“Anh đừng khó chịu…… Bọn họ kỳ thật rất yêu anh……” Tiêu Chí Hạo vừa nói vừa khinh thường phỉ nhổ chính mình:
Mày rất không có cốt khí, rõ ràng là do thằng cha này mà ra, tâm mưu hại phiến phiến, mày sao còn muốn đồng tình với hắn. Cho dù hắn là ông chủ cũng không thể dung túng hắn như vậy nha, đúng, cho dù hắn là ông chủ, Tiêu Chí Hạo đồng học à, làm nhân sĩ chính nghĩa vang danh sẽ không nhầm lẫn giữa đúng sai, đen trắng nha.Nhưng…… Nhìn thấy Cận Thần cứ trầm mặc bước đi như thế, nhịn không được nói ra câu đó.
“Yêu tôi sao?” Cận Thần bỗng nhiên dừng lại, đưa một ngón tay chỉ ra phía trước:“ Có phải cũng giống như loại yêu đó?”
Chí Hạo chăm chú nhìn, một vị ăn mặc ngăn nắp gọn gàng xách một cái túi từ một cửa hàng độc quyền kinh doanh có tiếng đi ra, thần sắc si mê vui sướиɠ nhìn cái túi kia dường như có vẻ quen quen. Trong lòng cậu đánh bộp một cái, đột nhiên thấy nhẹ nhàng hơn một chút, trầm mặc một lúc rồi nói:“Vậy cũng là do anh tự làm tự chịu a.”
Cận Thần kinh ngạc ngẩng đầu, trừng lớn mắt.
Tiêu Chí Hạo mềm lòng, tức khắc đã muốn quên đi mục đích quan trọng nhất
, Cận Thần so với cậu càng dịu xuống, ảm đạm cười:“Cậu nói đúng, đây là con đường do bản thân chọn, tôi không nên oán giận.” Tươi cười kia còn có thêm bi thương khắc cốt. Chí Hạo áy náy thở dài, cũng không nói gì tiếp, lần này thật sự là làm tổn thương người ta, phải làm sao bây giờ.
“Là chính tôi đem mình trở thành một cái túi birkin, hoa lệ, xinh đẹp, thủ công toàn bộ,
số lượng có hạn, vì thế có một người đi đến và nói hắn đã ước mơ 2 năm, hắn liền mang cái túi
đi, rồi lại một người khác đến nữa, hắn nói hắn là siêu cấp VIP, hắn nhìn trúng thứ gì đều phải có bằng được.” Trên mặt Cận Thần thủy chung vẫn mang ý cười, khéo léo che giấu vẻ tự giễu và trào phúng trong đó, Chí Hạo muốn cười, lại không dám.
“Chính là mỗi người đều yêu thích birkin a.” Cận Thần chậm rãi đến bậc thang ven đường ngồi xuống, đem hai đầu gối ôm ở trước ngực:“Làm birkin thật tốt, sau khi có được, bọn họ sẽ đối xử tử tế ngươi, hảo hảo bảo dưỡng, trang trí lên những vật xinh đẹp gì đó, mang ngươi đi dạ tiệc.”
“Nhưng birkin không thể chọn lựa chủ nhân cho chính mình.”
“Tôi không cần, tôi chỉ muốn có người đối tốt với tôi.”
“Bọn họ đều yêu anh.”
“Bọn họ ngay từ đầu đều tốt lắm, sau thời gian trải qua khó khăn, họ sẽ trở nên kỳ quái, mỗi ngày đều hỏi đến ba mươi lần chỉ có một câu:
Anh có yêu em không. Lúc nào cũng tranh cãi ầm ĩ vì những chuyện vụn vặt, không lấy làm phiền kiên trì hỏi:
Chúng ta kết hôn được không? Anh còn yêu em không, anh có thể mãi mãi chỉ yêu mình em không
……”
“Là do anh không thể cho bọn họ cảm giác an toàn.”
“Ai có thể cam đoan an toàn? Cậu có thể chứ?” Cận Thần tà tà liếc cậu một cái:“Cậu có thể cam đoan cả đời chỉ yêu mình bạn gái của cậu chứ?”
Chí Hạo bị anh hỏi đến không nói nên lời, trầm mặc một hồi, rốt cụôc vẫn thành thành thật thật nói:“Tôi không thể.”
“Xem, ngay cả cậu cũng không thể.” Cận Thần lạnh nhạt cười.
“Một cái túi birkin giá hàng nghìn đô, rất quý báu, ai cũng muốn có, vì thế không thể xác định đó là yêu thích hay chỉ là ham muốn….”
Chí Hạo ngồi xuống ở bên người anh, thử giải thích suy nghĩ của chính mình, lại phát hiện cậu không có tài ăn nói như Cận Thần, giải thích loạn thành một đoàn, chính mình cũng không biết bản thân đang nói cái gì.
“Đến đây, tôi cho anh mượn vai để dựa vào một chút nè.”
“Ân.”
Chí Hạo câu chữ đã cạn, cậu mừng rỡ ngậm lại miệng.
Luân Đôn vào tháng mười, trăng thanh gió mát, ở phía sau là người đi đường vội vã, quần áo chỉnh tề, giọng nói rất khẽ phảng phất trong không khí ẩm ướt.
Cận Thần có đôi khi nghĩ rằng, có lẽ từ khoảnh khắc đó, anh đã động tâm đôi chút với cậu nhóc này, bởi vì cậu có một sự nhiệt tình chân thực mà con người thời hiện đại đang dần đánh mất, bởi vì cậu chỉ im lặng để anh tựa vào vai, không hỏi vì sao, cũng không yêu cầu bất kỳ điều gì.
Không biết đã ngồi bao lâu, Cận Thần bỗng nhiên ở bên tai Chí Hạo nhẹ giọng nói:“Tôi muốn nghỉ phép.”
Trong nháy mắt điện quang hỏa thạch kia, Chí Hạo không thể nghe được điều gì nữa, chỉ cảm thấy có một đôi môi mềm mại vừa xẹt qua vành tai mình, nhất thời bên tai ửng hồng, nửa thân mình mất đi tri giác.
“Ai, Tôi nói tôi muốn nghỉ phép!” Cận Thần thấy cậu không có phản ứng, đành lớn tiếng lặp lại lần nữa.
“Nghỉ phép sao? Tốt a!” Tiêu Chí Hạo tập trung toàn bộ lực chú ý, nhanh chóng tỉnh táo lại, đúng vậy, Phan Thụy từng nói, mỗi lần làm xong một sự kiện thì anh ta đều biến mất vài ngày, nhưng tân hoan cựu ái của anh ta vẫn đang chiến nhau, đã hoa hoa lệ lệ thành vật hi sinh hết, ai tới bồi anh ta đi du lịch?
“Một mình anh?” Chí Hạo nghi hoặc.
“Cậu đi cùng với tôi đi, tôi mời khách.” Cận Thần cười đến thập phần giảo hoạt:“Có thấy cảm động không? Nó
trị giá cũng
hơn 50% lương của cậu đó
.”
“A……” Chí Hạo nhất thời há hốc mồm.