Chương 18: Gây thù chuốc oán

“Nhớ từ giờ không được cười như thế nữa, chỉ được cười trước mặt ta, biết chưa? Nàng có thế đùa bỡn hắn và bất cứ ai chỉ đừng cười như vậy là được, ta không muốn ai nhìn thấy nụ cười này của nàng, ngoại trừ ta.” Hắn bá đạo yêu cầu.

“Nam nhân bá đạo, ngươi lấy quyền gì mà cấm ta chứ?” Thất khó chịu, hắn có quyền gì mà cấm nàng, nàng thích cười lúc nào chẳng được? Người ra lệnh được cho nàng còn chưa ra đời đâu, nàng không ra lệnh thì thôi, hắn dám?

“Sau này nàng sẽ biết.” Hắn biết tình cảm của mình là gì, hắn biết hắn đã “nhất kiến chung tình” với nàng. Con người luôn máu lạnh vô tình, cao ngạo lãnh khốc như hắn, từ nhỏ ngoài mẫu hậu cũng không gần nữ nhân nào, người thấy nữ nhân là chán ghét như hắn lại vô thức đặt nàng vào vị trí quan trọng nhất trong tim ngay từ làn đầu gặp mặt, lại vô thức muốn yêu thương, chìu chuộng nàng, dung túng cho nàng, ôn nhu mà sủng nịch nàng, muốn nụ cười của nàng là của mình hắn. Nhưng hắn muốn cho cả hai thêm thời gian để hiểu rõ tình cảm của nhau, cũng để cho nàng có thời gian dần dần tiếp nhận hắn.

“Ngươi.. không nói chuyện với ngươi nữa.” Nói rồi nàng xoay người bỏ đi, nàng còn phải đi chơi nữa mà. Hắn cũng không nói gì cứ thế mà đi theo nàng, nàng cứ sà vào hàng này, lại chạy sang hàng khác thấy cái gì đáng yêu là nàng lại oa lên như trẻ con được nương mua quà, hắn cứ lặng im đi theo nàng, ấm áp nhìn nàng hoạt bát đáng yêu, hắn cũng không biết tại sao, chỉ biết hắn muốn và nên làm thế.

Nàng đang tung tăng phía trước, hắn an nhàn theo sau nàng, bỗng có một đám người chặn trước nàng, nàng ngẩng đầu lên thấy là một tên công tử khuôn mặt vênh váo đang nhìn nàng thèm khát, nếu không phải đây là ngoài đường thì nàng đã móc mắt hắn ra rồi. Theo sau hắn là bốn tên gia đinh, nhìn vào cũng đủ biết là một tên phá gia chi tử, cậy nhà có quyền thế mà đi ức hϊếp người khác, nàng ghét nhất là loại người này. Nàng không thèm nhìn tên trước mặt lách người qua nhưng tên đó lại chặn đường nàng cất giọng ngang phè lại pha chút dâʍ đãиɠ làm nàng muốn ói,

“Tiểu mỹ nhân, theo đại gia ta về làm thϊếp, nếu nàng hầu hạ ta tốt bảo đảm cuộc sống sau này của nàng sẽ được sống trong vinh hoa phú quý, ha ha ha.” Nói xong hắn còn cười một cách ghê tởm, tay đưa lên định vuốt ve khuôn mặt của nàng nhưng nửa đương lại bị một ban tay khác chụp được. Hắn đứng bên từ nãy đến giờ nhìn thấy tên này chỉ muốn gϊếŧ hắn ngay tức khắc, lại còn muốn vuốt ve khuôn mặt của nàng? Hắn phải gϊếŧ tên này. Hắn hơi dùng sức, tên kia đau quá vội kêu lên:

“Á , ngươi.. ngươi biết ta là ai không?”

“Ta cần gì phải biết.” Hắn lạnh lùng lên tiếng.

“Ngươi.. nói cho ngươi biết, ta chính là đại thiếu gia của Ngô gia trang, cha ta chính là minh chủ võ lâm.”

“Thì sao?” Hắn đã sớm biết tên kia là ai, nhưng dù có là ai cũng không được động vào nàng.

Nàng đứng bên khó hiểu, tại sao hắn lại bảo vệ nàng? Nhìn thấy hành động bảo vệ của hắn dành cho nàng làm tim nàng lại có một cỗ mật lan truyền, nhưng khi nghe thấy thân phận của tên kia thì nàng lại ngăn hắn lại.

“Vu.” Nàng nhẹ nhàng gọi tên hắn làm hắn không tự chủ được mà cảm thấy ngọt ngào, tim cũng đập nhanh hơn, nhưng tại sao nàng lại ngăn hắn, nàng không phải Huyền Môn trang cũng dám động sao? Hay nàng e ngại Hắc Báo? Nếu vậy …

“Nàng đừng lo, ta sẽ trừng trị hắn.” Hắn ôn nhu nói.

“Không phải. Vu, tha cho hắn đi, ta có việc quan trọng hơn phải làm, đi thôi.” Nói rồi kéo tay hắn đi.

Nhìn thấy bàn tay nhỏ bé mềm mại chủ động nắm lấy bàn tay hắn, tâm hắn bỗng thấy vui kỳ lạ, cũng không quản lũ người kia nữa, xoay người rời đi theo nàng.

“Các ngươi đứng lại cho ta, ai cho…” Ngô Thông vừa lên tiếng thì cả chủ lẫn tớ đều bị một chưởng phong của hắn đánh cho ngã ra đất hộc máu,

“Mẹ kiếp, các ngươi đợi đấy.”



Đi được một đoạn khá xa, lúc này nàng mới buốn tay hắn ra, cảm giác lòng bàn tay trống rỗng, trong lòng hắn lại dâng lên một sự mất mát khó hiểu. Ánh mắt không hờn giận nhìn nàng,

“Sao lúc nãy lại tha cho bọn chúng?”

“Để sau này tính cả vốn lẫn lời đòi luôn một thể, thời gian càng lâu thì lãi càng nhiều, không phải sao?” Nhìn hắn nở nụ cười quỷ dị, không ai động vào nàng mà lại có kết quả tốt đẹp cả.

Nhìn nụ cười quỷ dị của nàng, hắn bỗng thấy lạnh sống lưng, trong thâm tâm lại thêm một lần tự nhắc nhở bản thân mình lần nữa: không nên đắc tội nàng, nếu không muốn chết một cách khó coi nhất. Mặc dù biết nàng rất nguy hiểm nhưng lại không tự chủ được mà muốn gần gũi nàng.

Sau đó 2 người lại đi dạo phố tiếp, bỗng nàng nhìn thấy một cái vòng ngọc rất đẹp, tuy đơn giản nhưng lại được tạo ra rất tinh tế, vừa nhìn thấy nàng đã thích, vội kéo tay hắn đến bên quầy hàng, vừa đi vừa phấn khích kêu lên,

“Vu, ngươi nhìn xem, chiếc vòng kia thật đẹp nha.”

Nhìn thấy nàng phấn khích như thế hắn cũng thấy vui lây,

“Nàng thích?”

“Ân” Nàng gật đầu, đang định hỏi giá cái vòng đó bao nhiêu thì hắn đã lên tiếng trước.

“Ông lão bán cho ta cái vòng này.”

Hắn còn chưa hỏi giá mà?

“Vị công tử này thật có con mắt tinh tường, chiếc vòng này có tên là Loan Phụng ngọc, trên đời chỉ có một chiếc duy nhất này thôi, là vật gia truyền nhà lão, nhưng nó không có duyên với nhà lão nên lão mới mang ra bán, nó…” Ông lão tận tình giải thích, đang định nói tiếp thì bên tai lại vang lên một giọng nói chua loét, đỏng đảnh của nữ nhân,

“Ta mua chiếc vòng đó, ta trả gấp đôi số tiền mà bọn họ trả.”

Cả 3 người cùng liếc lên nhìn về phía phát ra giọng nói thì đập và mắt của mọi người là 2 nữ nhân xinh đẹp vô cùng, khuôn mặt trái xoan thanh tú, da mặt mịn màng, cánh môi hồng quyến rũ, dáng người eo thon, thật rất xinh đẹp, bất quá cả người khoác lên y phục diêm dúa, quá nhiều hoa văn họa tiết không cần thiết làm người ta thấy phản cảm. Khuôn mặt lại vênh váo, bất quá 3 người này cũng không để họ vào mắt. Nàng vốn gặp qua không ít mỹ nhân, ở kiếp trước, phòng nàng toàn mỹ nhân, Moon kiêu sa đài các, Hướng Tuyết dịu dàng hiền thục, Bom tinh nghịch đáng yêu, bây giờ còn song Tử đệ ngũ mỹ nhân bên cạnh, nàng thấy 2 nữ nhân trước mặt này còn thua xa Song Tử. Còn hắn thì vốn không có hứng với nữ nhân, mà hắn lại càng căm ghét nữ nhân chua ngoa, son phấn lòe loẹt, hống hách, hơn nữa hiện tại bên cạnh hắn chẳng phải là tiên nữ hạ phàm sao? Hắn cần gì để ý 2 nữ nhân điêu ngoa kia.

Ông lão bán ngọc cũng đồng dạng như vậy. Sống đã gần hết cuộc đời rồi, nữ nhân đẹp thì sao chứ? Không phải cô nương này xinh đẹp diễm lệ, hiền dịu dễ thương, cả người tỏa ra sự thanh khiết tươi mát khiến người đối diện cảm thấy dễ chịu, cũng không làm mất đi vẻ cao sang quý phái, ngạo khí trời ban, nàng giống như tiên nữ hạ phàm vậy, so với 2 nữ nhân vừa mới tới kia thì một trời một vực.

Ba người theo đuổi 3 ý nghĩ khác nhau, 2 nữ nhân kia thấy họ thất thần tưởng họ ngỡ ngàng trước sắc đẹp của mình lại càng thêm vênh váo tự đắc, lúc đầu đi qua họ cũng không để ý chiếc vòng tầm thương này, nhưng khi thấy nữ nhân xinh đẹp như tiên nữ kia nói thích, mà nam nhân anh tuấn phi phàm kia lại muốn mua cho nàng nên họ đã rất ghen tức vì thế mới muốn mua. Mặc dù họ thấy nam nhân trước mặt không phải là người có thể chọc vào nhưng nhìn nữ nhân xinh đẹp kia là họ thấy chướng mắt, không ai được xinh đẹp hơn họ, mà lại cứ lởn vởn quanh họ.

“Thế nào? Lão già, ta nói mua cái vòng này với giá gấp đôi đó, hắn trả ba nhiêu?” Nữ nhân áo vàng lên tiếng.

“Một ngàn lượng vàng.” Hắn lên tiếng, lới nói ra làm mọi người ở đây muốn xỉu.

Hắn bị điên à? Sao có thể trả giá cao như thế? Chưa đợi nàng lên tiếng hắn đã nói tiếp, câu nói sau khiến 2 ả kia á khẩu, tức muốn hộc máu.

“Nếu các ngươi không trả được mười vạn hoàng kim thì nên cút đi.” Ngữ khí lạnh lùng.

“Ngươi.. ngươi..”

“Ngươi biết chúng ta là ai không? Nói cho các ngươi biết chúng ta là nhị tiểu thư và tam tiểu thư của Ngô gia trang, các ngươi mà đắc tội chúng ta, chúng ta sẽ cho các ngươi sống không bằng chết.” Nữ nhân áo đỏ tức giận lên tiếng.

Một cái nhếch mép khinh bỉ trên môi nàng, khẽ động tay một cái, một làn gió nhẹ bay bay. Lại là Ngô gia trang, xem ra nàng thật có duyên với Ngô gia trang nha.

“Ngu ngốc.” Nàng phun ra 2 chữ.

“Ngươi nói ai ngu ngốc? Tiện nhân kia.”

“Ngu ngốc vẫn là ngu ngốc, đến con cẩu còn biết là đang mắng nó.” Nàng không thèm liếc mắt nhìn 2 nữ nhân ngu ngốc kia.

“Ngươi đợi đấy…” Ngô Liên, Ngô Ngọc nói xong xoay người rời đi, mặc dù rất tức giận nhưng 2 ả cũng không dám làm gì, vì hôm nay họ lén ra ngoài không mang gia đinh mà bọn họ cũng không có nhiều ngân lượng như thế.

“Lâm Tuyết Thần, ta sẽ ghé thăm các ngươi, cứ từ từ mà hưởng thụ.” Nàng ném cho 2 ả lời nói khó hiểu, chỉ có một mình hắn biết đã xảy ra chuyện gì. Nàng lại thử dược gì lên người các ả rồi.