Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản là chọn đúng người để yêu thương, tin tưởng và đi hết chặng đường dài nhưng Mao Tử Dao đã chọn không đúng người.
Lục Thần này cho dù là hai năm trước hay bây giờ cũng không phải là của cô ta.
Cô ta cố chấp không chịu hiểu, hắn cũng đành chịu.
Mao Tử Dao lẳng lặng cúi đầu: "Trái tim em vẫn luôn thuộc về anh, dù cho anh không cần nó đi chăng nữa. "
Nói xong cô ta điều chỉnh xe lăn quay đi mất. Mặt hắn vẫn thờ ơ như thường.
"Chúng ta cần nói chuyện." Hắn thấy Triệu Trấn Nam chuẩn bị đi vào phòng liền mở miệng.
Triệu Trấn Nam nhìn cánh cửa phòng rồi khẽ thở dài.
Anh ta đã đồng ý buông tay rồi.
Quán cà phê trong khuôn viên bệnh viện.
Im lặng một hồi cuối cùng hắn cũng chịu lên tiếng: "Hiểu Thanh bị mất trí nhớ, là thật hay giả?"
Triệu Trấn Nam nhấp một ngụm cà phê, anh ta thẳng thừng: "Thật hay giả cậu nhìn thái độ của cô ấy mà không biết sao?"
"Lý do?"
Triệu Trấn Nam cười lớn: "Cậu hình như không có tư cách hỏi tôi câu này."
Bỏ lại câu đó anh ta đứng dậy đi khỏi.
Ánh mắt hắn trầm xuống, trên mặt bắt đầu nổi giông bão.
Hai năm, hắn đã chờ đợi hai năm nhưng bây giờ đổi lại được gì?
Một câu nói vô tình, một hành động vô tâm, tất cả như những mũi kim đâm sâu vào tim hắn.
Rốt cuộc hai năm trước đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết?
Tại sao cô đột ngột biến mất rồi lại xuất hiện trước mặt hắn như thế này?
Câu hỏi này hắn nhất định phải tìm ra lời giải.
Có những vết cắt tuy đã chữa lành nhưng vẫn để lại sẹo.
Có những ký ức tuy đã xoá mờ nhưng vẫn để lại nỗi đau.
Hắn quay trở lại phòng bệnh mang theo tâm trạng rối bời.
Hắn muốn nhìn thấy cô, muốn ôm cô vào lòng để thoả lấp niềm mong nhớ 2 năm qua nhưng... không được.
Hai năm trước cô với hắn là người yêu, hai năm sau hai người chả khác gì người xa lạ.
Hai người nhìn nhau, hắn nhìn sâu vào mắt cô, ánh mắt cô chứa đựng sự tò mò, ngạc nhiên, không chút tình cảm nào.
Lòng hắn nhói lên sự chua chát.
Hắn cũng được nghe Mạnh Hạo Nhiên nói cô và Triệu Trấn Nam trước đây từng là người yêu của nhau.
Người yêu... người yêu...
Gương mặt cứng nhắc của hắn thoáng cái sụp đổ.
"Phó chủ tịch?" Cô thấy hắn đứng trơ trơ một chỗ liền nuốt nước bọt một cái rồi mới dám mở miệng.
Nghe được giọng nói này tâm tình hắn trở lên phẳng lặng như nước hồ mùa thu không gợn sóng.
Im lặng cả nửa ngày cuối cùng hắn cũng mở miệng: "Tại sao lại làm vậy?"
Hiểu Thanh giật mình. Hở? Làm gì cơ?
"Tại sao lại nhảy từ tầng 3 xuống?" Em có biết làm như vậy rất nguy hiểm không?
Hiểu Thanh ngu ngơ gãi đầu: "À, cái đó... Nhưng vợ anh nhảy trước mà... "
Hắn trầm giọng: "Cô ta không phải vợ tôi."
"Thì là vợ sắp cưới."
Hắn không vui: "Cũng không phải."
Lần này cô chết đứng thực sự, cái gì cũng không phải.
Con quái vật bạch tuộc này ở đâu chui ra chất vấn cô vậy?
Lẽ ra cô nên lao ra tát cho anh ta một cái.
Lục Thần khốn khϊếp! Chết đi.
Nhưng không được, ai bảo anh ta là sếp lớn của cô chứ.
"Tôi tới thăm, cô cảm thấy không bằng lòng?"
Hơ, cái vẹo gì nữa đây?
Hiểu Thanh lập tức cười trừ: "Không không, tôi đâu dám có ý nghĩ đó." Rồi cô lại nhỏ giọng nói tiếp: "Mặc dù trong lòng tôi có nghĩ vậy thật."
Chắc là hắn không nghe thấy đâu, khà khà ^^
Nhưng không, sắc mặt hắn thoáng cái tối sầm.
Hắn gằn giọng: "Vậy thì thu nụ cười đáng ghét của cô lại."
Cô đành mím môi và không dám cười nữa.
"Nếu là tầng 30, cô có dám nhảy hay không?"
Cô ngay lập tức trả lời: "Đương nhiên là không rồi. Nếu là tầng 3 có thể tôi sẽ nhảy, nhưng là tầng 30 thì chưa chắc."
Nghe xong, sát khí từ người hắn tỏ ra nồng nặc: "Dù là tầng 3 cũng không cho phép cô nhảy. Cô nhớ kỹ cho tôi."
Hiểu Thanh gật đầu ngay lập tức. Chời ơi! Cô ngu gì.
Căn phòng tự dưng im ắng đến phát sợ. Vị phó chủ tịch này không nói, đương nhiên cô cũng đành im lặng.
"Cô... không nhớ tôi?" Im lặng cả nửa ngày cuối cùng hắn cũng nói.
Cô dùng vài giây để suy nghĩ. Đúng là khi gặp người này cô có cảm giác gì đó rất quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ. Cô không nhớ là đã từng gặp người này trước đây.
"Lần trước phó chủ tịch bị sốt trong phòng, đó là lần đầu tiên tôi gặp anh."
Hắn nghiến răng nghiến lợi. Mạnh Hạo Nhiên chết tiệt kia, tại sao không nói cho hắn? Khốn kiếp thật mà.
Thấy vẻ mặt đen như đít nồi của hắn, cô chớp chớp mắt đầy tò mò: "Phó..."
"Đừng gọi tôi như vậy. Gọi tên tôi - Lục Thần, được chứ?" Cô chưa nói hết câu thì ai đó đã ngắt lời.
Tình huống này là sao? Cả ánh mắt này nữa, sao cô cứ có cảm giác là người này đang tán tỉnh cô vậy nhỉ?
Khụ... Khụ... Ánh mắt nóng bỏng quá đi à.
Cô trong vô thức gật đầu mấy cái, cô thấy khoé miệng hắn hơi cong lên.
Chết thật, cô đúng là bị sắc đẹp làm cho mờ mắt mà.
Phải trấn chỉnh bản thân ngay và luôn thôi.