Công việc luôn là thần dược chữa thương tốt nhất, từng chuyện từng việc rớt xuống, thời gian cũng trôi qua thật nhanh, mà Cận Thần nói cũng đúng, dù gì cũng phải sống, ba ngày cũng đã đủ. Không cần quên, cũng không cần hoàn toàn buông xuống, chỉ cần bắt buộc mình làm thật nhiều, vội đến linh hồn cùng thể xác đều tách lìa ra, tự nhiên sẽ không mất ngủ, trong mộng cũng sẽ không bị đom đóm tội lỗi tới tìm. Đại để đây là dành cho những kẻ tham sống hơn thích yêu, hơn phân nửa cũng chỉ tự nguyện say mê với cái loại thống khổ này mà không thể tự phát giác.
Ở trong cuộc đời đầy bon chen này, kẻ yếu sẽ càng yếu, nếu mình không vượt lên chính bản thân mình, vậy thì sẽ càng chẳng có ai coi trọng bạn, càng gặp chuyện đáng chê cười thì càng phải ngẩng cao đầu ưỡn ngực, càng phải biểu hiện thản nhiên không oán không hối.
Không có bao nhiêu người sẽ nguyện ý đồng tình với kẻ yếu, mọi người đều thích nhìn lên người mạnh, cho dù trong lòng yếu đuối như tơ, cũng phải khoác lên da hổ mà đứng thẳng người, chỉ có như thế mới có cơ hội sống, Chí Hạo bỗng nhiên hiểu được vì cái gì lúc trước Cận Thần nói anh sẽ không oán hận bất luận kẻ nào, là thật, oán giận sẽ chỉ làm người ta yếu đuối, đồng tình chính mình, tìm lấy cớ buông tha, không có tư tưởng tiến thủ. Chỉ có đem trách nhiệm kéo đến trên người mình mới là chính đạo, bởi vì chỉ có mình mới có thể khống chế mọi chuyện, mới có thể đi thay đổi, mới có thể xoay chuyển.
Mà cũng đến lúc này, Chí Hạo mới biết được ở bên người Cận Thần cậu học được rất nhiều kinh nghiệm mà giờ đây nó giúp ích cậu rất nhiều, tầm mắt cậu thêm rộng mở, mạng lưới liên lạc ngày càng phong phú, ngay từ đầu cũng có điểm không quen, nhưng rất nhanh, cậu phát hiện trên đời này việc rối rắm khiến lòng người buồn bã dù sao cũng không nhiều lắm, ít nhất ở mặt ngoài là vậy, mọi người cũng không để ý quá khứ của bạn là như thế nào, bọn họ chỉ để ý đến hiện tại và tương lai bạn sẽ mang tới cho họ cái gì.
Cậu càng ngày càng tự tin, như cá gặp nước, hơn nữa phong độ dần dần xuất sắc. Thế cho nên ngay cả Chu Chu cũng sẽ có lúc đem ánh mắt lưu luyến đặt trên người cậu, phải cố ý tỉnh thần mới có thể chuyển rời.
“Lão đại, tôi cảm thấy anh càng ngày càng suất.” Rốt cục cũng có một ngày, cô nhịn không được mà tiếp cận.
Chí Hạo làm ra biểu tình bi ai:“Ý của cô là tôi nguyên lai không suất sao?”
“Không phải.” Cô bé này luôn luôn khôn ngoan như yêu tinh, vì thế biểu tình nghiêm túc ngẫu nhiên liền có vẻ như không giống người thường:“Lão đại anh luôn luôn đẹp, chính là trước kia…… Đẹp thì
có đẹp, nhưng không có hương vị gì.”
“Hiện tại thì sao? Có hương mồ hôi à?” Chí Hạo ngắt lời.
“Lão đại!” Chu Chu oán giận:“Nói thật nhá, lúc mới quen anh tôi chỉ thấy anh có bộ dáng bình thường khá dễ nhìn, bộ dạng thanh tú, thế nhưng chỉ ngồi xổm ở khu ngân hàng một hồi là có thể tóm được một đống, bình thường đoan chính, thành thật, sạch sẽ, liếc mắt nhìn cái cũng coi như là OK.”
“Ý của cô là mấy phẩm chất tốt đẹp đó, tôi hiện tại đều không có sao?”
“Không phải, giống như là một ly nước sôi, bỏ thêm vài lá trà thì nước vẫn là nước, nhưng hương vị sẽ không giống nhau.” Chu Chu thở dài:“Nói thành thật thì, nếu là hiện tại mới nhận thức anh, thật sự tôi sẽ theo đuổi anh nha.”
“Thế vì sao hiện tại cô không muốn theo đuổi tôi?” Chí Hạo phối hợp làm ra biểu tình kinh hãi.
“Ai, không có cách nào…… Làm anh em sẽ rất khó quay đầu lại a.” Chu Chu bi phẫn, rốt cục vẫn chống đỡ không được, lập tức cười ra.
“Kỳ thật, năm đó hắn coi trọng anh, mọi người vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.” Chu Chu thấy Chí Hạo cười đến vui vẻ, rốt cục vẫn nhịn không được mà mở miệng nhắc tới ‘Hắn’. Chí Hạo chưa bao giờ cố ý lảng tránh chủ đề này, nhưng tất cả mọi người rất thông minh, ai lại đi giẫm lên cái chân đang đau của sếp chứ? Chớp mắt một cái đã mấy tháng, nhưng lại chưa từng có người nào ở trước mặt Chí Hạo đề cập qua hai chữ Cận Thần.
“Phải không.” Chí Hạo mâu quang chợt lóe.
“Anh, ghét nhắc tới hắn hả?” Dù sao cũng đã dẫm lên mìn rồi, co chân lại còn được sao? Chu Chu cẩn thận hỏi thử.
“Tôi chỉ sợ sẽ lúng túng ”
“Tại sao?” Chu Chu thử hỏi:“Anh hận hắn?”
“Hận hắn? Vì cái gì, chỉ bởi vì cuối cùng hắn yêu tôi không đủ sâu nặng sao? Nào có đạo lý như vậy.” Chí Hạo ngưng thần:“Hắn vẫn đối xử với tôi tốt lắm, giúp tôi rất nhiều, tôi nghĩ không có chỗ nào mà phải khiến hắn xin lỗi tôi. Là tôi tự nguyện cùng hắn khiêu vũ, nhạc hết thì người phải tán, đây không phải lỗi của hắn.”
“Kỳ thật, hắn cũng có chỗ không phải với anh.” Chu Chu than nhẹ.
Chí Hạo kinh ngạc ngẩng đầu.
“Hắn thúc đẩy hứng thú của anh, hắn tiến nhập cuộc sống của anh rồi lại rời đi, cùng một người như vậy sống chung quá lâu, về sau anh sẽ khó tìm được những điểm đến tiếp theo.” ánh mắt Chu Chu có điểm bi ai, có một câu cô đã ẩn đi không nói: Cho nên tôi mới sẽ không theo đuổi anh đâu. Tìm một người đàn ông để nương dựa thì cần nhất chính là hắn yêu mình, nếu không dù có tốt đến đâu cũng là của người ta.
Chí Hạo sửng sốt một hồi, rồi lại cười rộ lên:“Cô biết không? Con người thường thường chỉ yêu một người, rồi lại cùng một người khác kết hôn. Kết hôn không cần quá nhiều tình yêu, có một chút là đủ rồi. Cô không cần lo lắng cho tôi đâu.”
“Quên hắn được không?” Chu Chu chăm chú nhìn cậu, trong mắt có một tia chờ mong:“Quên hắn, bắt đầu cuộc sống mới.”
“Không,” Chí Hạo mỉm cười lắc đầu:“Có đôi khi, chúng ta bắt mình quên đi một người là do thời gian trải qua kia quá mức kinh khủng, nhưng hắn không phải, hôm nay của tôi là từ ngày hôm qua sinh ra, tựa như cái cây nảy mầm từ trong đất,
tôi không muốn nhổ nó đi. Hơn nữa chưa từng có người nào có thể tận lực quên một người, chỉ là, có một lúc nào đó bản thân muốn nhớ lại, cũng rốt cuộc nhớ không nổi, mới giật mình phát hiện mình đã quên.”
“Anh thật sự không để ý chút nào sao?” Chu Chu lộ ra vẻ mặt khó có thể tin.
“Cáp” Chí Hạo bất đắc dĩ cười, tùy tay vỗ vỗ vai Chu Chu:“Tôi đương nhiên không cam lòng, nhưng tôi chỉ có thể nhận. Tôi chỉ biết rằng lão thiên không phải mẹ ruột của tôi, lão sẽ không để mọi việc của tôi đều như ý, kỳ thật trên tay mỗi người chúng ta đều có một bàn cờ dang dở, có người thắng mặt đại, có người thắng mặt tiểu, tôi không muốn oán giận cái gì, thầm nghĩ có bao nhiêu con cờ thì hạ bấy nhiêu thôi.”
Chu Chu rốt cục hồi phục, thở dài:“Lão đại, anh thực rất giỏi.”
“Hoàn hảo, dù có giỏi thế nào cũng không phải vẫn bị người ta đá sao.” Ngay cả chuyện này cũng có thể lôi ra nói giỡn, có thể thấy được đã thật nguôi ngoai.