn là thanh lâu nhưng từ trước đến nay là do Phong – tả hộ vệ của hắn quán xuyến, đó cũng là nơi thu thập tin tức tình báo của hắn, chỉ khi có đại sự thì Phong mới đến thỉnh ý kiến của hắn, hắn chưa khi nào đến đó, hắn cũng chưa từng gần nữ sắc.

Nhưng mà… nhưng mà… hắn cũng không biết nhưng cái gì nữa. Chẳng lẽ hắn đoạn tụ thật? Không, hắn không đoạn tụ. Vì thế cứ mỗi lần y nhắc đến gã là hắn lại nổi giận vô cớ, hắn cũng không hiểu nổi bản thân hắn lúc này, chỉ biết hắn rất tức giận.

Không khí giữa hai người đang vô cùng quỷ dị, y muốn nói gì đó nhưng thấy mặt hắn như muốn gϊếŧ người nên lại thôi, bỗng có một giọng nói thanh thúy nhưng lại thêm vài phầm mềm mại vang lên sau lưng 2 người họ,

“Đại ca! Tiêu ca ca!”

Dòng suy tư bị cắt đứt, hắn bực mình chỉ muốn gϊếŧ tên làm phiền hắn suy nghĩ, cũng không thèm xem ai gọi. Huyền Kha xoay lưng lại thấy là muội muội Huyền Nghi của mình thì mở lời trêu chọc:

“Ây da! Muội muội! Sao muội lại đến đây thăm ta vậy? Lạ nha?”

“Đại ca!” Huyền Nghi một thân huyết y, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, e lệ đứng bên, cúi đầu đỏ mặt, hình ảnh này khiến bất cứ nam nhân nào cũng phải động lòng. Khẽ liếc sang người ngồi bên cạnh thấy hắn thủy chung không để ý đến mình, trong mắt thoáng qua tia mất mát.

Huyền Kha thấy vậy cũng chỉ biết thở dài, y biết muội muội mình vừa gặp hắn lần đầu tiên khi y dẫn hắn về trang đã yêu hắn, nhưng hắn không hề động tâm, y cũng thử giúp muội nhưng không được. Thôi thì cứ theo tự nhiên, tình cảm không thể miễn cưỡng, mà y cũng không có khả năng miễn cưỡng hắn, chỉ khổ cho muội muội mình không biết được điều đó mà cứ cố chấp. Người dành cho hắn chắc chắn phải là nữ nhân thực đặc biệt. Y chỉ có thể cố hết sức mà thôi.

Hắn biết Huyền Nghi thích hắn, nhưng hắn không quan tâm, hắn không thích nữ nhân suốt ngày chỉ biết e e thẹn thẹn, làm bộ trước mặt hắn, hắn chán ghét! Nhưng vì Huyền Nghi là muội muội của Huyền Kha nên hắn nể mặt lắm mới không gϊếŧ nàng. Nàng đúng là rất đẹp, nhưng cũng rất giả tạo, hắn không thích, nữ nhân của hắn phải có khí chất, mạnh mẽ, và phải có ngạo khí ..như.. gã chẳng hạn.

Chết tiệt! Sao lại nghĩ đến tiểu tử đó chứ? Mà lại trong tình huống này? Hắn thực điên mất rồi, hắn không đoạn tụ, hắn không. Bị ý nghĩ thôi thúc, Vu Hạo vùng dậy, chỉ để lại một chữ,

“Đi.”

Đang ngồi thấy hắn bỗng nhiên đứng dậy bảo đi, y vội vàng chạy theo hắn, vừa đi theo vừa hỏi,

“Đi đâu?”

“Mỹ Nhân lâu!”

Y á khẩu, đứng hình. Hắn? Đi Mỹ Nhân lâu? Nửa ngày sau y mới tỉnh ngộ, vội vã đuổi theo đằng sau vừa chạy vừa chất vấn hắn,

“Ngươi thật muốn đi Mỹ Nhân lâu? Ngươi thật không nhầm nơi nào đấy chứ, thật là Mỹ Nhân lâu? Hay đầu ngươi bị hỏng? Hay bị ma nhập?”

“Phiền phức.” Tên này hảo phiền nha? Hắn chỉ là đi Mỹ Nhân lâu. Làm gì mà hỏi nhiều thế, hắn cũng là nam nhi, đi thanh lâu thì sao? Dù sao cũng là sản nghiệp của hắn, y lo gì chứ?

Hai bóng dáng dần biến mất sau cổng Bạch Liên cư để lại một bóng dáng huyết y đứng cô đơn trong bóng chiều tà, nhìn thật thê lương.

Phải, nàng yêu hắn, yêu ngay từ lần đầu gặp hắn khi đại ca dẫn hắn về, cái khí chất cao ngạo của hắn, khuôn mặt tuấn tú đẹp trai, quyến rũ mang theo vẻ lạnh lùng đã cuốn hút nàng. Nàng biết hắn là Tiêu Vu công tử, cũng biết là hắn là Vương gia Hoàng Thiên Quốc, vì nàng năn nỉ đại ca cho nàng biết thân phận của hắn, đại ca rất thương nàng nên đã cho nàng biết, và đây là bí mật không ai biết trừ ba người. Như vậy nàng cũng cảm thấy thực hãnh diện rồi, trong giang hồ không ít người muốn được gả cho Tiêu Vu công tử – giang hồ đệ nhất mỹ nam (đệ nhị là Vu Hạo, đệ tam: Vu Thiên, đệ tứ: Yến Vĩ, đệ ngũ: Huyền Kha), nhưng rất hiếm người gặp được Tiêu Vu công tử, nàng không những gặp được hắn, biết được bí mật không phải ai cũng biết, như vậy có phải chứng tỏ nàng và hắn thân thiết hơn những người khác.

Hơn nữa, hắn không chỉ đối xử như vậy với một mình nàng nên nàng cũng yên tâm, nàng lại còn là giang hồ đệ nhất mỹ nhân lo gì ai cướp hắn chứ (đệ nhị: Lệ Ảnh, đệ tam: Ngô liên, đệ tứ: Ngô Ngọc, đệ ngũ: Tử Linh, Tử Giao). Nghĩ vậy nàng cũng yên tâm trở về phòng. Nàng sẽ làm cho hắn yêu nàng, thú nàng làm vương phi.