Cao trung.
Mùa hè đến rồi, nắng nóng thật oi bức.
Tô Nhiễm mặc một bộ quân phục, vải làm quân phục thô sơ khiến cho người mặc cảm thấy khó chịu, nhưng dáng đứng vẫn thẳng tắp, tóc mái dài từng sợi từng sợi đều đã dính mồ hôi, mồ hôi rơi liên tiếp chảy từng giọt từ mép tóc chảy xuống cổ. Bên tai đều là tiếng huấn luyện viên nghiêm khắc giảng dạy, thiếu nữ có chút mệt mỏi vì ánh nắng chói chang của mặt trời chiếu vào người.
Cô hướng đôi mắt nhìn về phía khu dạy học, bên cạnh có một góc cây hoè, nơi đó còn có tiếng ve râm ran truyền tới, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng gió thổi qua từng kẽ lá.
Tiếng của huấn luyện viên lớp bên cạnh bỗng vang lên, Tô Nhiễm không nhúc nhích, nhưng mà ánh mắt lại theo bản năng liếc sang hướng bên kia.
Từng hàng từng hàng đều là màu xanh lục, y như là từng cây cỏ xanh non nớt đang chịu đứng ánh mặt trời chói chang của việc huấn luyện quân sự, sau đó là ba năm học tập miệt mài.
Tô Nhiễm một bên nghĩ như vậy, một bên lại trộm liếc thoáng qua nam sinh lớp bên cạnh.
nam sinh kia .... thật trắng.
Tô Nhiễm đứng ở bên phải lớp mình, mà nam sinh kia lại đứng ở hàng đầu tiên bên trái lớp cậu. Dáng người có chút gầy nhưng vóc dáng cao cao, đứng thẳng tắp, phía dưới mũ, làn da có chút toả sáng, mồ hôi chậm rãi chảy xuống tới.
Hình như nhận ra có người đang nhìn mình, thiếu niên liền quay mặt nhìn thoáng qua.
Tô Nhiễm lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm vào cái ót của nữ sinh đứng trước. Trong lòng lại có chút ảo não, khẩn trương, hắn thấy mình...
Sau này, cô cùng các bạn nữ trong lớp nói chuyện phiếm biết được tên của cậu.
Trình An, tên của cậu là Trình An.
Thời gian huấn luyện quân sự đã hết, mà thiếu niên cao cao gầy gầy kia, Tô Nhiễm cũng không có để ý. Đối với việc huấn luyện quân sự lần này, cô chỉ nhớ một vài việc, nào là huấn luyện viên có nước da ngăm đen, cây hoè tươi tốt bên kia khu dạy học cùng với tiếng ve kêu.
" Tiểu Nhiễm, ... nam sinh kia hình như vẫn đang nhìn cậu."
Tô Nhiễm đang cùng đại biểu môn ngữ văn ôm bài tập mang đến văn phòng giáo viên ở lầu ba thì nghe đại biểu môn văn nói. Đại biểu môn văn thanh âm có chút thần bí cùng hưng phấn, nàng khuỷu tay huých Tô Nhiễm cánh tay "Cậu nhìn bên kia xem"
Tô Nhiễm liền nhìn sang bên kia xem.
Nam sinh dựa vào lan can, mặc một bộ áo áo thoải mái màu lam nhạt, cô vừa nghiêng đầu liền đối diện với đôi mắt màu nâu của cậu.
Tô Nhiễm sửng sốt.
Là .... Trình An
Không giống trong trí nhớ của cô,
làn da đã không còn trắng như lúc đầu mà có thêm chút màu chocolate, đầu tóc cắt ngắn nhưng đôi mắt lại sáng láng có thần. Cho dù là đột ngột bắt gặp ánh mắt của Tô Nhiễm, hắn cũng không có gì cảm thấy ngạc nhiên, chỉ thoải mái nhìn nàg cười cười. Sau đó, dùng khẩu hình nói với cô.
" Bạn học, đi đường đừng tán chuyện"
Trong lòng, Tô Nhiễm quyết định chán ghét nam sinh không biết tôn trọng nữ giới kia.
Phòng học của Tô Nhiễm ở lầu hai, Trình An ở lầu ba, mà phòng giáo viên cũng ở lầu ba. Tô Nhiễm muốn học giỏi toán học nên khai giảng liền xung phong làm đại biểu môn toán. Cũng vì thế nên khó tránh khỏi mỗi lần đưa bài tập đều sẽ đi ngang qua lớp của Trình An.
Ôm một đống vở bài tập, Tô Nhiễm lại đi qua lớp Trình An.
Khoé mắt liếc nhìn một lượt rồi thấy được Trình An.
Trình An ngồi hàng sau cùng ngay
cạnh cửa sổ, hắn hình như là đang ngủ, chỉ thấy lười nhác ghé vào trên bàn, đồng phục tùy ý khoác ở trên người.
Ánh nắng mặt trời xuyên qua của sổ chiếu vào trên người chàng trai.
" Đi học mà ngủ, khẳng định buổi tối thức đêm chơi trò chơi."
Tô Nhiễm nghĩ có chút coi thường Trình An, theo sau ôm bài tập đi vào văn phòng.
"Cô ghét nhất có người đi đường nói mình đừng tán chuyện."
Có lẽ là mỗi lần đưa bài tập đều sẽ đi ngang qua lớp Trình An.
Cho dù Tô Nhiễm đối với Trình An đều là biểu hiện thái độ không được tốt, nhưng là Trình An vĩnh viễn đều là bộ dáng cười hì hì, ăn mặc sạch sẽ đồ thể dục, ngẫu nhiên khoác đồng phục, tựa ở lan can.
" Vì cái gì khi tan học, cậu không phải ngủ thì cũng là ra tới ?"
Có lẽ nụ cười của cậu quá có sức hút. Dần dần, ác cảm của Tô Nhiễm cũng đã được giảm xuống. Tuy rằng không có gì để thân mật nói chuyện nhưng cũng có thể giao lưu.
" Bên trong quá buồn." Cậu cười xem cô, " Lại đi đưa bài tập.?"
" Ân"
Tô Nhiễm gật đầu sau đó không nói chuyện nữa mà ôm bài tập đi văn phòng.
Trình An nhìn bóng dáng nữ sinh, nghiêng nghiêng đầu, khoá môi lại nở nụ cười.
Đúng là nữ hài đi đường cũng có điểm đáng yêu.
------
" A .....cuối cùng cũng tan học"
Ánh đèn lập loè, đại biểu môn ngữ văn là Thu Thu vừa đeo cặp vừa kéo Tô Nhiễm ra nhanh khỏi lớp học.
" Đi thôi đi thôi, hôm nay tớ sẽ mời cậu đi ăn bắp nướng."
Tôn Nhiễm mang cặp sách đã đeo xong đi theo Thu Thu ra khỏi phòng, nhưng mà vừa nhấc mắt liền thấy Trình An và mấy người anh em của cậu ở cầu thang đứng không biết đang đợi cái gì, chỉ khi thấy Tô Nhiễm từ trong phòng đi ra mới khẽ cười.
" Nha, tan học" Cậu nói
" Ân"
Tô Nhiễm có chút không được tự nhiên gật gật đầu, theo bản năng kéo tay Thu Thu
" Đi chúng ta đi ăn bắp nướng."
Trình An nghiêng người, nhường đường cho hai nữ sinh. Tô Nhiễm khi đi qua người cậu bỗng cảm thấy có gì đó lạ lẫm không biết làm sao.
Đi được mấy bước, Tô Nhiễm liền không nhịn được trong lúc vô tình liền hỏi " Cậu sao không đi mà đứng ở chỗ này làm gì ?"
Trình An không chút để ý cười cười, nhẹ nhàng nói một tiếng, " Đánh người"
" Nha"
" Đi thôi đi thôi, cậu hỏi cậu ta sao đứng ở đây làm gì chứ, chúng ta mau đi ăn thôi, đói chết bảo bảo rồi." Thu Thu bụng đã đói meo liền hối thúc Tô Nhiễm.
" Lại không đi thì bắp nướng đã hết rồi!"
Tô Nhiễm bị Thu Thu kéo đi.
Đi ra khỏi khi dạy học, vừa đi qua cây hoè, nàng liền nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng trầm ổn, như là ......tiếng bước chân của Trình An.
"Bọn họ xuống dưới sao, không phải ở trên đó ...đánh người sao? Cậu thật ra đang đợi ai " - Tô Nhiễm nghĩ.
=>=>
Ngày đó Tô Nhiễm và Thu Thu cuối cùng cũng không ăn được bắp nướng.
Nguyên nhân là do các cô đi quá muộn, rất nhiều người đã đứng trước xếp hàng nếu mà chờ chắc phải đến 9 giờ rưỡi, vì một cái bắp nướng thì thật không đáng.
Thật là lúc đến mong chờ, lúc về mất hứng.
Hôm sau.
Trời vẫn còn sớm mà Tô Nhiễm đã mặc đồng phục đi học, đi trên đường gió lạnh cứ thổi qua.
Nhà cô cách trường học không xa, cho nên liền đi bộ tới trường học coi như là rèn luyện. Cổng trường có rất nhiều chỗ bán đồ ăn sáng, đồ ăn vặt, mỗi ngày cô đều mua một phần điểm tâm sau đó lén giấu mang vào để bảo vệ ở cổng trường không phát hiện. Sau đó,cô sẽ ở phòng học ăn bữa sáng.
Hôm nay, quán bán bắp nướng trước cổng không có quá nhiều người, Tô Nhiễm nghĩ đến Thu Thu thích ăn, liền mua cho cô một cây.
Chỉ là người xếp hàng phía trước quán bắp nướng kia thật quen mắt a.
"Hảo. Đây là tiền lẻ"
Tiếng tiền xu va chạm vào nhau vang lên xuyên qua sáng sớm gió lạnh, nam sinh xếp hàng phía trước quay đầu, Tô Nhiễm ngạc nhiên mở to hai mắt ---
Là Trình An.
Trình An thấy cô, không có vẻ gì là ngạc nhiên, chỉ là đem bắp được trong tay đưa cho cô, sau đó lại đưa cho cô một cái bánh kẹp thịt, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt. Con ngươi màu nâu nhìn cô, " Lần trước, lần trước tôi mang cơm đi vào bị bảo vệ phát hiện, có lẽ lần này chú ấy sẽ để ý, cậu giúp tôi mang vào đi thôi."
".........."
Tô Nhiễm còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, đã bị Trình An dắt đi, cậu cậu cũng không có chạm vào tay cô, chỉ là cầm lấy cổ tay áo đồng phục, dùng thân thể cao lớn che đi bắp nướng trong tay cô, tránh được ánh mắt sắc bén của bảo vệ vào trường học.
" Chờ .....Từ từ!"
Tô Nhiễm cứ như vậy bị kéo đi, cho đến khi vào trường học mới nhớ ra một chuyện quan trọng." Tôi, tôi tôi còn chưa mua đồ ăn sáng!"
Trình An nghèo lại đôi mắt của nhạt, cậu sờ sờ đầu Tô Nhiễm, " Sao? Như vậy đi, bánh kẹp thịt cùng bắp nướng kia đều đưa cho người ăn, ngày mai nhớ mang điểm tâm sáng cho tôi là được."
" Cũng không cần lo lắng, tôi ở nhà đã ăn "
"…........."
Tô Nhiễm ngơ ngác mang theo bắp nướng còn có bánh kẹp thịt, cùng Trình An đi vào khu học.
Vì cái gì.... Cô cảm thấy, Trình An là ....sớm đã có âm mưu?
Ở nhà đã ăn qua thì còn mua bắp cùng bánh làm gì?
Biết mình cố ý xếp hàng để chờ mua bắp nướng còn cố ý đem mình kéo vào trường học?
Còn muốn cô ngày mai phải mua cơm mang cho cậu?
Cô ngẩng đầu xem Trình An, lại chỉ thấy cậu híp mắt cười, tia nắng ban mai chiếu xuống lại mang theo điều kì diệu làm cho trong lòng tự nhiên thấy ấm áp.
Không biết vì cái gì, trong lòng rõ ràng cảm thấy uất ức nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười kia thì mọi việc đều biếm mất.
.....Cũng khá tốt, đỡ tốn thời gian xếp hàng .
Cùng lắm thì mai lại mang cho cậu một phần là được.
Còn có ....Cậu, cười rộ lên thật sự rất đẹp trai.
==>
Không biết bắt đầu từ khi nào, Trình An lại thích mang đồ ăn sáng cho cô.
Từ ngày đó, sáng hôm sau Tô Nhiễm mang cho cậu một phần điểm tâm, Trình An liền lấy cớ , mỗi ngày đều mang đồ ăn sáng cho Tô Nhiễm.
".....Cậu đừng mang cơm sáng cho tôi nữa."
Các bạn trong lớp của Tô Nhiễm thấy chuyện này đều dùng ánh mắt ái muội nhìn cô, Tô Nhiễm có chút không chịu nổi. Lần nọ sau khi đưa xong bài tập, cô nhìn Trình An, nhịn không được mở miệng " Tôi có thể chính mình mua."
Trình An cả người đều hiện vẻ thong dong, lười biếng, cườu như không cười mà nhìn cô," Hảo a"
Tô Nhiễm gật đầu, " Vậy là tốt rồi"
Nói xong, liền xoay ngươi rời đi, bỗng nhiên tay lại bị ai đó cầm lấy.
Chỗ tay bị cầm nhanh ấm lên làm cho Tô Nhiễm giật mình, người nọ hình như cũng phát hiện ra điều gì đó, không đợi Tô Nhiễm ném ra, liền như bị điện giật mà buông tay. Tô Nhiễm vừa quay đầu lại, lại thấy Trình An hơi hơi đỏ mặt, đứng gãi đầu.
Dáng vẻ lười biếng nhàn nhã vừa rồi biến mất không còn dấu vết. Tô Nhiễm thấy Trình An hơi bối rối như là vì vừa chạm vào nên không biết làm sao
Nhưng chính là như vậy, cô vẫn nghe thấy cậu nói, " Không mang bữa sáng cho cậu cũng được ....Nhưng, buổi tối có thể cùng đi với tôi không?"
Tô Nhiễm suy tư nghĩ.
Cô thấy vành tai của nam sinh đỏ ửng.
Tô Nhiễm không nói đồng ý, cũng không nói không đi mà xoay người đi .
---------------------------------------------------------------
Hi xin chào bộ truyện này là bộ dịch đầu tay của mình thực sự thì mình dịch sẽ có rất nhiều lỗi sai. Mong mọi người có thể góp ý nhẹ nhàng, đừng ném đá mình nhé.