Chương 10: Góc Nhìn Chung

Trong quán cà phê rất yên tĩnh, mọi người chỉ nhỏ giọng nói chuyện với nhau.

Phương Tự Bạch ngồi chệch qua một bên, trước mặt anh là Kỷ Hoài và Trần Tưởng.

Phương Tự Bạch nhìn chằm chằm tên Trần Tưởng đang ngồi đối diện, vừa không yên lòng vừa thêm đường vào cà phê.

Khuôn mặt của Trần Tưởng làm cho anh cảm thấy rất quen mắt, sau khi suy nghĩ một lúc lâu anh vẫn nghĩ không ra anh đã gặp người này ở nơi nào rồi.

Trần Tưởng đột nhiên chống bàn đứng lên kề sát mặt vào Kỷ Hoài, Kỷ Hoài muốn tránh cũng tránh không được, hai người cách nhau thật sự quá gần.

Phương Tự Bạch nôn nóng rung rung hai chân.

Trên mặt Trần Tưởng lộ ra nụ cười ngả ngớn, anh ta chậm chậm nâng tay sờ lên cái gáy trắng nõn của Kỷ Hoài.

Đệch đệch đệch đệch đệch đệch đệch…!

Phương Tự Bạch như con mèo bị người ta dẫm phải đuôi, lập tức xù lông toàn thân.

Ngay sau đó Trần Tưởng rụt tay lại ngồi xuống ghế.

Cái chân heo của anh ta lại bắt đầu cọ đến cọ đi trên ống quần của Kỷ Hoài, tên khốn kia đang quấy rối tìиɧ ɖu͙© cái chân của em ấy.

Đột nhiên có một cái ly bay tới, hung hăng đập vào ót của anh ta. Cái ly rơi trên mặt đất, âm thanh thủy tinh vỡ vụn thu hút sự chú ý của mọi người trong quán.

Trần Tưởng bị đau "A" lên một tiếng, cúi xuống ôm lấy đầu.

Sau đó áo của anh ta bị người ta kéo lấy, trên mặt cũng bị đấm liên tiếp mấy đấm, khóe miệng anh ta rách ra rỉ máu.

Vài nhân viên phục vụ đứng ở cách đó không xa, thấy thế chạy tới, vô cùng sợ hãi khuyên can.

Phương Tự Bạch xô Trần Tưởng ngã xuống đất sau đó dùng hết sức lực đá vài cái lên xương sườn anh ta, anh lại siết chặt nắm đấm, giống như một tên lưu manh bạo lực ngang ngược không biết kiềm chế chính mình, từng cú đánh đều muốn lấy mạng người khác. Trần Tưởng cuộn cả người lại, lúc anh ta muốn phản kháng, lại phát hiện đối phương cũng không trốn chỉ chăm chăm đánh anh ta, không hề để ý đến nắm đấm của anh ta nên lên người mình, giống hệt như một con chó điên.

Mọi người vây xem xung quanh cũng sợ hãi kinh hô. Nhân viên phục vụ đều là mấy cô gái trẻ tuổi, không dám xông lên ngăn cản, có người lấy di động ra muốn báo cảnh sát.

Kỷ Hoài vội vàng ngăn Phương Tự Bạch còn muốn tiếp tục đánh người lại.

Phương Tự Bạch vừa thấy ánh mắt khó tin của Kỷ Hoài, mới khôi phục lý trí, anh suy sụp lui về phía sau từng bước.

Kỷ Hoài lại gấp gáp thanh toán tiền nước cộng với tiền cái ly, sau đó kéo Phương Tự Bạch rời đi.

Phía sau có nhân viên phục vụ hỏi Trần Tưởng: "Anh gì ơi, cần kêu xe cứu thương với báo cảnh sát không ạ?"

Trần Tưởng ôm bụng, mặt anh ta sưng đỏ: "Không... Không cần báo..."

…....

…....

Ra khỏi quán cà phê Kỷ Hoài vội vàng buông tay anh ra, cậu run tay đốt một điếu thuốc, sau đó bước đi nhanh hơn.

Phương Tự Bạch không nói được một lời theo sát phía sau cậu, trong hai đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi của anh phản chiếu bóng lưng gầy gầy của Kỷ Hoài.

Kỷ Hoài đi được một đoạn, quay đầu lại.

Vẻ mặt hung ác nham hiểm bất thường của Phương Tự Bạch nháy mắt thay đổi, thay vào đó là vẻ dịu dàng điềm tĩnh quen thuộc.

Giống như cùng một thể xác nhưng lại chứa hai con người khác nhau vậy.

Không biết tại sao trong lòng Kỷ Hoài lại trống rỗng.

Phương Tự Bạch chậm rãi đi phía trước vài bước.

Kỷ Hoài lại kích động lùi về phía sau từng bước.

Anh cảm thấy tim mình đau đến tê dại.

Kỷ Hoài liếʍ liếʍ môi: "Anh ta không chịu nói gì cả... em, em định từ chức..."

Ánh mắt của cậu làm cho Phương Tự Bạch cảm thấy xa lạ.

Phương Tự Bạch ra vẻ bình tĩnh, giọng nói cũng bình thản: "Sau khi từ chức em muốn làm việc ở đâu?"

Kỷ Hoài: "Chưa, chưa nghĩ ra. Em đi trước."

Phương Tự Bạch vừa đi theo, Kỷ Hoài đã lớn tiếng nói: "Anh đừng đi theo." Nói xong cậu lập tức bước nhanh tựa như phía sau có độc xà mãnh thú đang đuổi theo. Phương Tự Bạch cảm thấy mặt đất dưới chân mình như nhũn ra, một cơn ớn lạnh lan khắp người anh, giống như bị ném vào trong hầm băng giữa trời đông giá rét, anh nghe thấy tiếng tim mình đập lùng bùng bên tai, đập nhanh đến mức ngực anh nhói đau.

Thiếu chút nữa anh đã hỏi một câu.

Em chỉ yêu kẻ giả tạo do anh đắp nặng kia thôi sao?

... Cút con mẹ nó thiết lập giả tạo đi!

Phương Tự Bạch nổi điên đá một cái lên vách tường bên cạnh một cái, bực bội lôi chiếc cà-vạt gò bó đáng ghét vứt vào thùng rác.

…...

…...

Dương Nghĩa Sâm lén quan sát Phương Tự Bạch đang bày sắc mặt âm trầm ngồi trong văn phòng giám đốc kia, thử thăm dò hỏi: "Anh, hay là, em gọi, điện thoại, kêu, Kỷ Hoài đến?"

"Kêu con khỉ chứ kêu." Phương Tự Bạch đốt một điếu thuốc, nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi, "Đi mua rượu cho ông."

"Ồ." Dương Nghĩa Sâm thức thời đi ra ngoài mua rượu.

Phương Tự Bạch không hề để ý đặt chân lên chiếc bàn vừa mới được Dương Nghĩa Sâm thu dọn lau chùi sạch sẽ đến sáng bóng.

Khuôn mặt của Trần Tưởng luôn lắc lư trong đầu anh, anh cứ cảm thấy quen mắt nhưng nghĩ mãi không ra, rồi lại có cảm giác có người đang cố ý gây rối.

Phương Tự Bạch nghĩ đến nhập tâm, cho đến khi thuốc lá bị cháy hết, cảm giác ngón tay bị đốt nóng anh mới khôi phục tinh thần.

Con ngươi của anh co rụt lại, những ký ức trong đầu đột nhiên liên kết với nhau.

Lúc Dương Nghĩa Sâm trở về, trong văn phòng chỉ còn tàn thuốc lá, không thấy bóng người đâu nữa.

Boss lại bỏ bê công việc.