Chương 49. Phong phạm nữ chủ nhân

“Tiểu thư à, người làm ơn dậy đi được không?” Trong phòng ngủ, tiểu Nguyệt đang gắng sức lôi kéo chăn của nàng mong muốn kéo nàng dậy, nhưng không thể lôi nổi, tiểu Nguyệt giận dữ ngồi phịch xuống đất bên giường nàng, ai oán than thở,

“Tiểu thư không thương tiểu Nguyệt mà, nếu không thì làm sao có thể bỏ mặc tiểu Nguyệt chứ, Vương gia nói nếu không gọi được tiểu thư dậy thì không cho tiểu Nguyệt hầu hạ tiểu thư nữa. Oa oa—”

“Còn đánh chết tiểu Nguyệt nữa, và đuổi khỏi vương phủ.”

Tiểu Nguyệt, mắt ti hí, quay lại nhìn nàng, nhưng thật đáng tiếc nàng vẫn không nhúc nhích. Thật ra lúc đầu tiểu Nguyệt rất giữ lễ, nhưng mấy ngày nay theo tiểu thư nhà nàng cũng thành ngưu tầm ngưu mà thôi. Tiểu thư nhà nàng cũng thật quái dị, không cho quỳ, không cho xưng nô tì, không cho gọi người là vương phi, phải nói biết bao người mong ước vị trí này vậy mà tiểu thư nhà nàng lại dửng dưng. Mặc dù biết vương gia không có thích nữ nhân nào, chỉ biết yêu có mình tiểu thư nhà nàng, nhưng trong phủ vẫn còn một vị Từ phu nhân đó, thật là, không hiểu tiểu thư nhà mình nghĩ gì, không ra dáng tiểu thư đài các tí nào, lời lẽ thô tục, ăn uống thì chẳng có tí tao nhã nào, ham chơi mà đặc biệt là háo sắc, vô cùng háo sắc. Cứ thấy mỹ nam, mỹ nữ là sấn vào không tha, cũng làm hại hai má của nàng cũng bị đỏ suốt, hại vương gia nổi giận mấy lần nhưng không làm gì được.

Haizzz, không biết liệu có khi nào vương gia tức giận mà không cần tiểu thư không? Không thể được nha, tiểu thư nhà nàng rất tốt mà.

Thấy nàng không động tĩnh gì, tiểu Nguyệt ai oán kêu,

“Tiểu thư.”

“Ai, Tiểu Nguyệt ngươi đừng phiền ta nữa, hắn không dám làm gì ngươi đâu, có ta bảo kê.” Trong giọng nói có vài phần ngái ngủ, vài phần hậm hực vang lên, sau đó lại là tiếng thở đều đều, nàng thật sự buồn ngủ, từ sau hôm hắn cầu hôn đến giờ ngày nào nàng cũng cùng mọi người đi chơi khắp Lăng Phong thành, tuy rất mệt mỏi nhưng cũng rất vui. Nhưng hôm nay để nàng ngủ một chút được không? Còn nửa tháng nữa là ngày thành thân của hai người rồi, mà cũng không hiểu sao phải vội vàng như thế, nàng thì muốn hai ba năm nữa rồi thành thân cũng được nhưng hắn lại không đồng ý. Nói phải thành thân ngay, lại còn dùng sắc dụ nàng, ai oán, ai oán, nàng lại trúng chiêu của hắn.

Lúc này bên ngoài truyền đến một trận tiếng bước chân, cửa bị đẩy ra, tiểu Nguyệt nhìn thấy người vào thì mặt mày hớn hở chạy đến,

“Tử Giao tiểu thư, Tử Linh tiểu thư, Lệ Ảnh tiểu thư, mọi người đến rồi, mau mau giúp tiểu Nguyệt gọi tiểu thư dậy đi, tiểu Nguyệt gọi từ nãy đến giờ mà tiểu thư không chịu dậy nè.”

“Được rồi, tiểu Nguyệt đáng yêu để chúng ta, ngươi ra ngoài lấy nước rửa mặt cho tiểu thư đi” Lệ Ảnh trêu ghẹo tiểu Nguyệt, còn nhân cơ hội véo má tiểu Nguyệt. Cũng không thể trách nàng nha, ai nói khuôn mặt tiểu Nguyệt lại tròn trịa, phúng phính, mịn màng đáng yêu như vậy làm chi, hại nàng và Tuyết Thần không cầm lòng được mà muốn véo.

“Lệ Ảnh tiểu thư.” Đấy, ngay cả Lệ Ảnh tiểu thư cũng háo sắc vậy đấy. Chắc chắn là tiểu thư bị lây tính háo sắc của Lệ Ảnh tiểu thư rồi.

“Được rồi, đừng trêu ghẹo tiểu Nguyệt nữa. Đúng rồi, tiểu Nguyệt, ta đã nói gọi chúng ta là đại tiểu thư, nhị, tứ tiểu thư rồi mà, gọi tên như vậy ngươi không thấy mệt sao?” Tử Giao giải vây giúp tiểu Nguyệt, cũng không quên dặn dò.

“Là tiểu Nguyệt quên mất, tiểu Nguyệt sẽ sửa.”

“Sửa đi không là tam muội sẽ đánh mông ngươi đó.” Tử Linh đe dọa, các nàng cũng từng làm nha hoàn vì vậy cũng không gây khó dễ cho nha hoàn, có thể thân thiết được thì thân thiết đi.

“Được rồi, ngươi đi lấy nước rửa mặt cho tam muội đi.”

“Dạ.”

Ba người còn lại vào phòng nhìn Tuyết Thần giờ này còn ngủ mà lắc đầu ngao ngán.

“Tam muội dậy đi, cũng muộn rồi đó, còn không mau dậy ăn cơm.”

“Đúng vậy a. Tam tỷ, mau dậy, chúng ta còn phải đi Bắc Vân lâu nữa.”

“Tam muội, nhanh dậy đi, tam muội phu muốn chờ không được chuẩn bị phi vào để gọi muội dậy kìa.”



“Được rồi, muội dậy đây, mọi người không cần công kích bên tai thế đâu, làm người ta ong cả đầu, sao mà ngủ được chứ?” Phụng phịu thức dậy làm vệ sinh cá nhân rồi theo mọi người ăn sáng.

Vừa bước vào hậu viên của Lãnh Hiên Viên đã nghe thấy tiếng châm chọc của kẻ không biết sống chết — Huyền Kha,

“Ai nha, đúng phong phạm của nữ chủ nhân nha, phải đợi khách đi gọi thì gia chủ mới chịu dậy a?”

“Cũng không xem là ai ăn nhờ ở đậu nhà người ta, lại còn mặt dày đeo bám tỷ muội ta? Hừm đúng phong phạm của kẻ hoa hoa công tử.” Nàng cũng không vừa, cay nghiệt phản bác hắn, đến liếc cũng không thèm liếc, tiến đến ngồi bên hắn.

Y chỉ biết ngồi im không dám lên tiếng, ai nói Ảnh nhi của y lại sùng bái nàng ấy làm gì? Hại hắn bây giờ thật mất mặt, hai tên nào đó cũng không đồng tình mà ném cho hắn ánh mắt khinh thường, ngu ngốc, không biết thời thế.

“Vu, hôm nay dùng thiện ngoài này đi, không khí thật trong lành.”

“Được, theo ý nàng đi.” Nói rồi phất tay ra hiệu cho Triệu quản ra, rất nhanh thức ăn được rọn lên. Dùng thiện xong nàng cùng mọi ngươi đi Bắc Vân Lâu, mấy ngày qua nàng cũng đã thấm thía bốn câu thơ khi là “tân du khách” đến Lăng Phong Thành này, quả đúng danh như thực,

“Bồi hồi dạo Bách Lan,

Lặng ngắm Tây Sương hồ,

Độc bộ đỉnh Nam Sơn,

Tịnh thưởng trà Hoa Cúc.”

Cảm tình thật chân thực khi dạo ngắm Bách Lan, đúng là rất tuyệt, mọi ưu phiền như được giải tỏa, lại làm cho người ta hưng phấn khi nhìn thấy khung cảnh trăm hoa nở rộ, tràn đầy sức sống. Thật mỹ.

Lại thả mình thư thái trong khung cảnh mơ hồ trên Tây Sương hồ, đứng trên mũi thuyền, bóng dáng như mờ ảo, nhìn về phía trước mọi vật cũng như hư vô, cũng lại cảm giác như chính bản thân ta cũng hòa cùng khung cảnh, những rặng liễu xanh rì rủ xuống hai bên hồ, nhìn như thiếu nữ u buồn, cũng như e lệ. Màu hồng phấn của những đóa hoa sen như ẩn như hiện, như tô điểm cho khung cảnh lãng mạn, tràn đầy sức sống. Nàng cũng cảm nhận được vì sao người ta lại nói đến Lăng Phong thành mà không đi Tây Sương hồ thì không thế coi là đã đến đây, một nơi như bồng lai tiên cảnh chốn nhân gian thế này, nếu không ghé qua há chẳng phải rất uổng sao?

Nàng và mọi người cũng mệt mỏi, vất vả vượt qua 3650 bậc thang để leo lêи đỉиɦ Nam Sơn, cam chịu cái lạnh thấu sương của đỉnh Nam Sơn, nhưng khi leo lên đến đỉnh núi rồi, một cảm giác hãnh diện, tự hào, cảm giác thành tựu lan tỏa trong lòng. Nhìn vạn vật nhỏ bé phía dưới, nhìn khung cảnh mỹ lệ mà hùng tráng bao quát khắp Lăng Phong thành càng thêm mãn nguyện, những khổ lao lúc trước coi như cũng thỏa đáng.

Kiêu ngạo qua đi, để tâm tĩnh lại, thưởng trà Hoa Cúc, ngắm các sắc hoa, tâm tình biến ảo, vạn vật như hư vô, chỉ còn thế an nhàn tự tại, không biết có mấy người có thể trải nghiệm cảm giác này? Thật đáng tiếc cho những ai không leo lên đến tận đỉnh Nam Sơn để chiêm nghiệm thế nào là “cuộc sống chân thiện mỹ.”

Hôm nay các nàng đi đến địa danh cuối cùng của Lăng Phong thành là Bắc Vân lâu, nhưng là có một điều quan trọng là…

“Ai da, các ngươi tại sao lại thích đến đó làm gì chứ? Ta hôm nay chỉ là đi cho có lệ, để nói ta đã đi khắp Lăng Phong thành thôi, mà ở đó có gì hay chứ?” Nàng ai oán kêu lên, nàng thật không thích, vô cùng không thích nơi đây bởi có một lẽ… nàng không biết thơ từ ca phú càng không hiểu văn thơ cổ thì làm sao mà bình được? Còn nữa, đối ẩm? Hay là thôi đi, kẻo về lại phải để Vu khiêng nàng về thì thật mất mặt a.

“Tam muội, sao muội cứ kêu ca suốt vậy? Đến đó nghe các văn sĩ đàm luận thơ văn, không phải rất thú vị sao?” Tử Giao bên cạnh không chịu nổi khi nàng cứ phàn nàn mãi nên đành lên tiếng dụ dỗ, nhưng ai ngờ,

“Cổ lỗ sĩ, mấy giờ rồi mà còn thơ mới chả văn, muội ghét nhất là thơ văn gì đó, nhạt nhẽo.” Nàng tức giận phản bác cũng không thèm để ý đây là cái thời đại nào. Có gì hay chứ? Số bài thơ nàng thuộc đếm trên đầu ngón tay, đấy là do nàng đọc tiểu thuyết xuyên không thấy mấy câu đó hay nên nàng ghi chép lại rồi mơ hồ mà nhớ thôi, thơ với chả văn cái con khỉ mốc.

“Nhạt nhẽo? Đây là lần đầu tiên ta thấy một tiểu thư, một mỹ nữ chê thơ văn nhạt nhẽo nha? Mới mẻ, rất mới mẻ” Yến Vĩ cũng không kém cạnh, chẳng mấy khi Tử Giao không bênh vực Tuyết Thần, phải biết tận dụng.

“Xí, thơ với chả thẩn, thế hệ trẻ chúng ta bây giờ phải theo cuộc sống mới, biết bao cái phải suy tính, thơ với chẳng thẩn.” Mấy ngày nay đi du ngoạn nhưng cũng không quên tìm kiếm tung tích của Huyết Ảnh thần giáo nhưng không có manh mối nào làm cho nàng càng thêm phiền não.

Như biết được suy nghĩ của nàng, Tử Giao cũng không nói gì thêm, nhưng Lệ Ảnh lại không muốn nghe nàng lải nhải thêm nên đưa ra một tin tức làm nàng phấn chấn cả lên.

“Tam tỷ, tỷ đừng phàn nàn nữa, hôm qua thuộc hạ của muội đưa tin nói, có dấu vết của Huyết Ảnh thần giáo ở Bắc Vân lâu.”

“Thật sự?”

“Đúng vậy. Nghe nói, giáo chủ Huyết Ảnh giáo là Huyết Tâm đang ở nơi này, nhưng không hiểu hắn đến đây làm gì.”

Huyết Tâm à? Hừ, mặc kệ ngươi đến đây làm gì, ta cũng sẽ không tha cho ngươi.

“Đừng vọng động, chưa phải lúc.” Nhìn thấy thị huyết trong ánh mắt của nàng, hắn lên tiếng nhắc nhở, bây giờ chưa phải thời điểm tốt để ra tay, không thể đả thảo kinh xà. Hơn nữa thực lực Huyết Ảnh thần giáo thế nào mọi người còn chưa chứng kiến, nếu vọng động e rằng chỉ thấy hại mà không thấy điểm ưu thế.

Nhìn ánh mắt nhắc nhở của hắn, nàng bỗng sực tỉnh, đúng vậy nàng không nên manh động, cứ nhẩn nha mà chơi đùa. Huyết Ảnh thần giáo, Ma trận thuật? Ta không tin ta không hủy diệt được các ngươi.

Tất cả rơi vào trầm ngâm.

“Đến nơi rồi.” Suy nghĩ bị cắt đứt bởi thanh âm của Tử Linh, lúc này mọi người mới phục hồi lại tinh thần, hiện tại họ đang đứng trước Bắc Vân lâu.

Bắc Vân lâu nằm trên một ngọn đồi thoai thoải phía Bắc Lăng Phong thành, lúc này người đến cũng vô cùng tấp nập, đa số là các nhân sĩ giang hồ, một số là các thiếu gia, công tử, thiên kim tiểu thư nhà quan lại, đến đây bình thơ đối ẩm, cũng là để du ngoạn, phong cảnh nơi đây cũng vô cùng tuyệt mỹ.

“Các ngươi đi vào trong đi, ta muốn đi dạo xung quanh một lát, ta không thích thơ văn.” Nàng đưa ra đề nghị với mọi người, cũng không hẳn là nàng ghét bỏ nghe thơ từ gì kia, nhưng đi ngoạn phong cảnh thì tốt hơn nhiều lắm. Dù sao cũng làm cho tinh thần sảng khoái hơn, nàng đang cần tinh thần thư thái.