Chương 27. Thần Nhi Trở Về

Mọi người trong tửu lâu bị giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng nhưng không kém phần quyến rũ thu hút, nhất tề cùng ngẩng lên. Ngoài cửa một giai nhân một thân lam y tuyệt sắc, y phục tuy đơn giản nhưng không kém phần cao quý, khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết đôi mắt to tròn linh động, cánh môi phớt hồng gợi cảm tự nhiên, làn da trắng mịn quyến rũ, đôi mắt hổ phách sâu thẳm như muốn cuốn người ta đắm chìm trong đó.

Cả người nàng toát ra khí chất hơn người, tuy cả người lạnh lùng nhưng thanh tao, thoát tục, khuôn mặt lạnh nhạt thu hút ánh mắt ngắm nhìn, đôi mắt hổ phách hờ hững như không để ai trong mắt lại càng tăng thêm vẻ đẹp quyến rũ mê đắm lòng người. Nàng tựa thiên tiên (tiên nữ trên trời), cao quý, thoát tục, khiến cho người khác không dám có ý nghĩ khinh nhờn hay da^ʍ tục thấp hèn đối nàng, tròng lòng cả nam nhân lẫn nữ nhân đều hiện lên ánh nhìn ngưỡng mộ không một tia tà tứ. Ngay cả Huyền Nghi cũng thầm cảm thán trong lòng, thất thần ngắm. Cho đến khi nàng bước đến bên ngồi cạnh hắn đối diện Huyền Nghi. Lúc này mọi người mới sực tỉnh, tiếng ồn ào, nghị luận cảm thán rất nhỏ vẫn đều đều, mà lúc này đây ba người kia mới hoàn hồn lại.

“Thần nhi, nàng đi đâu mấy ngày nay? Sao không nói ta biết để ta đưa nàng đi, nàng ra ngoài một mình thế này nguy hiểm lắm có biết không? Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Nàng biết ta lo lắng cho nàng lắm không? Nàng..” Hắn liến thoắng nói, chưa dứt lời đã bị nàng chặn họng.

“Stop!” Nàng thực bực mình nha, không thấy nàng vừa đi đường xa mệt mỏi hay sao mà hỏi nhiều thế? Đừng là đồ bà tám.

“Sờ.. sờ..” Hắn ấp úng hỏi lại không hiểu nàng nói cái gì.

“Sờ sờ cái đầu ngươi. Không thấy ta vừa đi xa về, trưa rồi cũng phải để ta ăn chứ, đói muốn chết rồi đây, ngươi hỏi gì mà nhiều thế? Ngươi là đàn bà à?” Nàng bực mình quát hắn làm hắn hoảng sợ không dám lên tiếng, Huyền Nghi thì sau lúc ngỡ ngàng thì cũng sực tỉnh. Thấy hắn ôn nhu quan tâm nàng mà nàng lại đối hắn thô lỗ mắng hắn làm ả tức giận, thầm nghĩ, Nàng ta mà biết Tiêu đại ca là vương gia thì còn dám lớn giọng nữa không? Nữ nhân chết tiệt phải tìm cơ hội giáo huấn một lần mới được.

“Lâm cô nương, nàng không nên trách Tiêu huynh, Tiêu huynh là quan tâm cô nương.” Y ngồi bên hảo ý nói đỡ cho hắn. Thật tội nghiệp cho hắn, Tiêu Vu công tử uy trấn giang hồ, nhị vương gia quyền khuynh thiên hạ khiến ai nghe đến cũng phải khϊếp sợ giờ lại khép nép sợ hãi trước nữ nhân như vậy thật mất hết cả hình tượng.

Hình ảnh này của hắn khiến cho ba người nào đó đang ẩn nấp một chỗ nào đó hết ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta rồi lại nhìn sang chủ tử, thật không tin đây là chủ tử đại danh đỉnh đỉnh của mình.

“Ngươi câm miệng cho ta, bộ ta thiểu năng, EQ kém phát triển đâu mà không hiểu còn đợi ngươi nhắc. Trời đánh còn tránh miếng ăn, có gì tí nữa chất vấn không được sao?” Cũng không hẳn là nàng tức giận hắn, chỉ là đường xa mệt mỏi, nàng đã cố thúc ngựa chạy cả ngày cả đê, để từ Ảnh Liên các về đây chỉ mong gặp hắn, xa hắn mấy ngày mà nàng thực sự tưởng niệm hắn, thật không ngờ vừa về đến nơi lại thấy hắn đang cùng Huyền Nghi nói chuyện, vì thế mà nàng mời vô cớ nồi giận với hắn. (Lam: hiểu lầm, là hiểu lầm).

“Ân, ta đã biết, nương tử đừng giận, để ta gọi đồ ăn cho nàng.” Mặc dù phần đa ý của nàng hắn không hiểu nhưng nghe thấy nàng kêu đói không cho chất vấn nên cũng không dám hỏi, trước cứ kêu thức ăn cho nàng đã, ăn no rồi tâm tình của nàng tốt sẽ hỏi sau. Y cũng không hiểu lắm lời nàng nhưng cũng không dám hỏi, sợ động đến nàng lại sống khổ hơn chết, còn ả tuy tức giận nhưng cũng không dám làm càn.

Ba người kia thì 6 mắt không biết rơi đi đâu, miệng cũng không khép lại được, mặc dù Lâm cô nương kia nói rất khó hiểu nhưng nhìn biểu tình của chủ tử cũng đủ làm cho bọn họ khϊếp sợ. Họ nghi ngờ kia không phải chủ tử của mình, nhưng cái bộ mặt yêu nghiệt đó, cái khí chất cao ngạo lạnh lùng ăn sâu vào xương tủy kia không phải của chủ tử thì của ai. Thật không ngờ chủ tử cũng có biểu tình này. Hoàng thượng mà biết được thì không biết ngạc nhiên đến mức nào.

“Vũ, nhéo ta một cái.” Phong nói trong đờ đẫn, dường như không biết mình đang nói gì. Nhưng lại có người vui sướиɠ nhéo cho ai kia một cái vào đùi hắn một cái.

“Á, sao ngươi lại véo ta?” Bị nhéo đau quá Phong hậm hực nhìn Vũ.

“Ngu ngốc.” Dạ ở bên không ngại mà phun một câu vào mặt Phong.



Hắn vội vàng kêu tiểu nhị gọi mấy món ăn lên cho nàng, chẳng mấy chốc thức ăn được mang lên. Nàng không quan tâm hình tượng ăn như hổ đói, tuy không đến nỗi hai chân co lên ghế ngồi chồm hỗm, mồm phúng má phính thức ăn, tay gắp lia lịa nhưng cái tướng ăn của nàng không có tí gì là thục nữ e dè, duyên dáng mà tao nhã gì cả.

Huyền Nghi trong lòng thầm khinh bỉ, nữ nhân mà ăn như hổ đói, sớm muộn gì Tiêu đại ca cũng bỏ nàng. Y thì không có ý kiến, ba bóng dáng kia cũng không bị hình ảnh này gây sốc lắm, sốc nhất là biểu tình của chủ tử kia rồi còn gì đáng kinh ngạc hơn nữa đâu? Xem ra ngày tháng sau này thật vui đây.

“Nàng ăn từ từ thôi kẻo nghẹn, nào uống miếng canh đi đã.” Hắn ôn nhu chăm sóc miếng ăn cho nàng, múc cho nàng chén canh sợ nàng nghẹn, nàng cũng không khách sáo tu một hơi hết chén chén rồi lại ăn tiếp. Hắn ngồi bên tiếp thức ăn cho nàng, sủng nịnh nhìn nàng tâm bỗng một trận ngọt ngào thầm nghĩ: Cả đời này được bồi bên cạnh nàng như vậy thật hắn có giảm thọ cũng cam lòng.

Sau một hồi nghênh chiến với đống thức ăn cuối cùng phần thắng cũng thuộc về nàng, nhìn đống bát đĩa sạch không một vết tích thật khâm phục tài năng “thực” của nàng.

“Nàng no chưa? Có cần gọi thêm gì nữa không?” Hắn ôn nhu hỏi nàng, trong mắt hắn nàng có ăn bao nhiêu cũng vẫn ít. Nghe hắn hỏi thế y á khẩu, huynh đệ à, Lâm cô nương ăn thức ăn dành cho 3 người ăn rồi đó, còn ăn nữa sao?, còn ả thì càng thêm khinh bỉ nàng, con gái mà ăn nhiều thế, như trư ấy.

Nàng hiểu hết mấy ánh mắt của y và ả nhưng nàng không quan tâm, no rồi phải có chuyện giãn gân cốt đã chứ.

“Ngươi nghĩ ta là heo à? Ăn làm sao nhiều thế được. Mà ngươi không ăn à? Suốt từ nãy toàn bồi ta ăn?”

“Ta ăn rồi, hơn nữa chỉ cần nhìn nàng ăn thì ta cũng no rồi.”

“Vậy ngươi từ giờ chuyển ra Nghị Vân Lâu ở đi.” Nàng nhìn hắn mở miệng.

“Nàng muốn ta ra đây ở với nàng sao? Được, ta chuyển ra rồi.” Hắn thật rất phấn khích, vậy là nàng cũng muốn ở gần hắn.

“Cùng gì mà cùng, ngươi ra đây ở thì ta đỡ tiền ăn, từ giờ đến bữa ăn, ta ăn ngươi ngồi nhìn như vậy chúng ta tiết kiệm được ối bạc, ngươi chỉ cần trả tiền mà không cần nhai nhuốt, dạ dày không cần co bóp để tiêu hóa thức ăn, không mệt đến bản thân, ta chịu ủy khuất mình làm hết việc đó, ngươi chỉ việc trả tiền thức ăn thôi. Thế nào?” Nàng nhìn hắn ý tứ thăm dò, dù sao chính mình cũng lỗ nặng trong vụ làm ăn này mà, phải mệt đến bản thân.

Y và ả á khẩu, thế này mà còn bảo phải ủy khuất bản thân có mà lợi cho nàng quá, ăn cơm không mất tiền lại còn ra vẻ miễn cưỡng nữa. Còn ba tên kia thì phì cười, nàng đúng là thú vị mà.

“Được, sau này ta sẽ bồi nàng ăn cơm.” Đùa à, chuyện tốt thế sao không làm, nhự vậy là suốt ngày được bên nàng rồi.

“Được, một lời đã định.” Nàng sảng khoái đáp, đùa à, có vé cơm miễn phí ủy khuất mình một tí có xá gì.

“Hảo. Một lời đã định.”

“Đúng rồi lúc nãy ta nghe có ai có lỗi gì với ta vậy? nói nghe coi.” Giọng nói đang hào sảng vui vẻ, bỗng chuyển sang lạnh lùng tàn nhẫn làm mấy kẻ có mặt ở đây đều ngỡ ngàng lạnh sống lưng.

Nàng biết Huyền Nghi thuê sát thủ Kiếm Hồn gϊếŧ nàng, cũng biết mấy ngày nay Kiếm Hồn đang truy tìm tung tích của nàng nhưng không phải để gϊếŧ. Dĩ nhiên tên Tiêu Vu kia mà dám để thuộc hạ lĩnh mệnh gϊếŧ nàng thật thì nàng sẽ lấy mạng hắn trước, giang hồ hiện tại người lấy được mạng của nàng còn chưa sinh ra trên cõi đời này. Hơn nữa nàng cũng tin hắn sẽ không thương tổn nàng, nàng tin tưởng hắn vô điều kiện chỉ có điều không dám đối diện với hắn.

Nghe thấy nàng nhắc đến chuyện này y bỗng giật mình, ả thì căm phẫn, không nghĩ đến Kiếm Hồn không gϊếŧ được nàng, mặc dù biết Tiêu Vu đại ca là nhị vương gia, Kiếm chủ của Kiếm Hồn nhưng hắn không thể nào lại truyền thông tin về Kiếm Hồn nói phải để ý xem có ai mua mạng nàng ta không, không dưng không lành ai lại làm chuyện đó, nên ả cũng yên tâm hơn với kế hoạch của mình, giờ nghĩ lại có lẽ hắn đã được thông tri về việc có người mua mạng của nàng ta cho hắn. Xem ra ả phải tính kế lại rồi.

Vừa nghe nàng hỏi thế quanh người bỗng nổi lên sát ý bắn về phía ả làm ả càng sợ hơn. Nhìn thấy ánh mắt tàng đao sát ý của hắn bắn về phía ả nàng cũng hiểu phần nào câu chuyện, không nghĩ hắn cũng biết rồi, cũng đúng thôi Kiếm Hồn là của hắn mà.

“Huyền đại tiểu thư sao vậy? Sắc mặt không tốt, người sao lại run như vậy? Cảm lạnh rồi sao? Trời đang nắng mà nha?” Nàng tựa tiếu phi tiếu nhìn ả hỏi, dám có ý đồ với nàng đừng hòng nàng bỏ qua.

“Ta.. ta..” Ả ấp úng không biết nên nói gì bây giờ.

“Tại hạ không biết tiểu muội ta đã làm gì tổn thương Lâm cô nương chỉ mong cô nương bỏ qua, tại hạ cảm kích vạn phần, thay mặt tiểu muội tại hạ xin tạ tội trước Lâm cô nương.” Y biết nàng không bỏ qua đơn giản như vậy, nhưng chỉ có thể làm như vậy giúp tiểu muội.

“Đại ca, huynh làm gì phải xin lỗi nàng ta, muội đâu có làm gì nàng ta đâu?” Mặc dù rất sợ hắn nhưng ả không thể thừa nhận việc làm đó được.

“Còn cãi, không phải ngươi thuê Kiếm Hồn lấy mạng ta sao? Còn qua mấy lượt người thuê nữa, ngươi cũng khôn ngoan đấy đừng tưởng ta không biết.” Ánh mắt sắc lạnh, giọng nói âm khí vang lên làm ả ta bỗng giật mình.

“Ta.. ta.. không có..”

“Ngươi thật không có? Đừng tưởng ta không biết, đừng tưởng cọp mẹ không ra oai lại cho là mèo bệnh, ta tốt bụng nhắc để ngươi biết…” Ngừng một lát, nhìn xoáy sâu vào đôi mắt của ả,

“… người lấy được mạng của ta còn chưa ra đời đâu, …không tin?”

Ả đờ đẫn lắc đầu, nhìn vào ánh mắt của nàng chỉ biết phục tùng vô điều kiện làm theo và không sao thoát ra được. Hắn và y ngồi bên cũng thấy lạ, nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào.

“..vậy thì cứ tự nhiên mà thử, ta phụng bồi.” Ngay lúc ả ta đờ đẫn định động thủ theo, nàng bỗng ngừng lời liếc mắt đi chỗ khác.

“Nghi nhi, muội không sao chứ?” Y e dè hỏi, nhìn biểu tình của muội muội rất lạ.

“Muội… muội không sao.”

Nàng đứng dậy đi đến bên cạnh ả, nhẹ nhàng cúi xuống bên tai , đặt nhẹ hai tay lên vai ả, nói,

“Huyền tiểu thư, nếu còn muốn an an ổn ổn mà sống làm đời Huyền Nghi tiểu thư danh giá thì yên phận một chút, nếu chê sống quá dài hay quá nhàm chán với kiếp thước trùng thì ta sẵn sàng phụng bồi..” Thổi nhẹ một hơi vào tai ả làm ả co rút người lại (Lam: sao ta cảm thấy như đang quyến rũ Huyền Nghi vậy nhỉ?), rồi lại cất giọng tiếp,

“… với nhan sắc khuynh quốc khuynh thành thế này, lại là đệ nhất mỹ nữ, tin rằng Mỹ Nhân lâu sẽ không bạc đãi ngươi, các vị lão gia sẽ không ủy khuất ngươi, biết đâu lại được cưới về làm tiểu tiểu(ta nhấn mạnh hai chữ tiểu) thϊếp cũng nên.”