Chí Hạo nhanh chóng thay đồ, trực tiếp chạy về công ty sắp xếp công việc, cuối tuần sẽ đi Châu Âu, còn phải chuẩn bị một đống đồ vật này nọ mang theo, trước kia bàn luận xong xuôi rồi mới ra thông báo, bây giờ thì phải chạy đi ghi lại sổ sách đã, nào phải chuyện gì cũng có thể nói sau cơ chứ. Cậu đương nhiên sẽ không mắng Cận Thần sao không sớm thông báo quyết định này,
tuần lễ thời tranglà sớm đã định ra, là cậu sơ sẩy.
Chí Hạo ngẩng đầu, vừa hay gặp được đúng lúc Phan Thụy bê hộp giấy đi ngang qua cửa, trong lòng khẽ động liền chạy theo kéo tay cô lại.
“Cần gì phải tới mức từ chức.” Chí Hạo nâng thùng, lắc đầu thở dài.
“Không phải từ chức, ông chủ cho tôi nghỉ dài hạn một năm, tôi chỉ đi hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp thôi.”
“Một năm lận?” Chí Hạo kì quái kêu.
“Đúng vậy” Phan Thụy
than nhẹ: “Ông ấy kỳ thật là người tốt.”
Chí Hạo không nói gì, Tôn lão quái tuy rằng khắt khe độc ác, nhưng thời khắc mấu chốt tuyệt đối tử tế với nhân viên, cho nên mới lừa được rất nhiều người vì ông ta làm trâu làm ngựa.
Chí Hạo tiễn tới cửa, rốt cục vẫn nhịn không được, hỏi: “Bạn gái trước của Cận Thần rất đẹp phải không?”
“Bạn gái hay bạn trai của anh ta thì có bao giờ không đẹp?” Phan Thụy hỏi lại.
“Không phải, là phi thường xinh đẹp, tóc uốn màu hạt dẻ, đôi mi thực dài……”
Cậu còn đang cố hình dung, Phan Thụy đã cười cười, tùy tay chỉ áp-phích trên tường, nói: “Trong giới thượng lưu, có phải hay không?”
Chí Hạo nhất thời nhụt chí, cũng đúng, điều này hơn phân nửa là thể hiện ở cách ăn mặc, nhưng ở nơi thành thị này thì cũng không hiếm có người ăn mặc như cô ấy.
Phan Thụy lại có chút đăm chiêu: “Người kia, trên cổ đeo sợi dây chuyền kim cương hình chữ thập phải không?”
“Ừm, đúng…” Chí Hạo đối việc quan sát cẩn thận trang sức người khác thì không mấy lưu tâm, quay đầu ngẫm lại, quả nhiên như thế.
“Lâm Ý Kết? Cô ta đến Đài Loan sao?” Phan Thụy thập phần kinh ngạc.
“Ừ, hôm nay sáng sớm chạy đến nhà của Cận Thần, đập nát vô số đồ đạc.”
“Chí Hạo, cậu ở chỗ anh ta?” Phan Thụy nghe ra một tầng ý tứ khác, kinh hãi hô.
“Ừ, sao thế?”
“Sao cậu lại ở trong nhà anh ta.” Phan Thụy vô cùng đau đớn.
“Vậy thì sao?”
“Tiêu Chí Hạo, tôi hỏi cậu, cậu sẽ ở nhà nữ đồng nghiệp qua đêm sao?”
“Đương nhiên sẽ không, nhưng……” Chí Hạo cả kinh, nhất thời xấu hổ, người nọ là song tính luyến, qua đêm ở nhà y sẽ rất khác so với việc qua đêm ở nhà đồng nghiệp khác.
“Cẩn thận một chút, nhân ngôn đáng sợ.” Phan Thụy nói lời thấm thía.
Chí Hạo liên thanh đồng ý.
“À, cậu nói cậu gặp Lâm Ý Kết sao?” Phan Thụy lấy lại tinh thần, liền quay lại đề tài khi nãy.
“Ừ, đã gặp, xinh đẹp như vậy sao lại không thể nổi danh, tôi ngay cả thấy cũng chưa từng.”
“Tất nhiên là vậy rồi, người ta là thiên kim tiểu thư của đại tập đoàn, làm minh tinh chỉ để giải sầu, thế nào mà lại động chạm đến người như cô ta mà ăn đau khổ chứ.”
“Cận Thần sao lại gặp gỡ người như vậy nha?” Quả nhiên giống như suy nghĩ của cậu, Chí Hạo không khỏi lo lắng không thôi.
“Đây là chuyện của họ, không cần cậu phí công.” Phan Thụy lẳng lặng nhắc nhở cậu.
Chí Hạo bất đắc dĩ, cuối cùng đi tới một vấn đề: “Cô biết rõ thái độ làm người của anh ta, vì sao còn động tâm với hắn?”
Mặt Phan Thụy đại biến, Tiêu Chí Hạo lập tức hối hận, đáng tiếc lời đã nói ra, nước đã đổ khỏi bát, sao mà lấy lại được đây.
“Cậu bây giờ không phải cũng biết thái độ làm người của anh ta, mà vẫn còn vì anh ta lo lắng sao?”
“Tôi nào có.”
“Như vậy hiện tại cậu đuổi theo tôi hỏi mấy vấn đề này làm gì? Chẳng lẽ là coi trọng Lâm Ý Kết nên thay cô ta bất bình sao?” Phan Thụy nhướng lên mi.
Chí Hạo nhất thời nghẹn lời.
“Anh ta làm cho người khác không thể tức giận nổi.” Qua một lúc lâu sau, Phan Thụy nhẹ giọng nói.
Đúng vậy, Chí Hạo giật mình, vì cái gì……
“Cậu có biết anh ta cùng Lâm Ý Kết quen nhau thế nào không?”
“Cô biết sao?”
“Lần đó đúng dịp tuần lễ
thời trang ở NewYork, vội đến gần chết, rốt cuộc xong mọi chuyện, anh ta dẫn tôi đi quán bar giải sầu. Đúng lúc đó có party sinh nhật của một thiên kim tiểu thư, có người thấy anh ta đến, liền dạt qua một bên uống rượu, để anh ta cùng chủ nhân bữa tiệc khiêu vũ một điệu tăng-gô, sau đó không có bất kì ai dám bước xuống sàn nhảy.”
“Đơn giản như thế?” Tiêu Chí Hạo ngạc nhiên, cảm thấy bội tình bạc nghĩa mà cậu tưởng tượng cũng không giống lắm nha.
“Ngày hôm sau, anh ta nói với tôi phải ở lại thêm vài ngày, kêu tôi giúp anh ta thông báo. Tôi lúc đó còn có cảm giác xấu, nói với anh ta, thiên kim tiểu thư chẳng qua chỉ ham mới mẻ, cùng cô ấy một chỗ sẽ không có tương lai. Anh ta cười to, nói ai có thể cam đoan tương lai, hiện tại vui vẻ là tốt rồi. Tiếp qua mấy tháng, anh ta lại bắt đầu kết giao John Humer, tôi sinh khí, hỏi anh ta rằng Lâm Ý Kết thì làm sao bây giờ, anh ta thực kinh ngạc, nói Ý Kết đã sớm lập gia đình.”
“A? Sao lại thế?” Chí Hạo hồi tưởng cô gái mang thần thái ai oán sáng hôm nay.
“Lâm Ý Kết là thiên chi kiêu nữ, đột nhiên nói muốn kết hôn, Cận Thần không chịu, cô ta liền giận dỗi, vài ngày sau cùng một người khác vào giáo đường.” Phan Thụy mỉm cười.
“A……” Chí Hạo choáng váng, thật giống như chuyện trên trời a.
“Anh ta còn cho tôi xem thiệp mời, tôi lúc ấy chua xót muốn khóc, hỏi anh ta làm sao bây giờ, anh ta lại thoải mái cười cười nói nên chuẩn bị một phần lễ vật đính hôn.”
“Anh ta căn bản không thương cô ấy.” Chí Hạo thốt ra.
“Tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng anh ta không nhận, lại tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp, luyến ái, hoặc là anh ta sẽ nói tái kiến hoặc là đối phương nói, thực luẩn quẩn.”
“Tôi thực không hiểu.” Chí Hạo nhức đầu.
“Tôi cũng không muốn hiểu.” Phan Thụy thản nhiên mỉm cười: “Cho nên tôi rời đi.”
“Nhưng sao cô lại thích anh ta, một người đàn ông như thế?”
“Chúng ta đều biết thuốc phiện có độc, chỉ là khi cậu hít một lần, sẽ muốn lần thứ hai, nam nhân này là hoa anh túc, cùng anh ta ở một chỗ sẽ không có tương lai, nhưng chính bản thân lại tự huyễn hoặc, bởi vì giống anh ta, không muốn nghĩ tới tương lai.”
Vẻ mặt Phan Thụy thập phần cảm khái, đó là do cô tự nhận lấy.