Thân ái, anh sinh bệnh [ nhất ]
Đôi lời: Trước PN này còn có PN của Lam Dịch và Phong Thanh, Phong Thanh thì ngôn tình nên ta hổng edit, còn Lam Dịch, có xúc động, có tiếc nuối mà cũng có buồn thương. Một đam mỹ SE cho Lam Dịch, ta không muốn bị ảnh hưởng tâm tình nên bỏ qua. Nàng nào muốn đọc thì dzô VNS down PN về nha.Lúc ấy, khi Tiêu Chí Hạo rời khỏi Tây Tạng, Lam Dịch đã nói nhỏ với cậu một chuyện: Có cơ hội thì khiến cho Cận Thần cảm mạo phát sốt một lần, sau đó hảo hảo chiếu cố anh, có thể anh sẽ thúc giục cậu đi ngủ, nhưng cậu nhất định không thể ngủ, phải canh giữ ở bên người anh.Vì cái gì? Tiểu Tiêu đồng học nghi hoặc trừng mắt nhìn, khiêm tốn thỉnh giáo.
Chỉ có một, tình kết chứ sao. Tiểu Lam đồng học cũng nghi hoặc trừng mắt nhìn, không tiếc mà chỉ giáo.
Vì thế, mấy tháng sau khi gió lạnh thổi về, Tiêu Chí Hạo nhìn thấy Cận Thần buổi sáng lấy ra đống quần áo dày cộm, cậu lặng lẽ thay đổi một bộ mỏng hơn.
Vài ngày sau, Tiêu Chí Hạo nghe thấy Cận Thần tựa hồ ngẫu nhiên có ho khan vài tiếng, liền lôi kéo anh đi bơi.
Vì thế, mấy giờ sau, thời điểm Tiêu Chí Hạo nghe thấy Cận Thần càu nhàu ở nhà tìm kiếm viên thuốc, hất hất cằm, cho anh tìm kiếm tới một mục tiêu vô cùng sai lầm.
Vì thế, lại mấy giờ sau, Tiểu Cận đồng học kêu có điểm không thoải mái, sớm tắm rửa đi ngủ trước.
Đáng thương Chí Hạo đồng học thức một đêm, đến hừng đông mới mông lung vào giấc, lại đang ở trong giây phút ngọt ngào say ngủ nhất bị người lay tỉnh — đi làm, nhanh lên, đi làm!
Tiêu Chí Hạo mở to một đôi mắt thỏ đỏ lừ, nhìn thấy bộ dáng Cận Thần tiểu đồng học xem ra thập phần khỏe mạnh, trong lòng bách vị tạp trần.
Tiêu Chí Hạo ngáp mấy cái liền đi làm, trên đường trở về tinh thần lại khốn đốn, Cận Thần nhìn thấy cậu như vậy, liền mở mái che của xe cho cậu hít thở thỏa mái.
Ớn lạnh càng thâm, trong gió cũng có vài phần lạnh lẽo, Chí Hạo hóng gió không bao lâu liền cảm thấy có điểm lạnh, bất quá thình lình lại nghe được Cận Thần ho khan vài tiếng, liền bất động thanh sắc quấn chặt quần áo trên người tiếp tục hóng gió.
Cơm chiều xong, Cận Thần tiểu đồng học lại đi một vòng tìm thuốc, bất quá từ khi cái ổ heo (
vâng cái nhà lộn xộn của ảnh đó) của anh bị Tiêu Chí Hạo cứng rắn thu dọn phân loại rồi, rời đi người trợ giúp là Tiêu mỗ, anh bình thường cũng không thể độc lập tìm được vật nhỏ nhặt gì trong nhà mình.
Bất quá, tiểu Tiêu cũng tự mình chống đỡ tới giờ khắc này thì đã thực mỏi mệt, một bên ai thán già rồi già rồi, thức đêm không nổi nữa, một bên tắm rửa, hướng về phía giường ngủ đông.
Khuya khoắt, Tiêu Chí Hạo đang ngủ đông cùng giấc mộng ngọt ngào, bỗng nhiên một lục sơn chi trảo nhảy vào tha mất Chu Công …… Tiêu Chí Hạo chớp chớp đôi mắt mù sương buồn ngủ, cả giận nói:“Anh làm gì thế?”
“Thân ái, anh sinh bệnh!” thanh âm của Cận Thần đáng thương hề hề lại khàn.
“Hử…… A?” Tiêu Chí Hạo xoay người ngồi dậy, trong lòng lại một lần nữa bách vị tạp trần, nhưng mà, rất mệt a, siêu mệt a, lão thiên gia, tôi sai lầm rồi, tôi không nên làm chuyện xấu.
Tiêu Chí Hạo chột dạ sờ cái mũi một chút, dùng cái trán để lên trán Cận Thần thử độ ấm, ui da, quả nhiên, nóng bỏng như lửa.
“Phát sốt?”
“Ừ!” Cận Thần giọng mũi thật đậm.
Tiêu Chí Hạo chìm trong tâm trạng bị lương tâm tra tấn dần dần tỉnh táo lại:“Ngô, khát không? Em đi rót nước cho anh?”
“Ừ!” Cận Thần lùi về trong chăn, suy yếu gật gật đầu.
Tiêu Chí Hạo rót một chén nước ấm, thổi thổi rồi cho Cận Thần uống hết, nghĩ nghĩ, tốt nhất nên lấy tất cả nước ấm lại đây: Người bệnh cảm mạo hẳn nên uống nhiều
nước ấm.
Dưới ngọn đèn, Cận Thần hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, Tiêu Chí Hạo chột dạ ngáp một cái, dư quang khóe mắt ngắm đến Cận Thần đang nhìn hắn, vội vàng chấn hưng tinh thần, liên thanh nói: Không có việc gì, không có việc gì, em không mệt đâu.
Cận Thần một đôi mắt nâu trầm ôn nhu đầy sương mù hơi nước, đôi mắt ấy cũng đầy trông mong nhìn cậu, chớp chớp vài cái, chớp đến khi tim Tiêu Chí Hạo bắt đầu đập loạn.
“Đến, đem chăn đắp vào, ra mồ hôi là tốt ngay.” Tiêu Chí Hạo vì anh dịch hảo góc chăn, lại một tay nhìn cặp mắt ướt sũng kia:“Nhắm mắt lại ngủ trước một hồi, em sẽ ở ngay đây cùng anh.”
Cận Thần nghe lời gật gật đầu.
Chí Hạo ở bên giường bồi một hồi, thật sự là mệt mỏi quá sâu, ở mép giường nằm úp sấp, Chu đại nhân lại mặc y phục rực rỡ đến dụ người. Tiêu Chí Hạo đang ở nhà Chu Công phơi nắng, phơi nắng phơi nắng lại nghe thấy bên tai có người nói lầm bầm lầu bầu, cẩn thận phân biệt, nha, không tốt, là Cận Thần. Tiêu Chí Hạo nhất thời tỉnh táo lại.
Nhìn kỹ sắc mặt người nọ, dường như đỏ hơn một chút xíu, thái dương ẩm ướt nhưng không có mồ hôi, đôi mắt gắt gao nhắm chặt, tròng mắt giật giật, mày cũng nhíu, rêи ɾỉ không ngừng.
Đang tốt, sao bỗng nhiên lại nặng?
Tiêu Chí Hạo hoảng sợ, thử lại độ ấm, nóng đến dọa người, vội vàng lao ra đem cái hòm thuốc cầm tới, lấy nhiệt kế thủy ngân thử một lần – má ơi!39 độ 8!
Không thể nào! Mặt Tiêu Chí Hạo chợt hồng chợt trắng.
“Không nên không nên…… Đến đến, em đưa anh đi bệnh viện.”
Tiêu Chí Hạo vỗ vỗ mặt Cận Thần.
Cận Thần cũng không mở mắt, mày nhăn càng chặt, quay đầu nói:“Anh không đi.”
“Ngoan! Hiện tại anh đã sốt tới 40 độ, không thể không đi!” Chí Hạo gấp đến độ giơ chân.
“Bình thường, ra mồ hôi thì tốt rồi!” Cận Thần cố chấp cầm lấy mép chăn, mắt nhắm càng chặt.
“Cái gì kêu bình thường?”
“Anh phát sốt đều như vậy……” Cận Thần nói hàm hàm hồ hồ, đến nửa câu sau, lại bắt đầu rêи ɾỉ: “Đầu đau quá……”
Tiêu Chí Hạo trợn mắt há mồm ngồi yên bên mép giường, chỉ đành mắng thiên chửi địa: Lam Dịch, tên hỗn đản này, cậu sao không chỉ tôi cho rõ ràng nha!![ Tiểu Lam nhược nhược nói: Tôi cũng không biết a!]
Bất quá mắng chửi người lại có ích gì, tưởng tượng đến 40 độ, má ơi, này chẳng phải là sẽ sốt tới ngốc luôn sao?
Tiêu Chí Hạo lập tức nhảy dựng lên, từ tủ lạnh tìm ra túi đá, dùng khăn mặt gói kỹ lưỡng, nhẹ nhàng đặt ở trên trán Cận Thần.
Cảm giác thanh lương sảng khoái bao phủ xuống, ít nhiều dịu đi cái nóng như có nồi lẩu trong đầu, Cận Thần chậm chạp mở mắt ra, Chí Hạo lập tức lấy lòng nói:“Khá hơn chút nào không?”
Gật gật đầu.
“Như vậy, em đưa anh đi bệnh viện, được không?” Chí Hạo chớp chớp mắt.
Lắc đầu, thong thả, cố định!
Ai, Tiêu Chí Hạo một trận ủ rũ, liếc mắt nhìn thoáng qua đôi môi của anh vì sốt mà nứt nẻ, lại một trận đau lòng:“Vậy, anh muốn uống nước không?”
Gật gật đầu.
Này…… Sao thành người câm rồi?
“Em……” Cận Thần há miệng thở dốc, dường như nói chuyện thực lao lực, ánh mắt Tiêu Chí Hạo tỏa sáng, nghĩ rằng anh muốn nói câu vô cùng kinh điển kia:“Em đi ngủ đi, anh không sao.” Lập tức dồn khí đan điền…… Chuẩn bị thể hiện lòng trung a.
Kết quả……“Cùng anh được không, đầu anh rất đau……” Cận Thần cố hết sức trợn tròn mắt, lông mi khẽ run.
Ách! Tiêu Chí Hạo một câu hào ngôn nghẹn ở yết hầu, chỉ kém không khụ ra tiếng.
“Ừ, ừ, em cùng anh mà!” Tiêu Chí Hạo cười khổ nói, tự làm bậy a, tự làm bậy không thể sống.
Cận Thần cau mày ngơ ngác nhìn cậu một hồi, đem một bàn tay vươn đến nắm lấy Chí Hạo.
“Ai, coi chừng nhiễm lạnh!” Tiêu Chí Hạo vội vã đem tay kia thả lại chăn, Cận Thần cau mày, cả khuôn mặt đều nhanh, đôi mắt đầy thủy khí mông lung chớp a chớp, tâm của Tiêu Chí Hạo bị cái chớp này nghiền nát, chỉ đành đem tay mình cũng đặt vào, nắm ở phía dưới chăn. Cận Thần thở phào nhẹ nhõm, mí mắt tựa như đã hoàn toàn không chống đỡ được, lại nhanh chóng nhắm lại.
Thật là, tùy hứng a!
Tiêu Chí Hạo trong lòng đầy lệ huyết, cậu hiện tại cái gì đều làm không được, chỉ có thể ngồi như vậy ở bên giường. Chỉ trong chớp mắt, nhìn thấy Cận Thần mày lại nhăn lại, trong lỗ mũi hừ hừ nặng nề, môi dưới bị cắn ra một loạt dấu răng.
Ai, đầu thật sự rất đau sao? Tiêu Chí Hạo dùng cái tay còn đang rảnh, nhẹ nhàng vì anh mát xa huyệt thái dương.