Chương 35. Bước Tiếp Theo – P1

Đúng lúc này người của Ảnh Liên các vào hướng ba tỷ muội nàng bẩm báo,

“Bẩm các chủ, tất cả người của Ngô gia trang và Hắc Báo đã bị diệt. Các nô bộc trong Ngô gia trang xử lý như thế nào, thỉnh các chủ phân phó.”

“Tam muội, muội tính xử lý thế nào?” Song Tử hướng nàng hỏi, mối thù cũng đã trả, dù sao bọn họ cũng chỉ là những gia nhân vô tội.

Nàng biết các tỷ tỷ của mình nghĩ gì, các tỷ ấy là những người tốt, tuyệt không muốn liên lụy người tốt, dù là người xấu thì cũng “Người không phạm ta, ta không phạm người, người phạm ta, ta tất phạm người”, và đương nhiên nàng cũng thế.

“Lấy gia sản của Ngô gia trang và Hắc Báo tất cả đổi thành ngân lượng phát cho gia nô trong nhà, mỗi người 100 lượng bạc trắng, số còn lại lấy danh nghĩa của đại hội võ lâm phát cho dân tị nạn, nơi đây rất rộng rãi hãy cho họ vào đây mà ở tạm, sau đó cho họ tự quyết định. Các vị tiền bối, tiểu nữ tự mình quyết định như vậy mọi người không trách tiểu nữ chứ?” Nàng phân phó thuộc hạ rồi quay sang nói với các vị nhân sĩ võ lâm, nàng cũng không phải là kẻ không biết quy tắc giang hồ, chuyện tốt không thể hưởng một mình, nhất là với những kẻ trọng sĩ diện trước mặt này. Thực ra là nàng muốn phát cho dân tị nạn một nửa thôi còn lại sung vào công quỹ của Ảnh Liên các bất quá nàng tin gia sản của Ngô gia trang và Hắc Báo không chỉ có thế.

Dĩ nhiên nhân sĩ võ lâm ở đây không ai biết được điều đó, họ chỉ thấy Lâm cô nương vừa thiện lương lại hào khí, rõ ràng tất cả là do cô nương ấy chiếm được nhưng lại nghĩ cho người khác, nghĩ cho nhân sĩ giang hồ mà chia tiếng thơm vì thế họ không phản đối, mặc dù cô nương ấy không nhận thức Ma Trận thuật nhưng việc này cũng làm hảo cảm đối với nàng trong lòng bọn họ tăng thêm một bậc. Lúc này Phương Trượng đối nàng từ ái nói,

“Lâm cô nương thật là thiện lương, lại nghĩ cho danh tiếng của võ lâm như vậy chúng ta nào có ý kiến gì. Lão nạp cảm kích cô nương vì võ lâm mà trừ hại còn không kịp nào dám có ý kiến. Lâm cô nương không cần khách khí.”

“Đúng vậy, Lâm cô nương mọi chuyện cô nương cứ quyết định được rồi không nên suy nghĩ nhiều.” Trưởng phái Nga Mi cũng sảng khoái đối nàng, bà thật sự rất thích vị tiểu cô nương này, mồm mép lanh lợi, ôn nhu thiện lương, xinh đẹp tuyệt luân, lại biết nghĩ cho danh tiếng bọn họ như vậy thật rất hiếm có.

Lúc này các nhân sĩ võ lâm khác cũng phụ theo mà tán thành.

“Như vậy cảm tạ các vị, tiểu nữ cũng thật thất lễ vì làm gián đoạn đại hội võ lâm của các vị, mong các vị lượng thứ cho.” Hình tượng được tô đậm nàng càng thêm thống khoái trong lòng, nhưng ngoài mắt thì vẫn vạn phần khách khí. Đùa à, giả làm người tốt ai mà không giả được?

“Cái này, cô nương không cần khách khí, ba ngày nữa đại hội võ lâm sẽ được tổ chức lại, lúc đấy hi vọng Lâm cô nương cùng Ảnh Liên các hạ cố đến tham dự.” Phương Trượng.

“Cái này thì thật thất lễ, ngày mai tiểu nữ còn có việc phải rời khỏi Lạc Dương thành rồi, e là không thể tham dự, mong các vị hiểu cho.”

“Nếu vậy thì lão nạp cũng không thể gượng ép.”

“Đa tạ, hiện tại tiểu nữ phải rời đi, các vị, tái kiến.”

“Tái kiến.”

Cứ như vậy đoàn người của nàng, Song Tử, cùng hắn rời đi, Yến Vĩ và Lệ Ảnh cũng nối gót đi theo.



Về đến Nghị Vân lâu mọi người ngồi xuống một bàn lớn gọi trà và điểm tâm xong, lúc này Tử Linh mới lên tiếng.

“Tam muội, muội thực sự đem số tài sản kia chia cho dân tị nạn hết sao? Chỗ đó rất nhiều nha.” Đây cũng là tiếng lòng của Tử Giao, Huyền Kha. Quen biết nàng lâu như vậy họ không tin nàng sẽ vì đám võ lâm kia mà “hi sinh” như thế. Còn Yến Vĩ và Lệ Ảnh, mặc dù quen biết không lâu nhưng họ cũng không tin nàng lại tốt bụng như vậy. Quả nhiên.

“Tỷ nói thử xem.” Nàng liếc cũng không liếc nhàn nhạt uống trà. Bọn họ cũng bị câu nói của nàng làm cho mơ hồ, vẫn là Tử Linh không thể chịu ngồi yên.

“Hả? Là sao? Tam muội, muội nói đi?”

“Nhị tỷ, tỷ thấy muội là người thế nào? Tốt bụng thế sao? Tỷ cảm thấy muội có khả năng cho người khác chiếm tiện nghi?” Nàng nháy mắt tinh nghịch với Tử Linh, hắn ngồi bên chốc chốc lại vén mấy sợi tóc theo cử chỉ cùa nàng mà rủ xuống, dường như với hắn không có gì quan trọng bằng việc này. Nghe nàng nói thế hắn quay sang lườm Tử Linh, nương tử của hắn há để cho người khác chiếm tiện nghi? Như thế không phải là ủy khuất mình sao? Câu hỏi ngớ ngẩn thế mà cũng hỏi. Ngu ngốc.

Nhận được ánh mắt sắc bén của hắn làm cho Tử Linh bỗng rụt cổ lại. Nàng cũng đâu nói gì đâu? Chỉ là hỏi tam muội có thật sự làm thế không để phân phó thuộc hạ thôi mà? Sao lại nhìn nàng như thế chứ?

“Lâm mỹ nhân, vậy nàng định xử lý đống tài bảo kia như thế nào?” Lệ Ảnh hứng thú nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời như mong chờ trò vui. Nàng biết ngay Lâm mỹ nhân này rất thú vị mà.

“Đồ tham lam, thấy tài bảo là sáng mắt ra.” Huyền Kha thấy ánh mắt sáng lên của Lệ Ảnh nhìn vô cùng đáng yêu nhưng lại khinh bỉ nhìn Lệ Ảnh. Chết tiệt, nàng ấy không biết bộ dạng nàng lúc này có muôn vàn đáng yêu động lòng người sao? Sao lại bày cái bộ dạng đó ra chứ? Mà ở đây lại có tên hoa hoa công tử Yến Vĩ kia nữa, hắn ta từ nãy đến giờ chỉ nhìn nàng mà nàng không biết sao?

“Hoa tâm nhà ngươi, câm miệng cho ta, ta tham tiền tài đấy, thì sao?” Lệ Ảnh tức giận quát vào mặt y. Nàng là ham vui, quan tâm xem Lâm mỹ nhân muốn xử lý đống tài bảo thế nào, liên quan gì y mà y cứ luôn sỉ nhục nàng cơ chứ? Đồ hoa tâm chết tiệt.

“Nàng muốn bao nhiêu ta liền có thể cho nàng, không cần quan tâm đống tài bảo kia.” Y tức giận cũng trừng mắt với nàng.

“Ta cần cả Huyền Môn trang.”

“Hảo, vậy cho nàng cả Huyền Môn trang.”

Câu nói này của hai người làm mọi người nhất tề im lặng, mọi người trong Nghị Vân lâu cũng nhất tề nhìn về phía họ, rồi tiếng xì xầm, bàn tán vang lên.

“Thì ra Huyền đại thiếu gia và giáo chủ Minh Thần giáo có tình ý với nhau”

“Cũng tính ngày cưới hỏi rồi.”

“Đúng vậy.”



“Ngươi, ta không thèm để ý đến ngươi.” Nói rồi phi thân rời đi.

“Ngươi còn không thèm đuổi theo nàng?” Yến Vĩ từ nãy nhìn Tử Giao làm nàng thẹn quá hóa giận mà trừng mắt với hắn, hắn sợ nàng giận hắn thêm nữa nên quay đi, đúng lúc gặp tình cảnh này, cũng hứng thú nhìn y.

“Ta tại sao phải đuổi theo? Sao ngươi không đuổi theo nàng?”

“Ta tại sao phải đuổi theo? Giao nhi của ta ở đây, ta đuổi theo Lệ Ảnh của ngươi làm gì?” Nghe thấy câu “Lệ Ảnh của ngươi”, Huyền Kha trong bụng bỗng thấy thoải mái, nhưng nghĩ đến một chuyện làm y bực mình.

“Không phải từ nãy đến giờ ngươi cứ nhìn chằm chằm Ảnh nhi của ta sao?” Y tức giận mà không để ý phát ngôn.

“Ta nhìn Giao nhi của ta, ai thèm nhìn Ảnh nhi của ngươi.” Nghe y nói thế hắn cũng tức giận chỉ sợ Giao nhi của hắn hiểu lầm hắn.

“Ố ồ, hóa ra là có người ăn dấm chua nhưng lại là dấm của người khác kìa, còn không mau đuổi theo?” Lúc này nàng mới lên tiếng. Thú vị nha, phong lưu công tử đổi tính rồi sao?

“Ta.. ta..”

“Ta ta cái gì, mau cút cho ta.” Hắn lên tiếng, cãi nhau đến hắn còn thấy đau đầu vậy nương tử của hắn hẳn là mệt mỏi nha.

Không kịp nói gì y vội đuổi theo Lệ Ảnh ngay, hi vọng nàng chưa đi xa.

“Tam muội, muội tính thế nào?”Tử Giao nãy giờ im lặng, bị ánh mắt của Yến Vĩ kia làm nàng khó chịu lắm rồi.

“Chỗ tài bảo đó, sau khi phân phát cho gia nô và dân tị nạn ở Lạc Dương thành, cho bọn họ đến ở Ngô gia trang, sau núi của Ngô gia trang muội thăm dò ở đó đất đai tốt lắm, cho họ chăn nuôi và trồng lúa và hoa quả ở đó đi. Còn lại lấy một phần ba mang đến Sưu thành, lấy danh nghĩ Ảnh Liên các cứu trợ dân tị nạn, còn lại cho vào gia sản của Ảnh Liên các.”

“Tam muội, muội thật cao tay.” Tử Linh ánh mắt vạn phần thán phục nhìn Tuyết Thần.

“Đó là đương nhiên.”

“Tam muội, đó không phải là gϊếŧ người cướp của sao? Lại còn lợi dụng tiện nghi của người khác.” Yến Vĩ khinh bỉ nhìn nàng, sao Giao nhi của hắn lại có tỷ muội như vậy cơ chứ?

“Ai là tam muội của ngươi, hơn nữa đó gọi là “mượn hoa hiến phật”, ta mất công mạo hiểm tính mạng trừ hại cho võ lâm, họ không tạ ơn ta thì thôi lại còn đòi tiện nghi của ta? Không có cửa.” Nàng cũng khinh bỉ nhìn Yến Vĩ, hắn tưởng nàng là quân sai chắc? Nàng lấy như thế là còn ít đó, nàng không chiếm hết là may rồi lại còn ở đó mà lên tiếng.

“Ta sớm muộn sẽ là tỷ phu của muội, gọi dần cho quen.”

“Ta đã đồng ý gả cho ngươi chưa mà đòi quyền lợi.” Tử Giao đỏ mặt xấu hổ, thẹn quá hóa giận.

“Ta cũng đâu có nói nàng, cũng là nàng sớm muốn gả cho ta rồi.” Yến Vĩ đùa cợt nhìn nàng, vẻ mặt thản nhiên nhưng trong tâm là một trận dao động, Giao nhi của hắn cũng để ý hắn nha.

“Ngươi…” Tử Giao nghẹn lời, chẳng lẽ hắn là thích Tử Linh? Là vậy sao? Vậy nên hắn mới tiếp cận nàng? Thì ra là vậy, Linh nhi đáng yêu vậy cơ mà. Nghĩ thế trong lòng thoáng mất mát, nguyên lai là nàng cũng thích hắn rồi.