Vài ngày sau, Cận Thần thần bí hề hề ôm một đống quần áo đi ra, Chí Hạo vừa thấy anh là biết ngay có quỷ, trong văn phòng đã muốn một mảnh hoan hô.
“Đến đến đến, thử quần áo.” Cận Thần tùy tay lấy ra một kiện, kéo xuống túi bọc liền đưa ra ngoài.
Chí Hạo tiếp nhận mà run lên, nhất thời hóa thạch, trên tay là một áo khoác dài, vải làm bằng nhung tơ màu đen, dùng sợi kim tuyến thêu chìm, xinh đẹp cầu kì, mỗi một cái cúc áo đều là hạt thủy tinh màu lam, trên ngực cài một diên vĩ (
đuôi diều hâu??) màu vàng đồng, cổ tay áo dùng dây bạc kim tuyến may thành.
Chỉ mói có vài ngày, nơi đó đã làm được một bộ trang phục nhìn như phục trang diễn hí thế này a.
“Này…… Này……” Chí Hạo hoảng sợ nghẹn ngào, câu chữ nói ra cũng không rõ ràng:“Anh muốn mặc…… Này?”
“Là em mặc, mặc thử đi ” Cận Thần vân đạm phong thanh chọn chọn mi.
“Không mặc.” Chí Hạo lại mưu toan thi triển cốt khí.
“Thử một chút cũng sẽ không chết.”
Quả nhiên…… Chí Hạo nôn ra máu, lại tới nữa, lại tới nữa……
“Mặc một chút nhìn xem thôi, ân? Anh muốn xem.” ngón tay Cận Thần tái nhợt mà thon dài xẹt qua cổ tay thêu, lại theo đó xoẹt qua lòng bàn tay Chí Hạo.
Chí Hạo hấp một ngụm lãnh khí, nhìn ánh mắt chú mục xung quanh, nhìn nhìn lại hoa phục trong tay, lại thở một hơi……
“Anh mất suốt một ngày đêm ròng rã để thiết kế bản vẽ, em mặc thử một chút cho anh xem cũng không được sao?” Cận Thần đồng học mặt suy sụp, miệng cong lên, nhất thời Chí Hạo cảm giác bị mấy đạo ánh mắt bất mãn xuyên thấu.
Mẹ nó, mình đã nói thử quần áo ở đâu cũng được nhưng lại nhất quyết lôi mình lên văn phòng, nguyên lai là muốn tạo áp lực dư luận!
Tích tắc, tích tắc, tích tắc, ba giây đồng hồ sau, Chí Hạo cuối cùng cũng thức thời, không nói được một lời ôm quần áo rời đi.
Nguyên bộ trên thân, bên trong mặc áo sơmi kẻ sọc, khăn quàng cổ màu xanh tím, phía dưới phối cùng quần tây xứng với những nét đường cong của cơ thể, giày màu đen sáng bóng
Chí Hạo từ trong phòng thử đi ra, phạm vi mười thước, một trận tiếng hít không khí, cậu nhất thời đỏ mặt lên, nói lắp bắp:“Đổi kiện khác nhé!”
“Không thích?”
“Thích thì có…… Nhưng, em cũng không phải đi hát hí khúc, cần chi nổi trội như siêu sao.” Chí Hạo chân chính buồn rầu.
Cận Thần một tay chống cằm nhìn một hồi, rốt cụôc thở dài, từ trên giá lấy một kiện quần áo khác ném ra, Chí Hạo mở ra vừa thấy, mừng thầm, như là sợ tên kia sẽ thay đổi nên lập tức ẵm đi vào phòng.
Vẫn mặc áo khoác dài, nhưng hiệu quả trực quan lần này thì thoáng nhu hòa hơn nhiều.
Áo sơ mi màu nâu bạc, cùng một chiếc áo khoác dài đơn giản, Cận Thần ở quần áo kiểu nam luôn thích trang trí những phụ kiện của quân phục, quân hàm thường thường là vật sẽ xuất hiện, cúc áo bằng bạc, cổ tay áo vẫn dùng dây bạc nhưng không có vòng vèo cầu kì, chỉ đơn giản là một dây đeo vững chắc
Không có nhiều trang sức, tinh khiết giản đơn, đường cong người cùng nếp cắt quần áo bó sát vào nhau, thập phần vừa vặn, Chí Hạo mặc vào thì cả người đều thon dài vài phần, hơn nữa ẩn ẩn có thêm phần quý khí.
“Em chọn bộ này sao?”
“Cái này.” Còn cần hỏi sao? Chí Hạo vội không ngừng đáp.
“Được rồi.” Cận Thần tựa hồ thực bất đắc dĩ.
Thấy người ta vẻ mặt ảm đạm, áy náy của Chí Hạo lại bắt đầu quấy phá:“Như vậy, bộ kia thì làm gì a?”
“Cũng tặng cho em, không muốn sao?”
“Này……” Chí Hạo thấy bộ quần áo kia mà mắt toan:“Em muốn cũng vô dụng a, cái dạng kia thì muốn giặt cũng không được.”
“Không cần giặt.”
“Vậy bẩn thì sao?” Chí Hạo ngẩn ngơ.
“Bẩn, liền ném đi”
Cận Thần vươn tay kéo vai cậu lại, đem cằm mình đặt lên.
“Quá lãng phí.” Chí Hạo bất đắc dĩ.
“Thời trang luôn là thứ lãng phí, một bộ quần áo dạ tiệc đắt tiền để đi trên sân khấu cũng chỉ được nở mày nở mặt một đêm. Bất quá phải xem lãng phí đó có đáng giá hay không thôi.” Anh lười biếng nói nhỏ, uể oải như mèo, hơi thở phả vào trên vành tai của Chí Hạo
Kỳ thật Chí Hạo cũng không phải là kẻ chưa từng thấy qua cảnh này, trên thực tế, cậu vẫn là khách quen của giải Kim Chung…… Chẳng qua, khi đó cậu đều là – bảo mẫu trên xe!
Cậu vốn tưởng rằng chỉ tham gia lễ trao giải mà thôi, cùng lắm là cậu ở dưới khán phòng ngồi là được rồi, không nghĩ tới còn phải đi trên đại lộ ánh sáng cùng đám ngôi sao kia?
Hơn nữa rất nhanh cậu thấy hiện tại đối lập với cậu nghĩ, cậu liền phát hiện hóa ra trang phục của đám đàn ông ở đây cũng rất đơn giản mà vẫn long trọng, rõ ràng tên kia đã cố tình làm ra một kiện trang phục bắt mắt nhất, sau đó tái lừa cậu mất đi phán đoán.
Nhất là khi cậu phát hiện Cận Thần kia cũng chỉ mặc một chiếc áo khoác cùng áo sơ mi lụa trắng đơn giản, phẫn nộ vì mắc mưu xông lên tới tận đỉnh đầu.
Cho nên! Muốn đi vào đại lộ ánh sáng! Không bàn nữa!
Chí Hạo khó được cường ngạnh như thế.
“Không cần mất tự nhiên như vậy!” Cận Thần đứng tựa ở bên xe của ban tổ chức thấp giọng khuyên, thanh âm tuy rằng nghe rất khúm núm, đáng tiếc bỡn cợt trong đôi mắt không giảm, Chí Hạo nhìn thấy rõ ràng…… Bẫy!
“Không được!” Khó được đích thực để ý, khó được đều kiên trì đến bây giờ! Tiêu Chí Hạo kiên trì tiếp tục, kiên trì cuối cùng chính là thắng lợi!!
“Vậy em muốn thế nào mới cùng anh đi vào.” mặt Cận Thần đã bắt đầu suy sụp, ánh mắt rũ xuống ……
Chậm…… Chậm đã, lão thiên gia, không cần làm ra vẻ mặt này có được không! Chí Hạo chỉ có thể thực cốt khí mà không dám nhìn thẳng mặt anh:“Em mặc khoa trương như vậy, anh lại mặc đoan chính như thế, anh rõ ràng là không có hảo tâm, muốn làm em xấu mặt.”
“Trời đất chứng giám, anh là muốn đem tiêu điểm đêm nay đều tập trung vào em a!” Cận Thần hàm oan trần huyết.
“Đại ca, cầu anh buông tha đàn em đi!” Muốn so diễn kịch! Chí Hạo cũng không kém, vẻ mặt lập tức thảm thống, oan càng sâu, huyết càng trần.
“Vậy nếu anh kiếm cho em bộ khác thì em sẽ bằng lòng sao?”
“Ân!” Chí Hạo bất cam bất nguyện lên tiếng. Hừ, rõ như ban ngày, anh muốn cái gì được cái đó sao, cậu cũng không tin ngay bây giờ bỗng nhiên bay tới một kiện tây trang khác được.
“Hảo, em chờ!”
Hử? Chí Hạo đáy lòng chợt lạnh, không thể nào?
Trên thực tế, anh chỉ cần năm phút đồng hồ.