Chương 3: Minh Chủ Bùi Diễm

Quần hùng reo hò cổ vũ, đều quay đầu lại nhìn về con đường hoàng thổ phía trước, Trong màn đêm u ám, hơn mười người bước đi vững vàng.

Giang Từ ngẩng đầu nhìn lên thấy người đi đầu tiên, áo xanh tung bay, thắt lưng lụa trang trí bằng ngọc thạch anh, dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sáng như sao, phong thái điềm tĩnh tao nhã, vẻ ngoài sảng khoái.

Hắn dần tiến lại gần, mỉm cười nhìn vào đám đông, ánh mắt không nhìn bất cứ một người nào, nhưng mọi người đều cảm thấy hắn đang chào mình, những tiếng chào “Minh chủ”, “Hầu gia” , “tướng gia” vang lên khắp mọi nơi.

Hắn đi tới trước sơn trang, tay áo dài phấp phới, hướng Dịch Hàn hành lễ nói: "Dịch đường chủ , Bùi mỗ vì có chuyện quan trọng nên đến muộn, mong Dịch đường chủ lượng thứ ."

Dịch Hàn đứng đối diện với cửa trang, nhưng khi Bùi Diễm xuất hiện, hắn hơi nghiêng người sang một bên. Lúc này, Bùi Diễm bước tới chào, hắn lại nghiêng người, nhưng Bùi Diễm cảm thấy khi hắn đặt chân lên, giơ tay chào, điều này khiến động tác nghiêng của bản thân có vẻ hơi gò bó, không hề thoải mái.

Dịch Hàn trong lòng cảnh giác, biết người trước mặt tuy còn trẻ nhưng tu vi võ công lại cao hơn cha hắn.

Hắn khẽ mỉm cưới , chân phải lùi lại phía sau một bước, chắp tay: "Bùi minh chủ khách khí rồi."

" Dịch đường chủ khách khí rồi". Bùi diễm cười nói : " Bùi mỗ công vụ quấn thân, những ngày qua bận rộn với chuyện hòa hữu với sứ giả của quý quốc. Thật tình cờ , sứ giả của quý Quốc Kim Hữu Lang muốn đến tới xem trận chiến của Đường chủ và Bùi mỗ, trên đường đi có chút chậm trễ, hi vọng Dịch đường chủ lượng thứ"

Đồng tử của Dịch Hàn đột nhiên co lại. Lúc này, phía sau Bùi Diễm có mấy người đi tới, trong đó có một người mặc áo bào nhẹ có thắt lưng, khuôn mặt nhợt nhạt, nhìn vào mắt Dịch Hàn, khẽ gật đầu, nhưng không nói gì. . Một người hầu đã mang chiếc ghế đến cho những sứ giả của Hoàn Quốc ngồi .

Trên cây, Giang Từ hơi ngồi xa ra, nghiêng đầu nhìn người kia.

Người kia không còn cách nào khác đành phải nói: “Dịch Hàn là đường chủ Nhất Phẩm Đường, kỳ thực hắn là nhân vật quan trọng ủng hộ nhị hoàng tử của Hoàn Quốc, mà Kim Hữu Lang này lại là thân tín của Thái tử Hoàn Quốc", việc nội bộ ở Hoàn Quốc phức tạp, dễ thay đổi, cũng giống như triều ta.”

Hắn khẽ khịt mũi :"Bùi Diễm thực sự có nhiều mưu mô thâm sâu, mỗi bước đi đều cẩn thận. Tình cũ, ân nghĩa và tình địch, có thể làm xáo trộn tâm trí Dịch Hàn. Hắn đều dùng, bội phục, bội phục!"

Ánh mắt của Giang Từ dán chặt vào Bùi Diễm đang hàn huyên thăm hỏi các vị chưởng môn , Tấm tắc khen ngợi: " hay cho một Kiếm Đỉnh Hầu, thật không uổng thanh danh của hắn!"

Hắn thả lỏng cơ thể dựa vào thân cây cưới nói: " Hắn nổi danh lãnh khốc vô tình, không từ thủ đoạn, ngươi đừng bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc"

Giang Từ lắc đầu, mỉa mai nói: "Ngươi cũng là một người có bề ngoài đẹp, lại tàn nhẫn, còn đi nói người khác."

Trong lúc hai người đang cãi nhau,Sự hỗn loạn trong trang đã ổn định, mọi người ngồi vào chỗ của mình. Trên khán đài chỉ còn Bùi Diễm và Dịch Hàn đứng chắp tay sau lưng.

Khóe miệng Bùi Diễm khẽ mỉm cười. nhận thanh kiếm từ tùy tùng thản nhiên nói: " Dịch đường chủ. mời chỉ giáo"

Dịch Hàn không trả lời, hơi cúi đầu, đúng lúc một cơn gió đêm thổi qua, áo dài của hắn bị gió thổi phồng lên, bay phấp phới. Trái tim của hàng trăm người trước khán đài đang đập dồn dập, mọi người đều chăm chú theo dõi, chờ xem trận quyết đấu của cao thủ có liên quan đến tình hình giữa hai nước này.

"Chờ đã!” Một giọng nói lạnh lùng như băng tuyết vang lên, Dịch Hàn chậm rãi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Tố Yên đang ôm đàn tì bà đứng trước mặt mình.

Đôi mắt Tố Yên nặng trĩu, như buồn bã như tức giận, nhìn Dịch Hàn, cười buồn: “Nhiều năm không đến, Dịch gia có ổn không?”

Dịch Hàn hơi nheo mắt, nhẹ nhàng thở dài, nhưng không trả lời.

Tố Yên cười lạnh một tiếng: "Dịch gia năm đó phong thái vô cùng, mồm miệng lanh lợi, sao hôm nay lại trở thành bầu hồ lô rồi? Chỉ là Tố Yên có chuyện nhất định phải nói cho Dịch gia biết trước trận chiến. Tố Yên không muốn Dịch gia xuống Hoàng Tuyền rồi vẫn chưa biết sự thật." Nàng nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Dịch Hàn, thì thầm vào tai hắn mấy câu.

Dịch Hàn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nàng xoay người lại, vẫn mặc nguyên bộ trang phục diễn, vứt chiếc trâm hoa đi rồi ném đàn tì bà xuống đất, nói: “Dịch Hàn, ngươi phụ tỷ tỷ của ta, khiến nàng ôm hận mà chết.. Tối nay, tỷ ấy đợi ngươi dưới cửu tuyền tính sổ với ngươi!" Rồi cười lạnh bước đi.

Dịch Hàn đứng đó hồi lâu, kìm nén lòng, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bùi Diễm đang mỉm cười nhìn mình. Nụ cười đó thật thân thiện nhưng ánh mắt lại như băng, sắc bén như lưỡi đao.

Dù sao hắn cũng là một đại cao thủ, cố gắng hết sức quên đi những lời Tố Yên vừa nói, không nói nhiều lời, hơi thở xuyên thấu bầu trời, kiếm Thu Thủy hơi lắc lư, một khối kiếm quang nổ tung, bóng dáng hắn đột nhiên lóe lên, tấn công Bùi Diễm.

Thân thể Bùi Diễm nhẹ như lông hồng, sau đó bay lên, trường kiếm trong tay tỏa sáng rực rỡ, cản một kiếm như sấm sét của Dịch Hàn .



Một tiếng kêu lớn vang lên, ánh sáng bộc phát, Bùi Diễm mượn lực thối lui, bay như một con chim. Dịch Hàn theo sau, thu thủy trong tay như một làn sóng, từ dưới đâm lên, lại đánh vào ngực Bùi Diễm .

Mũi kiếm còn chưa chạm tới, kiếm phong gào thét dữ dội, Bùi Diễm biết mình không thể đấu lại được nên nghiêng người né tránh trên không, lấy lui làm tiến đá liên tiếp mấy cước. , dưới ánh sáng kiếm của Dịch Hàn, anh ta đá thẳng vào huyệt thiên trung trước ngực và hai huyệt tử cống.

Dịch Hàn hạ eo toạ mã hạ cổ tay xuống, chém kiếm về phía chân phải của Bùi Diễm.

Bàn chân phải của Bùi Diễm đột nhiên xoay tròn, giẫm lên thân kiếm Thu Thuỷ mượn lực bay lên cơ thể xoay vài vòng trong không trung, giống như một con hạc bay lên trời, tránh kiếm khí đang dâng lên cuồn cuộn của Dịch Hàn

Dưới ánh trăng, hai bóng người một xám một xanh luân phiên xoay chuyển, bóng xám giống như con hạc trên bầu trời trong xanh, bóng xanh giống như ánh sáng xuyên qua các vì sao. Thanh kiếm của Dịch Hàn cực kỳ mạnh mẽ uy thế mười phần trong khi Bùi Diễm lại mang theo một khí chất trầm ổn, Nó mơ hồ khiến người ta cảm thấy hắn có phong thái điềm tĩnh chỉ huy thiên quân vạn mã.

Sau vài chiêu, Dịch Hàn đột nhiên hô lên một tiếng, kiếm quang đột nhiên phát sáng. Người và kiếm hòa làm một, giống như sóng vỡ, lao về phía Bùi Diễm đang nhảy lên không trung nhưng chưa tiếp đất.

Bùi Diễm nghẹt thở như chìm trong biển giông bão thấy kiếm thế của Dịch Hàn sắc bén đến cực điểm, lại linh động mơ hồ, Thật sự chuẩn bị công thủ. Nhưng hắn không hề kinh hoảng. Thanh Kiếm đột nhiên biến cú đâm thành đòn quét đánh ngang về phía Dịch Hàn.

Dịch Hàn nghe thấy lưỡi kiếm vang lên trong tay Bùi Diễm, Biết rằng bản thân có thể đâm vào ngực hắn ta nhưng không khỏi bị kiếm khí của hắn chém ngang qua. Trong lòng thầm khen ngợi chiêu thức của Bùi Diễm, tưởng chừng như có thể lưỡng bại câu thương nhưng thực ra kẻ địch buộc phải tự cứu mình,

Hắn vặn eo, phóng lên cao, trường kiếm bỗng nhiên rời tay, xoay tròn trong không trung, sau đó đâm thẳng vào sau đầu Bùi Diễm.

Bùi Diễm có thể nghe rõ, biết mình không thể dùng kiếm chặn lại, đành phải lợi dụng đà của đòn quét trước đó để lao về phía bên phải. Nhưng Dịch Hàn lại giống như rắn tấn công chuột, nhanh chóng nhảy lên không trung đỡ lấy trường kiếm, đâm thẳng xuống. Trong nháy mắt, kiếm khí đã cắt xuyên ống tay áo của cánh tay phải nằm ngang thắt lưng hắn,sắp đâm vào xương sườn phải.

Hắn luyện võ từ khi còn nhỏ, biết rằng một ngày nào đó sẽ có một trận quyết chiến với Dịch Hàn. Mười năm trước, hắn phái mật vụ thâm nhập vào Nhất phẩm Đường, mỗi lời nói, việc làm, hành động của Dịch Hàn đều rõ như lòng bàn tay. Quá khứ của Dịch Hàn hắn đã điều tra rất chi tiết. Hắn giỏi tấn công tâm lý nên mới mời Tố Yên đến, thuyết phục Liễu Phong giả mạo thư, khích động Hoàn Quốc Kim Hữu Lãng đến xem trận chiến, cố gắng chiếm thế thượng phong.

Chân chạm vào cây đàn tì bà Tố Yên ném xuống đất,lúc nãy dây đàn vang lên hỗn tạp. Trong lòng Dịch Hàn run lên, câu nói vừa nãy của Tô Yên hiện lên trong đầu, hắn như bị thôi miên, mũi kiếm khẽ run lên, cọ xát vào xương sườn bên phải của Bùi Diễm đâm xuống đất.

Bùi Diễm nhanh chóng quay lại, ngón tay thon dài giữ thanh trường kiếm rung lên kịch liệt, như một bầu trời rực rỡ ngưng tụ trước mặt hắn.

Thanh kiếm xuyên qua không khí, chiếu rọi mắt Dịch Hàn, Đôi mắt của Dịch Hàn lóe lên, ngay khi hắn rút thanh kiếm Thu Thủy kiếm ra, thanh trường kiếm trong tay Bùi Diễm đã bay như rồng bay phượng múa, đâm vào khoảng trống bên cạnh.

Bên lề có một người tinh mắt nhìn rõ, đang thầm thắc mắc tại sao Bùi Diễm không đánh thẳng vào Dịch Hàn trước khi Thu Thuỷ kiếm được rút ra mà lại đánh vào khoảng trống bên cạnh. Nhưng Dịch Hàn tựa hồ đứng không vững, trong lúc thân thể hắn như đang run rẩy, hắn nhanh chóng thu kiếm về bên người, bạo khí bùng nổ. hắn hừ lạnh một tiếng, bước nhẹ sang bên trái.

Bùi Diễm bình tĩnh thu kiếm, chắp tay đứng sau lưng, hai mắt sáng ngời, mỉm cười nhìn Dịch Hàn, không nói gì.

Dịch Hàn cầm kiếm bên người, đứng im lặng hồi lâu, một vệt máu đỏ sẫm chảy dọc theo lưỡi kiếm, nhỏ xuống đất

Hắn lắc đầu: "Bùi minh chủ lại dùng chiêu dương đông kích tây, Dịch mỗ bội phục. Hắn đột nhiên ngẩng đầu cười lớn, Thu Thuỷ kiếm phát ra âm thanh như rồng ngâm,như sao băng cắm thẳng đến cây liễu bên hồ Bình Nguyệt. sâu tận vào thân cây rung chuyển dữ dội.

Bóng xám thấp thoáng rồi mất ở cuối con đường, thanh âm thê lương từ trong không trung truyền đến: “Thanh Thu Thủy kiếm đã không còn, Dịch Hàn cũng không còn là người của giang hồ nữa. đa tạ Bùi minh chủ thành toàn."

Quần hùng sửng sốt trong giây lát, tiếng hò reo như sấm nổ ra, các sứ giả của Hoàn Quốc vừa mừng vừa xấu hổ, phất tay áo đi vào trong trang dưới sự dẫn đường của người hầu.

Trong tiếng hoan hô, Giang Từ quay đầu nhìn những người bên cạnh: “Cha của Bùi Diễm đã chết dưới tay Dịch Hàn, tại sao hắn không lấy mạng Dịch Hàn?”

Hắn cười lạnh nói: “Dịch Hàn đến khiêu chiến Trung Nguyên võ lâm với tư cách là đường chủ nhất phẩm đường, đại diện cho quân Hoàn Quốc. Nếu hắn đã buông kiếm đầu hàng, Bùi Diễm không thể gϊếŧ hắn được nữa, nếu không thì sẽ là cố ý gây chiến. Huống chi Bùi Diễm còn muốn cứu mạng Dịch Hàn để hắn gây ra tranh chấp nội bộ ở Hoàn Quốc, sao hắn có thể làm rối tung một kế hoạch lớn chỉ vì thù gϊếŧ cha Trong lòng hắn ta mối hận gϊếŧ cha không quan trọng bằng quyền lực!"

Giang Từ mỉm cười nói: "ngươi hiểu rất rõ Bùi Diễm."

Hắn ngừng nói, hướng ánh mắt về phía bóng dáng đang bình thản chắp tay cười nói trong trang, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén.

Huyên náo một hồi, Bùi Diễm bước lên bậc thềm trước sớn trang, khẽ ấn tay phải, khán đài trở nên im lặng.

Trên mặt hắn mỉm cười rất tao nhã, thanh âm không lớn, nhưng mọi người đều có thể nghe rõ: “Bùi mỗ bất tài, đảm nhận chức minh chủ đã mấy năm, nhưng lại không đủ năng lực cho vị trí minh chủ. Những năm gần đây lại bận rộn chính vụ bận việc chính vụ, lơ là với nội vụ thật có lỗi với đồng đạo, thật không còn mặt mũi để đảm nhận chức minh chủ này nữa"

Mọi người không ngờ hắn ta lại đột nhiên nói những lời như vậy khi vừa đánh bại Dịch Hàn, tinh thần cao độ,danh tiếng đạt đến đỉnh cao., nhất thời nhìn nhau.



Trên cây, nam nhân từ từ ngồi thẳng. Giang Từ không khỏi liếc nhìn hắn một cái. Lúc này, khuôn mặt cứng ngắc của hắn ẩn trong bóng lá cây, chỉ có đôi mắt sáng như dải ngân hà nhìn chằm chằm vào người trước trang. Cả người toát ra một loại khát máu tàn nhẫn cùng lạnh lùng, còn có một chút chán ghét tất cả mọi thứ, muốn phá hủy mọi thứ một cách nhanh chóng.

Nhưng lại nghe Bùi Diễm nói tiếp: “Hiện tại chúng ta cùng Hoàn Quốc đình chiến, đệ tử các môn phái phục vụ trong quân đội có thể tạm thời nghỉ ngơi. Đây là cơ hội lớn để võ lâm chúng ta tuyển chọn nhân tài có năng lực” Bùi mỗ mạnh dạn từ chức võ lâm minh chủ. Tất cả các đồng đạo có thể tự mình lựa chọn nhân tài. "

Không đợi mọi người kịp phản ứng, hắn lại nói: “Ta cũng đã viết thư xin thánh thượng ân chuẩn. Từ nay về sau, triều đình sẽ không bổ nhiệm người đứng đầu nữa, cũng sẽ không can thiệp vào chuyện võ lâm.” "Bùi mỗ tài sơ đức bạc, đã nhiều năm dựa dẫm vào sự sủng ái của mọi người, mới có thể duy trì đến nay,, sau này không thể giữ vị trí minh chủ nữa nên ta tới đây để xin lỗi mọi người."

Nói xong, hắn cúi chào mọi người trước trang..Sau đó, hắn bước tới trước mặt các vị chưởng môn cúi đầu hành lễ

Bùi Diễm vừa nói dứt lời, trước trang đã náo động lên. Không ai ngờ rằng hắn sẽ từ chức minh chủ võ lâm, huống chi là triều đình sẽ từ bỏ quyền kiểm soát giới võ lâm trong hơn trăm năm, nhưng lời nói vẫn văng vẳng bên tai, mọi người đều không thể không tin. Một số người có đầu óc nhạy bén cho rằng từ nay trở đi, môn phái của họ cũng có thể tranh chức minh chủ, trong trang náo động, cảm thấy rất thú vị, nhưng lại nhìn thấy trước trang một người từ trong đám người đi ra, đi tới trước mặt Bùi Diễm nói: “Minh chủ! ,Vu mỗ chuyện muốn nói, không biết có nên nói hay không?".

Bùi Diễm mỉm cười đáp lại: " Vu đại hiệp đức cao vọng trọng, ta vẫn luôn kính trọng người. Vu đại hiệp mời nói thẳng"

Đó là Vu đại hiệp khoảng bốn mươi tuổi, thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt gầy, ba lọn râu dài dưới cằm nhìn khá sang trọng và thanh lịch, Hầu hết những người có mặt đều nhận ra người này là Vũ Văn Dịch đến từ "Ngọc Gian Phủ" là người thận trọng, giỏi hoà giải tranh chấp, được mọi người kính trọng, gọi là " Ngọc Gian Thanh Phong".

Vũ Văn Dịch lại cúi chào các vị chưởng môn thi lễ, trầm giọng nói : " Bùi tướng có ý tốt, triều đình cũng thành tâm buông tay với võ lâm, Nhưng không biết Bùi tướng có từng nghĩ rằng, với một lời nói của người , triều đình buông tay, ai sẽ giải quyết tranh chấp nhiều năm trong giới võ lâm? Minh chủ võ lâm sẽ được lựa chọn như thế nào trong tương lai? Nếu chỉ sơ suất một chút mà chém gϊếŧ lẫn nhau, chỉ sợ từ nay võ lâm sẽ loạn, tiếng đánh nhau có lẽ sẽ vang vọng không ngừng. ".

Hắn vừa dứt lời, rất nhiều người nghiêm túc gật đầu, cho rằng Bùi Diễm đã rời đi, giới võ lâm từ nay sẽ loạn lạc, bọn họ đều cảm thấy có chút lo lắng.

Bùi Diễm khẽ mỉm cười: “Điểm này Bùi mỗ đã cân nhắc rồi, và cũng đã biên soạn thư báo cho tất cả các chưởng môn,trước đó, các vị trưởng môn cũng đã thương thảo bí mật trong trang về chuyện này. . Tôi tin rằng với trí tuệ tuyệt vời của các chưởng môn, đã thoả thuận và tìm ra biện pháp khả thi.”

Các vị chưởng môn đều gật đầu, chưởng môn Thiếu lâm Hụệ luật đại sư tiến lên một bước, chắp tay nói: "Bùi tướng đã gửi thư từ lâu, các vị chưởng môn đều đã nhất trí về vấn đề này. Văn Nghị lo lắng quá mức rồi".

Vũ Văn Dịch xuất thân là đệ tử tục gia của Thiếu Lâm, vội vàng đáp lễ: "Văn Dịch lỗ mãng, Chưởng môn đừng trách, Cũng mong Bùi tướng thứ lỗi." Nói xong, anh rút lui vào đám đông.

Một người khác từ trong đám người bước ra, lớn tiếng nói: "Đã như vậy, kính mong đại sư nói cho chúng tôi biết nên chọn minh chủ mới như thế nào?"

Ngay khi hắn nói điều này, Quần hùng đều đồng ý.

" Đúng, mau nói đi"

" Đúng thế, Tân minh chủ làm thế nào để chọn ra"

Bùi Diễm mỉm cười lùi lại hai bước, Huệ luật đại sư đi tới trước trang, trước tiên niệm Phật, trầm giọng nói: “Các chưởng môn đã nhất trí, đại hội võ lâm sẽ được tổ chức ở sơn trang Trường Phong vào ngày 10 tháng 11, mỗi phái sẽ đề cử một ứng viên, trải qua ba vòng thi đức, trí, võ, người chiến thắng cuối cùng sẽ là võ lâm minh chủ tiếp theo. , còn về việc tỉ thí như thế nào, các vị chưởng môn sẽ hội ý và công bố quy tắc chi tiết, đến lúc đó sẽ thông cáo thiên hạ".

Trước trang nhất thời ồn ào, nghị luận xôn xao, có người hét lên: " Vậy ba tháng này vẫn là Bùi tướng đảm nhận chứ minh chủ sao?"

Bùi Diễm thần sắc nhàn nhã, bước tới chắp tay nói: " Bùi mỗ chính sự bận rộn, không còn thích hợp xử lý các công việc nội vụ. Trong ba tháng này, Huệ Luật đại sư sẽ tạm thời đảm nhận vị trí võ lâm minh chủ, mọi việc trong thời gian này sẽ do các vị chưởng môn cùng nhau quyết định. "

Khóe môi hắn hơi nhếch lên, nhẹ nhàng giơ tay phải lên, người tùy tùng cầm đĩa ngọc, hắn lấy ly rượu trong đĩa ra. Cũng có người hầu cận mang bình rượu, chén rượu, rót rượu cho từng người một, nếu là đệ tử xuất gia hoặc nữ tử sẽ dâng nước trắng.

Bùi Diễm nâng ly rượu lên, lớn tiếng nói: “Từ giờ trở đi, Bùi mỗ không còn là võ lâm minh chủ, nhưng nguyện vì các vị vì đồng đạo võ lâm xin tận tâm tận lực, vì một võ lâm công chính an hoà. lấy ly rượu nhạt thể hiện sự chân thành của tại hạ."

Vừa nói hắn ngửa đầu uống một hơi cạn sạch , thong dong quay người , mỉm cười nhìn về phía các chưởng môn.

Các chưởng môn đều vội vàng nâng ly rượu lên, mọi người trong sân cũng cầm ly đáp lại, đều muốn uống.

"Chờ một chút, không thể uống được!"

Một tiếng hét lớn vang lên trong không khí, ly rượu trong tay mọi người dừng lại giữa không trung.