Chương 6: Đau

Một tuần sau,

“Nương! Nương ở nhà, hôm nay con vào trấn mua mấy thứ, dù sao một số đồ dung cũng hết, con vào trấn mua luôn.”

“Con đi nhanh về nhanh, nhớ mua mấy xâu hồ lô cho ta nha?”

”Con biết rồi! Con đi sẽ về ngay, mua thật nhiều hồ lô cho nương, và cho nương một bất ngờ đặc biệt, bảo đảm nương sẽ thích!”

“Ta chờ!”

“Vâng! Con đi đây.” Nói xong nàng liền thi triển khinh công tuyết đỉnh cao thủ của mình bay về hướng Thanh Thành trấn.

Thanh Thành trấn nằm cách Tuyết Sơn chừng 15 dặm, từ chân Tuyết Sơn đi vào Y Thủy cốc cũng phải mất 50 dặm nữa, vậy mà nàng cũng chỉ mất có khoảng 2 khắc là đến nơi (HTL: ta chém, ta cũng không rõ về độ dài khoảng thời gian để thi triển khinh công đến đó nên ta chém vậy). Thanh Thành trấn, có nhiều con sông chạy dài từ các thành trấn khác xuyên qua Thanh Thành trấn, cùng đổ vào một con sông lớn, cách thành chừng 10 dặm, chúng cùng chảy lên Tuyết Sơn. Chạy dọc theo các con sông này các hàng liễu rủ xanh rờn theo 2 bên bờ sông tạo nên một màu xanh huyền bí. Hơn nữa bao quanh trấn là bức từng thành dài với một màu xanh ngọc của loại đá kỳ lạ dùng để xây thành cũng vì thế mà trấn nhỏ này được gọi là Thanh Thành Trấn, Thanh Thành trấn là trấn thuộc Hoàng Thiên Quốc.

Vào đến trấn, nàng tung tăng xà vào các hàng quán chẳng mấy chốc mà tay nàng đầy những kẹo hồ lô. Đừng thắc mắc vì sao nàng và nương suốt ngày chỉ trong Y Thủy cốc mà lại có tiền. Cũng không nghĩ xem nương nàng là ai? Lâm lão quỷ danh chấn giang hồ một thời, trước đây nương nàng chữa bệnh cứu người, càng người giàu phí chữa bệnh càng đắt, nhưng nương lại chỉ chữa cho những ai mà nương thấy vừa mắt thôi. Hành tung của nương lại rất bí ẩn, muốn tìm cũng rất khó, phải người thật may mắn tu mấy kiếp mới được nương cứu đó. Ngoài ra nương nàng còn nghề tay trái đó là…sát thủ. Lúc đầu mới biết cũng thấy lạ sao vừa làm “thần y” lại vừa làm “đao phủ”? Nhưng nghĩ cũng đúng, cứu người cũng có thể gϊếŧ người a? Không lão Diêm lại buồn vì không có oan hồn nào xuống hầu trà. Vì thế thù lao của người không ít, không tiêu thì để làm gì? Vì thế mà nàng và nương có một cuộc sống phải nói là “thần tiên khoái hoạt”.

Hôm nay là sinh thần 60 của nương, nàng muốn tặng cho nương nàng một món quà thật ý nghĩa. Lần trước vào trấn nàng đã đến cửa tiệm chăn gối, nàng đã đặt làm một chiếc đệm đặc biệt cho nương. Dạo gần đây nàng thấy nương hay kêu đau lưng, người già đôi khi hay bị phong thấp, mặc dù nương nàng luyện võ nhưng cũng không thể tránh được tuổi già. Nàng đã vẽ và hướng dẫn họ làm, theo yêu cầu của nàng. Hôm nay vào trấn là vì nó. Sau khi mua xong những đồ cần thiết, và lấy đệm nàng ra khỏi thành thi triển khinh công về Y Thủy cốc.

Về gần đến cốc Tuyết Thần bỗng ngửi thấy mùi máu tanh. Trái tim nàng bỗng đập nhanh một nhịp, một cỗ dự cảm không lành đánh úp lại, vội vã thi triển khinh công bay về. Về đến sân, nàng thấy ngổn ngang những xác chết của hắc y nhân, nàng chạy vội vào trong nhà tìm nương. Đập vào mắt nàng là nương một thân toàn máu, nằm bất động dưới nên đất lạnh, tim nàng như ngừng đập, hô hấp ngưng trọng. Nàng vất các thứ trên tay chạy đến bên nương, nước măt chan hòa lấm lem cả mặt, ôm lấy nương gào khóc.

“Nương! Nương sao vậy? Nương tỉnh lại đi! Con là Tuyết Thần của người này! Tuyết Thần đáng yêu của người về rồi, người tỉnh đi, tỉnh dậy nhìn con đi, đừng làm con sợ!”

“Khụ khụ.”

“Nương, nương tỉnh rồi, nói cho con có…”

Chưa kịp dứt lời Tuyết Thần chợt cảm thấy cả người cứng đơ, lời nói đến cổ họng bỗng nghẹn lại.

“Đ..ừng khóc.. Tuyết Thần ngoan, c..on hãy nghe nương nói.”

Bà cố hết sức, hơi vận công giữ cho giọng nói được trơn tru hơn.

“Ngô Đạo vừa tìm được đến đây, thật không ngờ sau 5 năm hắn đã tìm được ta, khụ khụ. Hắn muốn cướp Thần Quang Kiếm và Thần Quang bí tịch. Bọn chúng quá đông ta không cầm cự được, bị bọn chúng hạ độc thủ, ta biết mình không chống đỡ được, nên đã uống dược giả chết, giờ ta không còn cầm cự được bao lâu nữa..khụ khụ..”

“Người giải huyệt cho con, để con cứu người, nhanh đi nương.” Nàng đang vô cùng gấp gáp, nàng cũng không hiểu vì sao nương lại điểm huyệt nàng?

“Không kịp nữa, ta đã bị trúng Tàn trưởng của Ngô đạo, lục phủ ngũ tạng sẽ bị phế trong vòng 1 canh giờ tính đến thời điểm này không lâu nữa, khụ khụ. Con nghe ta nói đây. Đến dưới gầm giường ta có một chốt mở mật thất, con mở và xuống đó lấy Thần Quang Kiếm, và Thần Quang bí tịch. Thần Quang bí tịch là bộ kiếm pháp sử dụng Thần Quang Kiếm, con hãy luyện theo đó. Bộ Thần Quang đó đòi hỏi có nội công thâm hậu mới luyện được nên trước đây ta chưa cho con luyện, nay ta sẽ truyền hết nội công của ta cho con, con hãy luyện thật tốt rồi báo thù cho ta, nhưng phải cẩn thận, Ngô Đạo là tên ngụy quân tử xảo quyệt, nhớ chưa? Khụ khụ”

“Ân ! nương, con nhớ, hức hức.”

Nói rồi bà đỡ nàng ngồi xếp bình, bắt đầu truyền hết thụ nội công cho nàng, sau 2 khắc, bà kiệt sức ngã xuống, lúc này nàng đã tự giải khai huyệt cho mình, ôm lấy nương và… khóc.

“Nương, tỉnh! Tỉnh lại đi, con sẽ không thôi miên nương, không bắt nương thử độc, đánh nhau cũng sẽ nhường nương! Nương tỉnh lại đi.”

AAAAAAAAAAAAAA







“Còn nữa, hôm nay sinh thần 60 của nương, con đã làm đệm đặc biệt mà ở quê con hay dùng, cái này tốt lắm, nương nằm sẽ không bị đau lưng nữa. Còn có, kẹo hồ lô nữa, con mua rất nhiều, con sẽ không giành với người, cho người hết, người tỉnh lại đi! Ô ô ô ô.”



“Nương! Chẳng phải nương nói muốn có một hiền tế sao? Con còn chưa dắt về cho người một hảo hiền tế mà? Còn hài tử của con nữa? Nương không muốn chơi với chúng sao?”

“Sao nương lại bỏ con đi? Ô ô ô! Nương tỉnh lại đi! Nương!”

Đôi bàn tay dính đầy máu, run rẩy quờ quạng quanh thân nương, cố gắng tìm lại hơi ấm còn sót lại trên người nương, cố gắng tự an ủi bản thân rằng, nương vẫn còn ở bên nàng, che chở, yêu thương nàng như ngày nào. Nghẹn ngào ôm chặt nương vào lòng, tiếng khóc không thành tiếng nghẹn nơi cổ họng, nước mắt không biết vì sao lại cứ tuôn rơi. Cầm lấy đôi bàn tay của nương áp lên mặt mình, để cảm nhận cái vuốt ve đầy tình thương của nương.

“Nương, sao lại bỏ con. Cầu xin người hãy tỉnh lại, đừng bỏ con một mình. Con sợ, con sợ phải một mình… Nương đi rồi, con phải làm sao bây giờ? Phải làm sao bây giờ?”

Giọt nước mắt thấm vào khóe miệng mang theo vị tanh của máu. Nguyên lại nước mắt lại mặn, đắng, chua và cay đến thế. Nguyên lai nước mắt còn có nhiều vị đến thế. Trái tim như bị bóp nghẹt, trên miệng nàng chỉ thì thào một chữ “nương”. Một tiếng “nương” sao mà ấm áp thế, sao mà ngọt ngào yêu thương thế? Nhưng nó lại không thể làm nàng quên đi vị mặn chát, vị đắng cay của giọt nước mắt còn vương bên miệng. Nương, nương của nàng đi thật rồi.

“Đúng rồi, người có nhớ bài hát chúc mừng sinh nhật ở quê con, con hay hát vào ngày sinh thần của người trước đây không? Hôm nay là sinh thần 60 của người con hát cho người nghe nha?”

Nàng lấy tay chà chà lên khuôn mặt trái xoan kiều diễm của mình khiến cho nó càng trở nên hồng nhuận, vết máu loang lổ trên khuôn mặt trắng mịn làm nàng càng trở nên bi thương hơn lúc nào hết. Nàng cất giọng nghẹn ngào hát bài chúc mừng sinh nhật,

“Happy… birthday to you!

H… appy birthday to you!

Happy birthday! H….appy birthday!

Happy birthday… to you!”

Đáp lại giọng hát nghẹn ngào của nàng chỉ là sự im lặng của nương, bà đã thật sự xa nàng, xa mãi mãi rồi. Cha mẹ, bạn bè ở hiện đại thì vĩnh viễn không gặp lại được, người thân duy nhất là nương cũng bỏ nàng ra đi, giờ nàng biết làm sao đây? Nàng sẽ sống thế nào khi không có nương? Nỗi đau này cứ xâm lấn trái tim bé nhỏ đã một lần bị tổn thương, giờ lại thêm nỗi đau mất nương, nó như xé toạc trái tim của nàng, xé toạc thân thể nàng. Nàng đã làm gì mà những người thân yêu nhất xung quanh nàng lại cứ lần lượt xa nàng thế này?

“Thiên a! Vì sao ông lại đối xử bất công với tôi như thế, tôi đã đắc tội gì với ông? Sao ông hết lần này đến lần khác cướp đi những người thân yêu nhất của tôi?” Nước mắt tran hòa, nàng ôm nương gào thét, dung nhan yêu kiều diễm lệ, đôi mắt màu hổ phách câu hồn người giờ đây ngập nước và sưng đỏ vì khóc quá nhiều.

Nàng cứ ngồi ôm xác nương bất động đến tận sáng hôm sau. Từ trong u mê tỉnh dậy, nàng tắm rửa thay quần áo cho nương, đặt nương trong chiếc quan tài rộng, đã được lót tấm nệm đặc biệt mà nàng định tặng cho nương ngày hôm qua. Sau khi an táng xong cho nương ở sâu trong rừng mai cạnh Y Thủy cốc, ngồi bên mộ bà, nàng thì thào:

“Nương! Nương sẽ không còn bị đau lưng nữa, tấm đệm này rất thoải mái đúng không? Tuyết Thần đã tốn rất nhiều công để chuẩn bị cho nương, nương không được vứt chúng đi đâu đó.”

“Nương yên tâm, con sẽ luyện thật tốt Thần Quang bí tịch báo thù cho nương.” Trong mắt nàng hằn lên hận ý sâu sắc.

“Ngô Đạo! Ta sẽ khiến ngưới sống không bằng chết! Ngươi cướp đi người thân của ta, hại ta đau khổ, ta sẽ trả lại gấp mười lần cho ngươi, cả vốn lẫn lời, không thiếu một cắc.”



Nàng vào phòng nương, với tay xuống gầm giường của nương tìm chốt mở mật thất, đi sâu xuống dưới mật thất, nàng đốt đuốc cắm lên trên tường, trong mật thất có một số vàng bạc châu báu, ngân lượng và ngân phiếu. Nàng đi đến bên một chiếc hộp nhỏ nhưng khá dài, nàng mở ra, bên trong là một thanh kiếm, với cán nạm vàng, chuôi kiếm có một viên ngọc xanh lục, bao lây viên ngọc là hình ảnh 2 con rồng đang uốn lượn và con rồng cái đang ngậm lấy viên ngọc xanh. Vỏ kiếm cũng được nạm vàng, trạm khắc tinh xảo. Nàng nhẹ rút kiếm ra khỏi vỏ. Hảo kiếm. Ánh sáng lóe lên từ thanh kiếm làm người ta lóa mắt, nhìn thôi cũng đã biết là thần kiếm. Nàng nhẹ vuốt ve theo lưỡi kiếm, không cẩn thận bị đứt tay, một giọt máu chảy ra nhỏ vào thân kiếm, nàng khẽ a lên một tiếng, vội đưa tay lên miệng muốn ngậm lấy ngón tay bị đứt. Thật kỳ lạ vết đứt ở ngón tay đã liền lại, và giọt máu ở trên thân kiếm cũng thấm vào thân kiếm.

Nàng còn đang ngạc nhiên thì thấy một cái hộp khác bên cạnh, nàng mở ra xem, bên trong là một cuốn sách có đề 4 chữ vàng : Thần Quang bí tịch, nàng mở ra xem, khi đọc sơ qua mấy trang đầu, nàng đã hiểu, thì ra kiếm này có linh khí, nó sẽ tự nhận chủ nhân và sau đó “uống máu” của chủ nhân như lời thệ ước. Đọc đến đây nàng quyết định sẽ ở lại mật thật để luyện Thần Quang bí tịch, vì thế nàng đã đóng cửa mật thất, và chuyên chú ở đây luyện, còn mấy chục xác hắc y nhân, nàng đã rắc Hủ Cốt Tán, tiêu hủy xác bọn chúng. Thật ô uế.