Chương 75. Cuối cùng cũng tỉnh

Huyền vương phủ một mảnh náo nhiệt, lúc này mọi người đang tập trung trong tẩm phòng của Vu Hạo ở Lãnh Hiên Viên, nơi Vu Hạo và Tuyết Thần dưỡng thương trong một tháng nay, lúc này hai người cũng vừa tỉnh dậy, bị mọi người bao vây, nào là tại sao bây giờ mới tỉnh, nào là các chuyện xảy ra trong một tháng hai người bất tỉnh, làm hai người có chút đau đầu.

Đúng lúc này có hai bóng người phi thân vào, nữ nhân sà vào lòng Tuyết Thần nũng nịu.

“Tam muội, ta tưởng muội không tỉnh lại nữa a, làm ta lo muốn chết, muội có biết một tháng qua ta đã khổ sở như thế nào không? Oa oa oa, cuối cùng muội cũng tỉnh, làm ta lo muốn chết.” Bao nhiêu ủy khuất cùng đau lòng kìm nén bấy lâu, nay bộc phát, mặc dù luôn an ủi Thiên là thế, nhưng trong lòng nàng lại có biết bao nhiêu đau đớn, nàng chỉ sợ tam muội không tỉnh, nàng phải làm sao bây giờ?

“Được rồi, nhị tỷ, không phải muội đã tỉnh rồi sao? Muội cam đoan sẽ không bao giờ làm tỷ và mọi người lo lắng như vậy nữa.”

“Được rồi, Linh nhi, nàng không nên làm nhị đệ muội mệt, để muội ấy nghỉ ngơi một chút, muội ấy cũng vừa mới tỉnh.” Vu Thiên biết tình cảm của Tử Linh dành cho Tuyết Thần, mặc dù trong lòng có chút không cam nhưng vẫn là chịu đựng, ai bảo nương tử của hắn thần tượng nhị đệ muội lắm cơ.

“Đúng đó, Linh nhi để tam muội nghỉ ngơi.” Tử Giao nói với Tử Linh sau đó lại quay sang Tuyết Thần căn dặn.

“Hai người nghỉ ngơi đi, có gì mai nói tiếp.”

“Được, đại tỷ.”

Ngày hôm sau tất cả đã sớm tụ tập tại Lãnh Hiên Viên, mọi người cũng tóm tắt lại tình hình hiện tại cho hai người biết. Tuyết Thần thực sự thấy sốc với cái tin Từ Yên đã chết, là chết vì muốn cứu nàng. Thật trớ trêu, Yên nhi khả ái sao lại có một kết thúc đau lòng như vậy? Là tại nàng hại Yên nhi sao?

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Thần tràn ngập áy náy cùng ưu thương mọi người cũng thấy đau lòng, phải biết rằng nàng rất yêu quý Yên nhi, hiện tại vừa tỉnh dậy biết được Yên nhi đã chết, mà cái chết đó không khỏi cùng nàng có liên quan, ta không gϊếŧ người nhưng người lại vì ta mà chết, tâm trạng hiện giờ của nàng mọi người cũng hiểu được.

Vẫn là Vu Hạo phá vỡ trầm mặc, hắn không muốn nhìn Thần nhi của hắn ưu thương như thế, mặc dù đối với Từ Yên hắn cũng có chút thương tiếc, nhưng tuyệt không phải áy náy, dù sao hắn và nàng ta cũng không có chút hảo cảm nào, hắn không tìm ra lý do gì làm hắn phải áy náy hay đau lòng. Nhưng là hắn thương tiếc cho số phận của nàng ta, hơn nữa cái chết của nàng ta làm cho Thần nhi của hắn đau lòng.

“Thần, đừng suy nghĩ nhiều, có lẽ đó là kết thúc tốt nhất của nàng ta, hi vọng kiếp sau nàng ta sẽ có được tình yêu và hạnh phúc của mình. Có lẽ đây không phải thế giới của nàng ta, nếu tiếp tục có lẽ chỉ là áp lực đối với nàng ta. Nhìn người mình yêu hạnh phúc bên một người khác đó cũng là một loại hạnh phúc, nhưng đó cũng là một loại đau đớn, rày xéo con tim. Hãy coi như đây là giải thoát đối với nàng ta. Đừng tự trách mình.”

“Tam muội phu nói đúng đó, muội đừng tự trách mình nữa. Thần nhi, Yên nhi cũng đã từng rất hạnh phúc, đó là do muội đem đến, đừng nghĩ nhiều.”

“Tam tỷ, lẽ nào tỷ không muốn Yên nhi được thanh thản nơi suối vàng mà cứ tự trách vì bản thân mà tạo gánh nặng cho tỷ, làm tỷ không hạnh phúc. Đó không phải là kết cục mà Yên nhi muốn.”

Nhìn mọi người ngươi một câu ta một câu an ủi nàng, nàng bỗng nhiên cảm thấy thật may mắn. Rốt cuộc nàng đã tu bao nhiêu kiếp mới có được hạnh phúc của ngày hôm nay?

“Hảo, muội đã biết, nhưng muội muốn an táng muội ấy ở Mai Lâm.”

“Được rồi, chờ mọi chuyện ổn thỏa rồi đưa Yên nhi đến Mai Lâm.”

“Đúng rồi, Hoàng huynh, nghe nói huynh còn đang phiền muộn vấn đề ở Sưu thành? Có chuyện gì sao?” Vu Hạo lúc này mới nhớ đến vấn đề nan giải lúc trước Vu Thiên nói.

“Đúng vậy, Sưu thành nạn đói liên miên, không thể cứ phát lương cứu tế mãi được, đây không phải là giải pháp tốt.”

“Muội nghe nói ở Sưu Thành người tuy đông nhưng đất lại vô cùng rộng rãi, tại sao không tự cung lương thực?”

“Sưu thành đúng là đất đai rất rộng, nhưng chủ yếu lại là đồi núi, đất đai khô cằn, các mảnh đất bằng phẳng trải dài rộng khắp không có đã lởm chởm thì lại dốc thoai thoải, căn bản là không thể cải tạo để trồng lúa được. Còn đất trồng lúa thì hay mất mùa, lại không tìm được nguyên nhân.” Vu Thiên cũng hết sức đau đầu.

Mọi người cũng là trầm mặc, ai ai ở đây cũng là người vùng vẫy trong giang hồ, bảo họ sát phạt giang hồ, hay mượn lực gϊếŧ người, dẹp phản loạn họ còn miễn cưỡng làm được, bảo họ dẹp yên nạn đói? Hay là vẫn để cho hai vị hoàng thượng và vương gia kia nghĩ cách giải quyết đi.

“Ở đây có cây chè không?” Theo như nàng biết đồi thoai thoải khô cằn như vậy rất thích hợp với trồng chè, hơn nữa các quả đồi liền nhau như vậy gom kết lại tạo thành các mảnh đồi trồng chè thì được rồi. Còn về đất lúa, vậy thì phải xem tình hình cụ thể đã.

“Chè? Ý muội là trà xanh đây sao?”

“Đúng vậy, muội thấy chúng ta chỉ dùng trà xanh uống, mặc dù rất tốt nhưng mà vận chuyển xa lại không được, bảo quản không được lâu, hơn nữa lúc đó trà uống cũng không còn được mùi vị nguyên sơ của nó nữa. Tại sao mọi người không làm chè khô để uống, rất ngon, mùi vị cũng không giống trà xanh nhưng lại có vị ngon đặc trưng của chè khô, bảo quản lâu mà lại có thể thoải mãi vận chuyển, đi đâu cũng không thành vấn đề.”

“Tam tỷ, muội thật sùng bái tỷ, sao tỷ có thể biết nhiều như thế?”

“Cũng là hiện đại tốt, có internet tha hồ tra cứu thông tin.”

“Vậy còn đất trồng lúa? Cũng không thể cứ phát lương cứu tế.”

“Chúng ta tạo một mảnh đồi trồng chè làm mẫu, thao tác làm chè khô ta sẽ hướng dẫn mọi người làm, sau đó cùng hướng dẫn cho dân chúng, giải quyết được vấn đề thổ phỉ nhàn cư vi bất thiện kia. Còn vẫn đề đất lúa, vậy phải để xem tình hình cụ thể đã.”

“Vậy chuyện này nhờ muội được không.” Vu Thiên vừa nói ra đã nhận được ánh mắt gϊếŧ người của tất cả mọi người ở đây, ai ai cứ như sài lang hổ báo nhìn hắn như muốn xé xác hắn ra làm trăm nghìn mảnh mới hả. Hắn có làm gì đâu?

“Thiên, ngươi dám can đảm để tam muội vừa thụ thương xong lại đi vào nơi nghèo đói, khô cằn? ”

“Đúng vậy, nhị muội phu, ngươi không thể lợi dụng tam muội, ta không đồng ý.”

“Nhị tỷ phu, huynh thật vô lương, không có nhân tính.”

Vu Thiên tội nghiệp nhìn Vu Hạo, nhưng hắn chỉ nhận được ánh mắt cảnh cáo của Vu Hạo. Hắn chợt nhận ra, nhân sinh của hắn vô cùng bi ai.

“Được rồi mọi người, hoàng huynh cũng là vì dân chúng thôi, đừng trách hắn.”

Vu Thiên gật đầu như giã tỏi, ánh mắt cảm kích nhìn Tuyết Thần, may mắn vẫn còn nhị đệ muội là người tốt, Tử Linh cũng tốt, nhưng cứ khi nào có việc liên quan đến nhị đệ muội là trở mặt với hắn ngay.

Nhìn thái độ của Vu Thiên mọi người cũng thấy buồn cười, đường đường là hoàng thượng lại bị chèn ép như thế, nhưng ít ra còn may mắn hơn Huyền Kha và Yến Vĩ, trước kia không những bị ức hϊếp mà còn làm ‘chuột bạch’ cho nàng thử độc, ăn không biết bao nhiêu khổ rồi.

“Muội cũng khỏe rồi, đợi mấy ngày nữa đại hôn của hoàng huynh và nhị tỷ xong muội sẽ đi Sưu thành.”

“Ta cùng nàng đi.” Vu Hạo yêu thương nhìn nàng, cùng nàng đi Sưu thành sau đó cùng đi du ngoạn giang hồ luôn.

“Không được, chàng phải đi giải quyết tận gốc Đa Đạc và Vũ Phượng quốc, không nên diệt cỏ mà để lại gốc, phải diệt đi hậu hoạn sau này, như vậy chúng ta mới có thể an tâm mà sống thế giới của hai chúng ta.”

“Nhưng mà như vậy chúng ta cách nhau rất xa, đó là hai đầu Hoàng Thiên Quốc a. Ta sẽ nhớ nàng, ta cũng không yên tâm để nàng đi một mình.”

“Còn có các tỷ muội của ta mà, hơn nữa hiện nay trên giang hồ còn ai dám động đến ta? Còn có tiểu Loan và tiểu Phụng nữa mà. Chẳng lẽ chàng muốn cùng ta du ngoạn giang hồ cũng không yên? Năm bữa nửa tháng lại phải quay về triều đình lĩnh quân đánh giặc?”

“Được rồi, theo ý nàng.” Vì tương lai của hai người, hắn cũng đành chịu ủy khuất.

Phốc, xì.

Yến Vĩ, Huyền Kha nhìn bộ dáng của hắn nhịn không được mà bật cười. A, nhìn người ta bị ủy khuất cũng là một thú vui tao nhã.

“Chàng cũng phải đi cùng tam muội phu/ tam tỷ phu.”

“Nhưng mà…”

“Không nhưng gì hết.”

Yến Vĩ, Huyền Kha chỉ có thể ngậm miệng chấp hành mệnh lệnh của nương tử, biết vậy im miệng đứng một chỗ còn được theo nương tử. A, số bọn hắn thực khổ.

Cứ như vậy, ngày hôm sau các lộ anh hùng các chưởng môn các phái cùng Lạc Thiếu Phàm nghe tin Tuyết Thần và Vu Hạo đã tỉnh đều đến thăm hỏi tỏ lòng cảm kích, làm cho bọn họ tiếp đãi muốn mệt người, người đến còn đông hơn cả đại hội võ lâm, đây cũng là lần đầu tiên giang hồ cũng triều đình cùng chung chiến tuyến, hợp tác tiêu diệt địch nhân. Cha, nương Huyền Kha sau những chuyện xảy ra với Huyền Nghi cũng thoái ẩn giang hồ giao lại Huyền Môn trang cho Huyền Kha và Lệ Ảnh quản lý.

Cũng mất hai ngày để tiếp đón các nhân sĩ khắp nơi đến chúc mừng, tặng quà, đến ngày thứ ba là đại hôn của Vu Thiên và Tử Linh, cũng là đại lễ phong hậu. Khắp nơi Hoàng Thiên Quốc ăn mừng, chúc phúc cho đế hậu, Vu Thiên muốn dân chúng cùng vui mừng, cùng chúc phúc cho hắn và Tử Linh đã ban đặc ân, miễn ba năm thuế cho tất cả các quận huyện của Hoàng Thiên Quốc.

Sau đại hôn nửa tháng Tuyết Thần, Tử Giao, Lệ Ảnh hướng Sưu thành mà đi. Còn Vu Hạo, Huyền Kha, Yến Vĩ thì đi dẹp loạn Đa Đạc, Vũ Phượng. Ban đầu Tử Linh còn sống chết đòi đi, nhưng mọi người nói nàng mới đại hôn, hơn nữa cũng cần chỉnh đốn lại hậu cung, mặc dù trong hậu cũng chỉ có mình nàng nhưng còn nhiều việc của bậc mẫu nghi thiên hạ cần nàng xử lý, vì thế Tử Linh đành ngậm ngùi ở lại.