Luân Đôn mới vào tháng mười, ở đầu đường, không khí thập phần nhẹ nhàng khoan khoái, hai tay Cận Thần đút vào túi quần, trước mặt Chí Hạo đi lại vài bước:
“Thế nào, có nơi nào muốn đi không? Tôi cùng cậu đi.”
“Tôi …… Trước kia chưa từng đến đây.”
“Hả?” Cận Thần nhướng mi lên, trừng lớn mắt.
“Ông chủ chúng tôi đều thích phong cảnh Nhật Bản hay Đông Nam Á, nhiều lần công ty nghỉ phép đều ở Châu Á thôi.” Chí Hạo có điểm ngượng ngùng.
“Ôi, đẳng cấp gì thế!?” Cận Thần vô cùng đau đớn: “Đến đến, tôi mang cậu đi, chúng ta đến sông Thames chơi đi.”
Đi dọc theo sông Thames, đứng trên tháp Luân Đôn ngắm cảnh, độ cao 140 thước này tầm nhìn thật tốt, quả nhiên đủ thú vị. Cận Thần giống như người sinh ra tại thành phố này, đem cậu đi hết đông sang tây, có thể từ một ngõ nhỏ tìm được cửa hàng đồ cổ, mua được đồ ăn thực ngon, Chí Hạo đi theo dọc đường không nghĩ được gì nhiều, cảm nhận được cảm giác thành phố 24 giờ không ngủ.
Buổi chiều lại đến bảo tàng Anh, Chí Hạo tuy rằng vẫn tự xưng thất học, nhưng thưởng thức tác phẩm nghệ thuật thì căn bản không cần quá nhiều văn hóa. Cậu lập tức bị phù điêu thời trung cổ làm cho khϊếp sợ nói không nên lời, chỉ vào hai cái tượng Sphinx (Nhân sư) khổng lồ trên cổng vào cung điện, liên tục truy vấn: Đây là đồ cổ bốn ngàn năm? Nhân loại ở bốn ngàn năm trước đã có thể làm ra đồ vật như vậy sao …..
Cận Thần khẽ cười, một lần lại một lần trả lời mà không lấy làm phiền.
Chí Hạo lưu luyến đi tới đi lui, nhìn mãi cũng không chịu đi, gần đến giờ đóng cửa cũng phải quay lại nhìn thêm lần nữa.
Từ trong viện bảo tàng đi ra, trời đã tối, Chí Hạo suy nghĩ chút, đang muốn mở miệng nói nên đi ăn cơm chiều, Cận Thần ra hiệu bằng tay, đi đến một bên tiếp điện thoại. Là ai vậy? Chí Hạo nhìn anh thần sắc ôn nhu nên tò mò, mờ mịt rồi sáng tỏ.
Còn có thể là ai, trước mắt Tiêu Chí Hạo hiện lên khuôn mặt tuyệt thế, thiếu niên tóc vàng hơi màu đỏ thẫm, đầu năm nay như gặp được may mắn, bầu trời một mình thiếu niên chiếm cứ, không riêng CD cùng Gucci lấy hắn làm người mẫu chính, đến ngay cả BOSS, Hermes cũng muốn, rõ ràng cùng ở một thành phố mà vội đến mức gặp nhau một lần cũng không thể. Đương nhiên làm người mẫu không thể so với nhà thiết kế, Kate Moss là một ví dụ, quang vinh đến nhanh mà qua cũng vội, không để ý liền có người vượt qua, người mẫu nếu thất bại thì dậy không nổi còn nhà thiết kế ít ra cũng có thể đổi phong cách.
Cậu còn đang suy nghĩ, Cận Thần đã nói xong, cười đến trong sáng, lộ ra răng nanh tuyết trắng: “Đi thôi, tôi mang cậu đến nơi rất tốt nha.”
Chí Hạo đã có điểm ủ rũ, nhưng vì xấu hổ nên không dám mở miệng, chỉ phải đi theo anh.
Mới vừa vào Jazz, trong đó cũng chưa nhiều khách, một góc sân khấu có người đang thổi Saxophone, đại khái cũng đang luyện tập, thổi thổi ngừng ngừng. Cận Thần vừa mới vào cửa chợt nghe có thanh âm gọi lại:
Nơi này.
Chí Hạo theo thanh âm nhìn qua, thấy thiếu niên tóc vàng đang mỉm cười, quả nhiên vẻ vang cho kẻ hèn này a…… Cậu cảm khái trong lòng.
Cận Thần cười hì hì đi qua, đem một quyển sách hướng dẫn ở bảo tàng gõ lên đầu thiếu niên, John cười tránh né, miệng đang ngậm đồ ăn, cười đáp, ho khan không thôi.
“Ăn không?”
John không chờ đáp, trực tiếp vươn tay đưa đến miệng Cận Thần, Cận Thần cắn một miếng, lập tức nhíu mày: “Cái gì vậy?”
Chí Hạo cười khẽ, tên này đối với đồ ăn cực kì khó tính, hôm nay cậu mới biết.
Cận Thần chớp chớp mi, lộ ra tươi cười quỷ dị, từ trong tay áo lấy ra một cái túi, nhãn tình John sáng lên, một phen đoạt lấy, tươi cười rạng rỡ. Chí Hạo vô lực, thứ này thật ra siêu đắt, toàn là lấy linh kiện quý giá để làm. Bất quá cũng không sao, dù gì cũng là tự anh ta làm, ngàn vàng đổi lấy nụ cười giai nhân, coi như là đáng giá.
Một lát sau, trong Jazz cũng đông khách thêm, Saxophone cũng đã thổi đủ mọi làn điệu, làm động lòng người.
Chí Hạo phát hiện nơi này là chỗ lui tới của đám người mẫu, người đến đều rất đẹp, tại nơi này phải có một trái tim vững vàng, nếu không nhìn những người được thượng đế ưu ái thế kia không tự ti mà chết, cũng kiệt sức mà chết chứ quyết không có con đường thứ ba. Bỗng nhiên nhớ đến điều kiện bán vé cho hành khách ở nhà ga, đàn ông cao một mét tám không được mua vé, nga…… Vị này quá một mét tám, thực xin lỗi ngài không được đi vào…… Cậu nghĩ đến thì thấy thú vị, không khỏi khẽ cười.
“Cậu đang nghĩ gì thế?” Cận Thần quay đầu nhìn cậu, ở trong bóng tối, đôi mắt lóe sáng.
“Không có gì!” Chí Hạo cười yếu ớt, tên này vẫn còn có tí lương tâm, giai nhân trước mặt cũng không quên chiếu cố đồng nghiệp.
Quay lại vấn đề khi nãy, cậu cảm thấy bản thân mình kém 8 cm thì đủ 1m8, có tật giật mình nhìn sang xung quanh, ngồi càng thêm vững. Chí Hạo chỉ cảm thấy mình thực giống một thiếu niên nhỏ tuổi mắc sai lầm, đứng ở một góc, miên man suy nghĩ, tự nghe nhạc. Kỳ thật những người này rất đẹp nhưng cũng không khiến cậu quá kinh ngạc, làm nghề này thì trong mắt phải không có tạp vật.
Nhìn trái nhìn phải, trước mắt Chí Hạo lại
sáng ngời, lập tức không khỏi cảm khái thượng đế thực hào hiệp, ít nhất cũng để cho cậu ngắm được một lúc ba mĩ nhân.
Cậu thấy có một người trong đó đứng dậy, tóc ngắn bạch kim, một đôi mắt lam như biển, dường như toàn bộ đại tây dương đều đọng trong mắt cô, dáng người thướt tha, có vẻ đẹp nam tử thanh tuấn cũng có vẻ nữ tử xinh đẹp, làn da rất trắng. Mặc áo khoác lông phong cách Grunge, trên tay cầm một cái ví to, phối hợp với dải lụa dài, thập phần khiến người chú ý. Cậu nhớ rõ cô, là người đại diện cho người mẫu bên này, tên là Joanna, là người mở màn màn diễn thời trang.