Hàng trăm người đồng loạt quay đầu lại, trong trang nhất thời yên tĩnh một lát, ba bóng người lao về phía bọn họ. Một người trong số họ chạy đến chỗ Huệ luật đại sư, nhìn thấy chiếc cốc trên tay vẫn còn nước, hắn hít một hơi dài và nói: "May mắn , may mắn, Tống mỗ tới vẫn chưa muộn."
Trên cây, Giang Từ nhìn thấy một sự thay đổi khác, rất hưng phấn, hơi nghiêng người về phía trước. Nam nhân cau mày, đột nhiên vươn tay trái kéo cô lại, Giang Từ nhanh chóng né tránh.
Nhìn thấy cành cây khẽ đung đưa, người đàn ông cảm thấy tức giận, thoáng nhìn thấy Bùi Diễm ở phía trước trang, vô tình hay cố ý liếc về phía này, càng hận bản thân mình lúc trước đã không gϊếŧ thiếu nữ diệt khẩu.
Hắn sắc mặt lạnh lùng, đột nhiên trong cổ họng phát ra một tiếng "chi chi", Giang Từ cẩn thận nghe tiếng phát ra rất giống tiếng sóc trên cây tùng cổ thụ ở Đặng Gia Trại, không khỏi che miệng lại cười khúc khích.
Bùi Diễm liếc nhìn vườn hoa cúc, dừng lại trước ba người, bước xuống bậc,trước mặt một người trong số họ thi lễ nói: "Thần Nông Tử tiền bối đến thăn tệ trang. Bùi mỗ vô cùng vinh dự."
Giang Từ đang cười khúc khích vì tiếng hán phát ra giống tiếng kêu của một con sóc, nghe thấy người đến hóa ra lại là thần y vang danh thiên hạ "Thần Nông Tử", nhanh chóng quay lại nhìn.
Trong ba người tới, có hai người khoảng chừng bốn mươi, một người cao lớn, lông mày rậm, mắt to, dáng vẻ rất anh hùng, chắp hai tay nhìn Bùi Diễm cười khẩy. Người còn lại gầy gò, khuôn mặt trắng trẻo, không có râu, trên cằm có một vết bớt tròn, đó chính là nét đặc trưng của thần y trong lời đồn "Thần Nông Tử".
Phía sau hai người là một người đàn ông đeo mặt nạ mặc quần áo màu đen, cũng mặc áo choàng, che kín toàn thân. Gió đêm thổi qua, áo choàng trên người xào xạc, khiến thân hình cao lớn của hắn trông quái dị khó hiểu không thể tả được.
Bùi Diễm trên mặt tràn đầy vui mừng, hắn mỉm cười với "Thần Nông Tử" và người bên cạnh: "Tống Đại hiệp, Trình tiền bối, hai người đến uống ly rượu rời chức minh chủ của Bùi mỗ . Bùi mỗ vô cùng vinh hạnh."
Nam nhân trung niên vạm vỡ cười khẩy: " Bùi tướng, chỉ sợ người mà ngài không muốn nhìn thấy vào lúc này chính là chúng tôi."
Bùi Diễm khẽ cau mày, rồi nhanh chóng thả lỏng, mỉm cười bình tĩnh nói: " Không biết Tống đại hiệp nói điều này là có ý gì, mong chỉ rõ ."
Thương Sơn chưởng môn Liễu Phong và " Long Thành kiếm khách" Tống Đào vốn là bạn tốt. Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn ta với Bùi Diễm, vội vàng bước tới nói: "Tống huynh, mặc dù Bùi tướng không còn là minh chủ võ lâm nữa, nhưng——"
Tống Đào không đợi Liễu Phong nói xong, đột nhiên lấy ly rượu trong tay hắn, xoay người đưa cho Thần Nông Tử, nói: " Trình huynh, phiền huynh rồi."
Trong lòng mọi người đều kích động, Có người đã đưa ly rượu lên môi cũng lặng lẽ nhìn rượu trong ly.
"Thần Nông Tử" Trình Bất Kiếm cầm ly rượu Tống Đào đưa lên mũi, cẩn thận ngửi một chút, từ trong tay áo lấy ra một bình sứ đổ một ít bột trắng vào ly rượu, một lúc sau mới gật đầu. thở dài: "Là "Hoá Công tán"
Bốn phía đều xôn xao, , mọi người ném ly rượu của mình xuống đất,Có những người thiếu kiên nhẫn, Thậm chí còn chửi bới ầm ĩ.
Phàm là người luyện võ đều biết sự lợi hại của "Hoá công tán". loại thuốc này đã độc hại võ lâm hơn chục năm nay. Khiến vô số người dần dần mất đi công lực. May mắn thay hơn một trăm năm trước, minh chủ võ lâm Tạ Hiểu Thiên cùng với phó minh chủ Bùi Tuấn tiêu diệt toàn bộ " Thiên Hương Hoa" thành phần chính để luyện " Hoá Công Tán" Bảo đảm bình an cho võ lâm nhiều năm như vậy.
Nghe được lời của "Thần Nông Tử" xác nhận rượu ở biệt thự Trường Phong đã được hạ "Hóa Công Tán", thực sự làm mọi người chấn động và tràn đầy nghi ngờ.
Tống Đào tức giận nhìn Bùi Diễm: " Bùi tướng , ngài vì triều đình bán mạng để tiêu diệt thế lực võ lâm, cũng không cần phải ác độc như vậy."
Các chưởng môn nhìn nhau, ào ào tiến lên vài bước, vừa vặn bao quanh Bùi Diễm vào bên trong. Nhìn thấy các chưởng môn như vậy, đệ từ các môn phái cũng ào ào cầm binh khí, phân thành nhiều nhóm, bao vây quanh người của Trường Phong sơn trang.
Thấy trước trang thế cục đột biến, giương cung bạt kiếm, Bùi Diễm không hề hoảng sợ.Hắn mỉm cười tao nhã, tay áo giãn ra, không nhúc nhích, cầm lấy bình rượu dùng để rót rượu cho các chưởng môn từ tay quản gia cách đó vài bước.
Hắn thong dong đem rượu trong bình uống một hơi cạn sạch. Bàn tay mảnh khảnh lật ngược chai rượu men ngọc, chậm rãi xuyên qua không trung, nhẹ nhàng nói: "Các vị xin hãy kiên nhẫn. Để chứng tỏ Bùi mỗ không phải là người hạ độc , ta uống hết rượu này để chứng tỏ mình sự trong sạch. Mọi người có lời muốn nói, từ từ nói."
Nhìn thấy hắn uống hết rượu trong bình. các chưởng môn nhìn nhau sửng sốt, tình hình căng thẳng bỗng dịu đi đôi chút.
Bùi Diễm phất tay áo xoay người, mỉm cười nói: " Tống đại hiệp là người xưa nay ta luôn tin tưởng, Vẫn xin Tống đại hiệp kể lại rõ ràng chân tướng sự việc, tin rằng các đồng đạo võ lâm tự có phán đoán của mình, Cũng trả cho Bùi mỗ một công đạo"
Tống Đào sửng sốt một chút, lớn tiếng nói: "Được rồi, đã như vậy, Tống sẽ miêu tả cặn kẽ mọi chuyện. Xin các vị hãy lắng nghe kỹ và xác định chân tướng sự việc."
Đêm tháng Tám, ánh trăng trong vắt. Hàng trăm người trước sơn trang Trường Phong đều im lặng, chăm chú lắng nghe lời kể của Tống Đào.
“Khoảng một tháng trước, ta nhận được thư của Dịch Hàn, sẽ thách đấu với Bùi Diễm vào tối nay. Tất nhiên là ta muốn đến xem trận quyết chiến nên sáng ngày mùng 1 tháng 8 xuất phát, từ Long Thành về Bắc Thượng"
“Vào đêm ngày 5 tháng 8, ta đang đi bộ đến ngoại ô Ôn Châu, khi đi qua một khu rừng rậm rạp thì nghe thấy tiếng đánh nhau."
" Ta vào rừng để xem, nhìn thấy bảy người đàn ông mặc đồ đen tấn công một người đàn ông đeo mặt nạ. Bảy người áo đen rất hung hãn , quyết tâm dồn người đeo mặt nạ vào chỗ chết."
Ta không muốn can thiệp vào việc của người khác, nhưng nhận ra rằng bảy người đàn ông mặc đồ đen chính là "Thất sát sát thủ" khét tiếng trong võ lâm, người đàn ông đeo mặt nạ trong khi đánh nhau đã nói một điều khiến ta khϊếp sợ. Vì vậy, ta đã động thủ để tiêu diệt "Thất sát sát thủ" và cứu người đàn ông này. May mắn thay, ta đã cứu được hắn và sau đó mới biết được một âm mưu lớn có thể nhấn chìm đồng đạo võ lâm mãi mãi."
Bùi Diễm đi đến chiếc ghế lớn nơi sứ thần Hoàn Quốc ngồi lúc trước, phủi quần áo rồi ngồi xuống, mỉm cười tựa lưng vào ghế nói: “nghĩ rằng âm mưu lớn này chắc là chỉ Bùi mỗ tối nay sẽ hạ " Hoả Công Tán" trong rượu đầu độc các đồng đạo võ lâm?"
Tống Đào thẳng thắn nói: "Chính xác. Cũng may Tống mỗ đến kịp thời, ngăn cản mọi người uống loại rượu độc này."
Bùi Diễm nhàn nhã nói: "Không biết người mà Tống Đại hiệp cứu lúc đó là ai? Làm sao hắn biết tối nay Bùi mỗ sẽ hạ độc trong rượu?"
Tống Đào quay người chỉ vào người đàn ông đeo mặt nạ đen đi cùng mình: “Đây là người mà Tống mỗ đã cứu.”
Thương Sơn chưởng môn Liễu Phong kéo tay áo Tống Đào nói: " Tống huynh, vào thời khắc quan trọng người này lại mặt không muốn lộ ra bộ mặt thật, làm sao có thể tin tưởng lời nói của hắn? "
Tống Đào nhìn người đàn ông, người đàn ông đeo mặt nạ đen do dự một chút, cuối cùng cởϊ áσ choàng ra, nhẹ nhàng kéo chiếc mặt nạ đen trên mặt xuống.
Khi chiếc mặt nạ tháo xuống, đám đông xôn xao, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Người đàn ông lúc này vừa vặn quay lưng về phía Cúc Viên, Giang Từ nhìn không rõ mặt hắn. Nàng nghe thấy Tống Đào chỉ vào hắn đó và nói: "Đây là thủ lĩnh của Giáo phái Tinh Nguyệt ở dãy núi Nguyệt Lạc, Tiêu Vô Hà."
Tiêu Vô Hà cúi đầu chào mọi người xung quanh rồi quay người lại, Giang Từ nhìn rõ mặt hắn, không khỏi thấp giọng khen ngợi.
Chỉ thấy TIêu Vô Hà này cực kì đẹp. tuấn tú, môi đỏ răng trắng mày thon mắt phượng, đôi mắt sáng lấp lánh đi vào lòng người, Hắn chậm rãi nhìn xung quanh, mọi người đều cảm thấy sự ai oán và thâm tình trong đôi mắt đang nhìn mình, đồng thời nảy sinh lòng yêu mến.
Chỉ là dưới đáy lòng mọi người đều toát ra cùng một từ: yêu nghiệt. Tất cả họ đều nghĩ: Một người đàn ông sinh ra lại đẹp như vậy không biết là phúc hay là họa?
Bùi Diễm dùng ngón tay phải gõ nhẹ vào thành ghế nói: "Bùi mỗ cũng đã nghe qua đại danh của Tiêu giáo chủ, nhưng Tiêu giáo chủ từ trước tới nay chỉ ở núi Nguyệt Lạc. không biết tại sao lại xuất hiện ở ngoại ô Ôn Châu. và tại sao lại biết Bùi mỗ muốn hạ độc hại người?"
Tống Đào cười lạnh lên tiếng: "Tiêu giáo chủ không giỏi ăn nói nên để Tống mỗ trả lời thay. Chuyện như thế này: Khi đó, Thánh Vũ Đế cùng tổ tiên của Bùi tướng đã tiêu hủy toàn bộ "Thiên Hương Hoa" nhưng họ không biết rằng trên đời vẫn còn " Thiên Hương Hoa". "Thiên Hương Hoa" duy nhất còn sót lại này mọc ở Thánh địa của Tinh nguyệt Giáo, nơi sâu nhất của dãy núi Nguyệt Lạc.
Các giáo chủ của Tinh Nguyệt Giáo từ bao đời nay đều biết loài ‘Thiên Hương Hoa’ này có hại cho thế gian, nhưng họ lại thương xót loài hoa vô cùng xinh đẹp này, không đành lòng phá hủy nó, nên đành để nó tự sinh tự diệt trong núi sâu.
Mãi đến nửa năm trước, Tiêu giáo chủ vô tình phát hiện trong sơn cốc thiếu hơn mười cây “Thiên hương hoa”, hắn tự nhiên bị chấn kinh. Sau khi điều tra tỉ mỉ trong môn phái, phát hiện ra có một đệ tử sau khi rời sơn cốc làm việc đã biến mất.
“Biết chuyện này không hề nhỏ hắn ra khỏi sơn cốc để tìm kiếm tung tích của đệ tử. Hắn tìm đến tận Ôn Châu và bắt được tên đệ tử. Lúc này mới biết hắn đã bị Bùi tướng mua chuộc, Dưới sự chỉ đạo của Bùi tướng, hắn đã lấy cắp " Hoa Thiên Hương" từ sơn cốc.
“Dựa theo những gì hắn ta nói, Bùi tướng đã học được phương pháp luyện chế " Hoá Công Tán"" muốn dùng "Hoa Thiên hương" này để chế tạo "Hoá Công Tán" tại đại hội võ lâm ngày mười hai tháng tám này hạ độc vào trong rượu."
Tiêu giáo chủ biết được đại âm mưu này, tự mình thấy hoảng sợ, đang muốn khởi hành đến trường phong sơn trang lại gặp "thất sát sát thủ" ở ngoại ô Ôn Châu. " Thất sát sát thủ đã nhận tiền của Bùi tướng để gϊếŧ đệ tử đó diệt khẩu. Tiêu giáo chủ đến muộn nên không cứu được đệ tử đó, lại bị bảy người truy sát, nếu không phải ta đi ngang qua, thì đại âm mưu này, chỉ sợ không ai biết được.
Các vị đồng nhân đều biết rằng Hoá Công Tán này không màu không vị, rất khó nhận biết, lại không phát tác ngay tại chỗ. chỉ làm cho công lực các vị từng chút một suy yếu trong vài tháng tới. Mà vài tháng sau sẽ là ngày tranh đoạt võ lâm minh chủ đến lúc đó công lực các vị đã suy yếu, có thế tham gia tranh đấu, có thể là người nào? "
Vừa dứt lời, Liễu Phong kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ là đệ tử các tông phái từ quân ngũ trở về sao"
Tống Đào cười lạnh nói: "Đúng vậy, những người này mặc dù là đệ tử của phái võ lâm, nhưng kỳ thực bọn họ đã ở trong quân ngũ nhiều năm, từ lâu đã bị triều đình và Bùi tướng khống chế." Bùi tướng một mặt từ chức võ lâm minh chủ để bảo vệ sự trong sạch của mình, một mặt cho những người này nắm quyền lực của giới võ lâm, đồng thời loại bỏ công lực của những kẻ có thể cạnh tranh với hắn, vĩnh viễn loại bỏ phiền phức sau này, từ đó trở đi, giới võ lâm không còn sức cạnh tranh với triều đình nữa.
Những gì hắn nói rất rõ ràng và ngắn gọn, hơn nữa, Thẩm Nông Tử trước đó đã kiểm tra rượu có độc, còn có thủ lĩnh của Giáo phái Tinh Nguyệt là Tiêu Vô Hà, làm chứng nên quần hùng đã tin tám chín phần.
Mọi người tức giận đến mức la hét chửi bới ầm ĩ, thậm chí có người còn kề kiếm vào cổ mọi người trong sơn trang Trường Phong.
Bùi Diễm trong mắt tràn đầy ý cười, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Vô Hà mấy, nhàn nhã nói: "Tống đại hiệp nói đều có nhân chứng, còn vật chứng thì sao?"
Tống Đào lớn tiếng nói: “Sau khi biết được âm mưu này, ta biết chỉ dựa vào nhân chứng thôi thì chưa đủ. Vì vậy, ta đã đi suốt đêm để mời "Thần Nông Tử" từ Thương Châu. Hiện tại ngài đã nghiệm ra có chất độc trong rượu. Thế này chưa đủ à?"
Bùi Diễm nhàn nhã nói: Bùi mỗ vừa mới uống hết rượu trong bình. Cái bình đó là cái bình dùng để rót rượu cho vị chưởng môn. Nếu là Bùi mỗ hạ độc, lẽ nào trong rượu còn lại chẳng phải sẽ có Hóa Công Tán sao?"
Tống Đào cười lạnh nói : "Ngươi đã biết phương pháp điều chế "Hoá Công Tán" , nhất định biết phương thuốc giải , ngươi đã sớm uống thuốc giải rồi, còn không biết."
Hai người đang cãi nhau, mọi người càng nghe càng bối rối, không biết nên tin ai.
Lúc này, Tiêu Vô Hạ đột nhiên lên tiếng, thanh âm cực kỳ nhẹ nhàng cực kỳ mềm mại, đồng thời ẩn chứa sự dịu dàng khó tả: “Đệ tử của ta trước khi chết đã nói một câu.”
Bùi Diễm mỉm cười nói: "Tiêu giáo chủ, mời nói."
Tiêu Vô Hà tựa hồ có chút do dự, nhìn về phía các vị chưởng môn. . Chưởng môn Thiếu Lâm Huệ Luật nói: "Tiêu giáo chủ có điều gì muốn nói cứ nói các đồng đạo sẽ bảo hộ giáo chủ chu toàn "
Tiêu Vô Hạ cắn môi dưới, nhẹ giọng nói: “Đệ tử của ta trước khi chết đã nói với ta, nói rằng mọi việc hắn làm đều là do Bùi tướng mua chuộc, người được Bùi tướng phái đến hối lộ và liên lạc với hắn là người của sơn trang Trường phong . Bởi vì đệ tử của ta sinh ra nhu mỳ, người này lại thích nam sắc,, nên đã phải lòng đệ tử của ta. "
Trên cây, Giang Từ không khỏi có chút mơ hồ, không hiểu rõ ý của Tiểu Vô Hạ là gì. lại nghe thấy tiếng khinh thường của mọi người, đang định hỏi người đó, nàng nhìn thấy dưới ánh trăng trong mắt người đàn ông ánh lên vẻ tức giận và oán hận, thật kỳ lạ và đáng sợ.
Cô hơi ngạc nhiên Sau đó liền nghe Tiêu Vô Hà nói: “Khi chúng ân ái trên giường, người đàn ông này đã nói với đệ tử của ta về âm mưu của Bùi tướng . Hắn còn nói rằng đêm nay hắn sẽ chịu trách nhiệm đầu độc rượu. Cho nên trên người này nhất định có " Hoá Công Tán" chưa dùng đến, chỉ cần lục soát hắn là biết ta có gài bẫy Bùi tướng hay không."
Tiêu Vô Hà vừa nói xong, mấy chục người đồng thời hỏi: "Người đó là ai? đưa hắn ta ra đây!"
Tiêu Vô Hà chậm rãi đi về phía Bùi Diễm, đột nhiên giơ tay chỉ vào người phía sau, lớn tiếng nói: “Chính là người đó!”
Theo ngón tay của hắn, một người phía sau Bùi Diễm nhảy lên, lao sang một bên, Tống Đào hét lên: "Đừng để hắn chạy thoát!"
Vài người rút kiếm lao về phía trước, bao vây người đàn ông, người đàn ông cố gắng hết sức lao ra từ trái qua phải, đồng thời hét lên "Ahhh". Tiêu Vô Hà hét lên một tiếng, nhấc người lên tấn công người đàn ông, người đàn ông vẫy tay điên cuồng và cố gắng chống lại một vài đòn tấn công, nhưng bị Tiêu Vô Hà đánh và lao thẳng về phía Bùi Diễm đằng sau hắn.
Bùi Diễm hất tay áo choàng, người đàn ông bị đánh mạnh đến mức ngã xuống đất, lăn mấy vòng, tiếng hét dần dần lắng xuống, co giật thêm vài lần rồi ngừng cử động.
Tống Đào và Tiêu Vô Hà đồng thời hét lên: "Bùi Diễm, đừng có gϊếŧ người diệt khẩu!"
Liễu Phong và những người khác lao tới đỡ người đàn ông trên mặt đất, nhưng thấy sắc mặt hắn ta tái nhợt, hơi thở yếu ớt.Mọi người đều nhận ra người này chính là Sầm Ngũ, quản gia thứ hai của sơn trang Trường Phong.
Tống Đào hét lên: "Mau lục soát hắn xem có "Hoá Công Tán" không!" Đồng thời rút trường kiếm từ thắt lưng ra, dừng lại trước mặt Liễu Phong, tức giận nhìn Bùi Diễm. Hiển nhiên là để ngăn cản hắn dùng bạo lực tấn công làm bị thương người khác, mang đi thi thể xóa dấu vết.
Liễu Phong cho tay vào trong ngực Sầm Ngũ, một lúc sau lấy ra mấy bình sứ, túi giấy, bùa giấy các loại, đưa cho "Thần Nông Tử". "Thần Nông Tử" nhìn từng người một, khi mở bùa giấy ra, anh ta đột nhiên hét lên: "Là "Hoá Công Tán"!"