Chương 18: Gió Giục Mây Vần

Sứ thần quán giờ hợi bốc cháy, đến khi ngọn lửa được dập tắt hoàn toàn cũng là giờ dần, Vệ Chiêu rời khỏi đám cháy vào giờ tý, vội vàng về cung bố trí phòng ngự.

Bùi Diễm thấy ngọn lửa đã được khống chế, dựa vào thế lửa phán đoán bên trong không còn ai sống sót nữa , hắn ra lệnh cho Phạm Nghĩa phong tỏa hiện trường vụ cháy, không cần đổ nước hạ nhiệt, cũng không cần tìm kiếm xác chết kẻo phá hoại hiện trường, dặn dò xong liền vội vàng nhập cung.

Đợi khi hắn tới điện Diên Huy, Thái tử, Trang vương, Tĩnh vương, hữu tướng, bộ thượng thư, các đại học sĩ, đều đã vào cung điện vì vụ cháy ở sứ thần quán.

Trên mặt hoàng đế không nhìn ra vui buồn hay tức giận, thấy Bùi Diễm tiến vào trong điện nói: “ Người đã đến đủ, bây giờ nên bàn bạc , điều binh như thế nào, bố trí phòng ngự ra sao?”.

Bùi Diễm sửng sốt, không ngờ bản thân lại đến chậm một bước, đã nghị luận đến việc điều động quân đội, Hắn liếc nhìn thấy Tĩnh vương đang nháy mắt với mình, biết sự tình không ổn, hắn cúi người xuống nói: “ hoàng thượng, chuyện điều binh lúc này , còn quá sớm”.

Đào Hành Đức tỏ ra lo lắng: “ Phải điều binh, trước kia triều ta cùng Hoàn quốc nghị hòa, biên cảnh dàn quân lỏng lẻo, rút tám vạn đại quân, hơn nữa toàn bộ đệ tử võ lâm trong quân đều xin nghỉ phép, thiếu tướng lĩnh, nếu Hoàn quốc dấy binh tra hỏi chuyện sứ giả, thì biên giới rất đáng lo ngại.

Hoàng đế khẽ ừ, lại quay sang hỏi Bùi Diễm, : “ Trường Phong kị hiện tại đang ở đâu?”.

Bùi Diễm chỉ đành đáp lại: “ đám người Sài Sĩ Hoằng, Mạnh Văn Cử, Mai Lược xin nghỉ phép vì vậy ở Vận Châu, Úc Châu, Củng An không có tướng chỉ huy, thần tướng Trường Phong kỵ với ba người tương ứng binh lực, phân bố ở ba nơi này, rút lui ở ba nơi này về Đông Lai và Hà Tây.

Hắn tiến lên một bước nói: “ Hoàng thượng, thần cho rằng giờ điều binh, bố phòng lúc này còn quá sớm”.

Trang vương lắc đầu nói xen vào: “ từ kinh thành phái binh tới phía bắc, cũng là lúc tin tức vụ hỏa hoạn truyền đến Hoàn quốc, nếu không sớm phát lệnh bố phòng, điều binh, Khi Hoàn quốc tấn công sẽ trở tay không kịp”.

Thái tử gật đầu : “ Nhị đệ nói có lý”. ( truyện dịch bởi Thuy201)

Thái tử nói như thế, Bùi Diễm không thể lập tức phản bác, Trong lúc đang suy nghĩ, hoàng đế hỏi ý kiến của nhạc phụ Thái tử, Đổng Phương đại học sĩ: “ ý kiến của Đổng khanh thì sao?”.

Đổng Phương nhắm mắt suy nghĩ một lát rồi nói: “ Phải điều binh, nhưng không được gây ra động tĩnh lớn, phòng thủ phải trong chặt ngoài lỏng, không cần kích động Hoàn quốc quá mức, thần đề nghị binh mã của Trường Phong Kỵ không nên di chuyển, ngoài ra nên điều năm vạn Binh mã của Vương Lãng ở Trường Lạc bố trí tại tuyến phía tây. Như vậy Phía đông có mười vạn binh của Bạc Công, phía tây có năm vạn binh mã của Vương Lãng, ở giữa có Trường Phong kỵ, cho dù có nổ ra chiến sự, cũng sẽ không loạn”.

Trang vương không dễ dàng gì nói hoàng đế đồng ý điều động binh bố trí phòng vệ, không cam tâm để em vợ Đổng Phương là Vương Lãng có được binh quyền ở phía tây, liền lén liếc mắt về phía Đào Hành Đức.

Đào Hành Đức hiểu ý nói: “ Năm vạn binh mã ở chỗ Vương Lãng vẫn phải trấn áp Nguyệt Lạc tộc, nếu tùy tiện rút lui, Tinh nguyệt giáo gây chuyện, Nguyệt Lạc tộc tiến hành lập quốc. hậu họa vô cùng, sẽ ổn thỏa hơn nếu điều người của Cao Thành ở phía Bắc”.

Hoàng đế nghe hắn nói thế, hơi do dự, Bùi Diễm nhân cơ hội này, tiến lên nói: “ Hoàng thượng, thần có lời muốn nói”.

Hoàng đế ngẩng đầu nhìn hắn, cười nói: “ Bùi khanh cứ tấu, không sao”.

Bùi Diễm hiếm khi thấy hoàng đế nhìn mình ân cần như thế, có chút thất thần, ngay lập tức phản ứng lại, thu hồi suy nghĩ nói: “ Đổng học sĩ nói đúng, binh có thể điều, nhưng không được gây ra động tĩnh lớn, chuyện Đào tướng lo ngại cũng có lý, Năm vạn người ngựa chỗ Vương Lãng không điều, thần đề nghị đem ba quân chỗ Sài Sỹ Hoằng, Mạnh Văn Cử, Mai Lược về phía tây bắc. Ba quân này với Hoàn quốc nhiều lần giao chiến, giàu kinh nghiệm, chỉ cần thăng chức cho tướng quân đến để phò tá lên làm chính tướng, tạm thời thay Sài tướng quân giữ chức vị này, như vậy không cần điều binh từ hậu phương, khiến Hoàn quốc phản ứng mãnh liệt, hai là tăng binh phía tây, hai là có tác dụng gia tăng sự kinh sợ của Nguyệt Lạc tộc và Tinh Nguyệt giáo, ngăn chặn chúng làm loạn. Thần hoài nghi vụ cháy sứ thần quán do giáo này thực hiện, phá hủy hòa ước, làm rối loạn tình hình giữa hai nước, để họ làm ngư ông đắc lợi”.

Tĩnh vương hiểu ý, biết Bùi Diễm đang cố ý chuyển hướng sang vụ hỏa hoạn, để tránh bàn luận đến việc điều quân, vội tiếp lời : “ Phụ hoàng, nhi thần cũng có hoài nghi, sớm không cháy, muộn không cháy, lại cháy ngay đêm trước khi ký kết hòa ước, thật sự rất kỳ quái”.

Trang vương thầm nghĩ: Chính các người đã khơi mào chuyện này, đừng có trách ta, tiến lên nói: “Phụ hoàng, sứ thần quán được bảo vệ nghiêm ngặt, bên ngoài có hàng ngàn cấm vệ quân, cho dù Tinh Nguyệt giáo có hung dữ, cũng không thể qua mặt hơn ngàn người lẻn vào sứ thần quán phóng hỏa được, trong này có rất nhiều bí ẩn”.

Bùi Diễm cau mày, ngay lập tức giãn ra, cũng không vội nói. Lúc này, Phạm Nghĩa, chỉ huy cấm vệ quân tiến đến quỳ trước điện, liên tục thỉnh tội.

Hoàng đế lạnh lùng nói: “ Phạm Nghĩa, hàng ngày trẫm thấy ngươi ổn trọng, sao có thể để sơ suất lớn như vậy?”

Phạm Nghĩa nghe thấy ngữ khí âm trầm của hoàng đế, vội vàng khấu đầu: “ Hoàng thượng, cấm vệ quân chỉ bảo vệ bên ngoài sứ thần quán, tình hình bên trong thì không biết, lần này tính tình sứ thần Hoàn quốc lại kỳ quái, tất cả đồ dùng hàng ngày cũng chỉ cho thủ hạ mang đến cửa, lại đuổi hết toàn bộ người hầu ban đầu trong sứ thần quán ra ngoài, nếu vậy thì vụ cháy, chỉ có thể do người trong đoàn sứ thần Hoàn quốc gây ra”.

Đào Hành Đức cười nói: “ Chỉ huy Phạm nói như vậy, lẽ nào cũng nói như thế với quân thần Hoàn quốc sao?”.

Đổng học sĩ vuốt chòm râu dài nói: “ Lần này ủy khuất cho Phạm chỉ huy rồi”.

Phạm Nghĩa liên tục khấu đầu, Bùi Diễm biết lần này không thể bảo vệ được hắn, cho dù Hoàn quốc không đánh nhưng hỏi tội thì phải có người chịu tội, kết luận cuối cùng là hỏa hoạn thì chỉ huy cấm vệ quân vẫn phải gánh vác trách nhiệm phòng hộ lỏng lẻo, bảo vệ không chu toàn.

Trong lòng đã định bỏ rơi Phạm Nghĩa, hắn ngay lập tức cân nhắc tuyển người cho vị trí chỉ huy cấm vệ quân, chức vụ chỉ huy này không cao, nhưng lại kiểm soát mười vạn binh mã của triều đình, còn nắm giữ bốn cửa thành, kinh thành nếu xảy ra chuyện, không ai có thể coi thường mười vạn binh mã này, lúc này ba nhóm người trong cung điện chỉ sợ như hổ rình mồi, muốn đoạt lấy chức mới bị bỏ trống này.

Hắn phải tìm cách rất lâu mới đưa Phạm Nghĩa lên chức chỉ huy cấm vệ quân, chưa đầy nửa năm đã xảy ra chuyện này, thật có chút phiền não. Nhưng lúc này không để ý được quá nhiều, cũng biết việc giới thiệu người khác vào lúc này là không thích hợp nên hắn bình tĩnh lại và suy nghĩ kỹ xem nên làm gì tiếp theo.

Trang vương tự mình nhập cung, thầm nghĩ đến chính là chuyện này, Đào Hành Đức hiểu được tâm ý của hắn, tiến lên tấu: “ vị trí chỉ huy sứ cấm vệ quân không thể bỏ trống, thần tiến cử một người”.

Hoàng đế nói: “ Tấu đi”.

Đào Hành Đức nói: “ Binh bộ hữu thị lang Từ Tiển, xuất thân võ tiến sĩ, văn võ song toàn, khi còn là thủ hạ Cao Thành giữ chức phó tướng, là người thận trọng, có thể gánh vác trách nhiệm”.

Hoàng đế còn đang do dự, Bùi Diễm quay sang binh bộ thượng thư Thiệu Tử Hòa nói: “ Từ Tiển hình như là đệ tử thiếu lâm tại gia đúng không?”.

Thiệu Tử Hòa nói: “ Chính xác”.

Tĩnh vương trong lòng cười thầm, biết người do nhóm Trang vương đề cử đã phạm vào điều kiêng kị của hoàng đế. Hoa triều từ khi lập quốc tới nay, thế lực võ lâm trong quân luôn rắc rối phức tạp, nhân sĩ võ lâm kiểm soát quân đội thậm chí cả triều chính luôn là nỗi lo tiềm ẩn của các đời hoàng đế. Chỉ là Tạ thị dùng võ đoạt quyền, dùng võ lập quốc, nên không tìm được lý do chính đáng để thanh lọc thế lực võ lâm trong quân đội và trong triều.

Chỉ sau khi Bùi Diễm thành võ lâm minh chủ, cùng hoàng đế ở phương diện nào đó tâm ý tương thông, thành lập Trường Phong Kị mà không có sự nhúng tay của bất kì môn phải võ lâm nào, còn điều động phần lớn tướng lĩnh từ môn phái khác nhau rút lui, lại từ chức võ lâm minh chủ, lấy cớ muốn tổ chức đại hội võ lâm, tiến hành cuộc thanh trừng lớn trong quân đội, được hoàng đế chấp nhận.



Vào thời điểm này, Trang vương vẫn muốn để đệ tử tục gia Thiếu Lâm Từ Tiển vào vị trí mẫn cảm chỉ huy sứ cấm vệ quân, thực sự phạm vào đại kỵ của hoàng đế.

Trong lòng hắn thầm cười, nhưng vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nói: “ Từ thị lang võ nghệ xuất chúng, quân công cũng không tồi, nhưng hắn đã từng giao chiến với tướng sĩ Hoàn quốc trên chiến trường, gây thù hận. bây giờ là thời gian nhạy cảm, chỉ sợ không thỏa đáng”.

Đổng học sĩ gật đầu nói: “ Tĩnh vương nói có lý, Hoàn quốc đã kiếm cớ gây sự, bây giờ lại đem người từng gϊếŧ đại tướng họ giữ vị trí này, không thỏa đáng”.

Tĩnh vương cùng Thái tử liên kết phản đối, Trang vương cũng không nói lại được, những người còn lại cho dù có dự định riêng cho mình, nhưng không đoán được tâm tư hoàng đế. Trong điện nhất thời im lặng.

Thái tử dường như có chút không kiên nhẫn, âm thầm ngáp một cái, thấy ánh mắt trách móc của hoàng đế quét qua, hắn run rẩy, hoảng sợ nói: “ Nếu đã như vậy, hãy chọn một người chưa từng ra chiến trường, một võ tướng tốt mà Hoàn quốc chưa từng nghe qua”.

Trang vương đang định nói thì lại bộ thượng thư Trần Tổ Vọng nhớ ra một người rồi bước lên phía trước nói: “Lời của thái tử nhắc nhở vi thần, kì thi khảo lại bộ năm nay, quả thật có một người, thích hợp cho vị trí này”.

Hoàng đế hỏi: “ người nào?”.

Trần Tổ Vọng nói: “ Con trai thứ của Túc Hải Hầu, năm ngoái đạt võ Trạng Nguyên, Khương Viễn, Sau khi Túc Hải qua đời, trưởng tử thừa kế chức vị, Khuyên Viễn chỉ đành học võ kĩ, học được thương pháp gia truyền từ gia đình, xuất thân trong sạch, khi còn ở trong binh bộ có rất nhiều kinh nghiệm, chu đáo, làm việc không mệt mỏi, thần cho rằng, người này thích hợp đảm nhiệm vị trí này”.

Trần Tổ Vọng nói một cách mờ mịt, mọi người đều hiểu ý của hắn, Chỉ huy cấm vệ quân rất quan trọng và nhạy cảm, hiện tại ba bên cạnh tranh không ngừng, không bằng để một người không thuộc bên nào đảm nhiệm, có thể xoa dịu tranh chấp trong triều.

Hoàng đế cũng có ý nghĩ tương tự, gật đầu nói: “ năm xưa lúc chưa lên ngôi Túc Hải Hầu và trẫm là bạn chi giao, lại tận trung vì nước, hổ phụ định vô khuyển tử, Khương Viễn lại là võ trạng nguyên, cũng từng ở trong binh bộ, có thể đảm nhiệm vị trí này, cứ làm theo Trần khanh tâu đi”.

Bùi Diễm biết chuyện này kết cục đã định, trong lòng tự có tính toán, trước mắt có chuyện quan trọng hơn nên hắn nói: “ hoàng thượng, thần cho rằng việc cấp bách nhất lúc này là tìm ra kẻ đứng sau vụ hỏa hoạn, cho Hoàn quốc một giao hẹn, để xoa dịu chuyện này, bắt đầu lại đàm phán hòa ước”.

“ Vậy ai có thể phụ trách tra án?”.

Đổng học sĩ nói: “ Thần chủ trương để hình bộ dẫn đầu, cử ra hình lại có kinh nghiệm cùng ngỗ tác ( quan khám nghiệm tử thi) điều tra vụ cháy, Giám sát ti cũng cử ra đại phu ( chức quan nhỏ) cùng tham gia tra án, đồng thời giám sát.”

Hình bộ thượng thư Tần Dương khẽ run lên, biết mình ở nơi đầu sóng ngọn gió nhưng không thể thoái nhượng, bèn nhìn về phía Trang vương, Trang vương tất nhiên không muốn để “ái tướng” của mình trên lửa. liền nói: “ hình bộ tra án là đương nhiên, nhưng chuyện này liên quan đến sứ thần Hoàn quốc, phó sứ Lôi Uyên thoát được ra ngoài, sợ phải điều tra lại toàn bộ quá trình, cần phải cử người trấn áp được sứ thần Hoàn quốc làm chủ trì tra án mới được”.

Lời Trang vương vừa nói ra, mọi người đều nhìn về phía Bùi Diễm, Trong đại điện, người có khả năng “ trấn áp được sứ thần hoàn quốc”, ngoài hắn ra còn có ai?

Mọi người nhớ tới trận chiến cùng Hoàn quốc năm trước, Bùi Diễm lấy được đầu tướng địch trong thiên quân vạn mã, Trường Phong Kỵ càn quét ba châu, ký ức thất bại của Hoàn quốc ở Tân Quận vẫn như vừa mới xảy ra, nếu không có trận thắng này, chỉ e Hoàn quốc không dễ dàng cùng Hoa triều đàm phán.

Trong lòng Bùi Diễm cũng có kế hoạch, việc ký kết hòa ước với Hoàn quốc vô cùng trọng đại, hắn nhất định phải đạt được mục tiêu, những chuyện đang suy nghĩ trong lòng, sau này có thể thành công, đây chính là bước quan trọng nhất.

Sứ Thần quán cháy, Kim Hữu Lang chôn thân trong biển lửa, khiến hắn trở tay không kịp, hắn mơ hồ cảm thấy, phía sau là vũng nước đυ.c, sâu không lường được. Hiện nay, chỉ khi tra được chân tướng, cho Hoàn quốc một lời giải thích, bắt đầu đàm phán lại mới là thượng sách.

Nghĩ đến đây, Bùi Diễm tiến lên trước một bước: "Thần nguyện chủ trì lần tra án này, nhất định tra ra được chân tướng vụ cháy ở sứ thần quán."

Hoàng đế gật đầu tán thành: "Như thế rất tốt, Bùi Khanh chủ trì tra án, ngoài ra quan lại các bộ cần phải nghe theo giúp đỡ, không được lười biếng hoặc đùn đẩy."

Chúng thần đều cúi người đồng thanh đáp lại. Trang vương lại nói: “ về việc điều binh đã bàn lúc trước…”

Hoàng đế đứng dậy nói: “ Cứ làm như lời Bùi khanh nói lúc trước, Ngoài ra để yên, ba bộ binh mã của Sài Sỹ Hoằng, Mạnh Văn Cử, Mai Lược điều động đến Thanh Châu phía tây bắc, phó tướng trong quân thăng làm đại tướng, nghiêm phòng Hoàn quốc tấn công”.

Trang Vương còn định nói thêm, Hoàng đế nói: "Trẫm mệt rồi, tất cả giải tán đi, như hôm nay đã bàn,mỗi người hãy làm tốt việc của mình."

Trang vương bất đắc dĩ, ngẩng đầu lên, lại chạm mắt với thái tử, làm bộ như không có chuyện gì rồi bước đi.

Rời khỏi Diên Huy điện, trời đã tảng sáng, ánh bình minh đã xuất hiện, gió sáng sớm lạnh buốt.

Bùi Diễm nhớ tới một chuyện, vội vàng rời khỏi Càn Thanh Môn, Tĩnh vương đi từ phía sau đến, vừa đi vừa nói: “ Thiếu Quân việc gì tự mình ôm lấy lò lửa này”.

Bùi Diễm bước chân không ngừng: "Chuyện này không có cách nào khác, chỉ có thể gặp chiêu tiếp chiêu,thật may mắn quân của Vương Lãng và Cao Thành không bị điều đến phía tây, quay về ta sẽ điều tra lý lịch Khương Viễn."

Nói xong hắn chắp tay : "Vương Gia, ta phải đi tìm một người, cáo từ trước." Nói xong hắn nhảy lên ngựa, một đường trở về Tướng Phủ.

Bùi Dương đã đợi ở trước cửa tướng phủ, thấy Bùi Diễm quay lại, lập tức nói: “ Tướng gia, phu nhân mời người qua ngay lập tức”.

Bùi Diễm giật mình, chỉ đành bước đến Điệp viên, vừa đi vừa nói; “ ngươi mau phái người tới Tây viện, nói với Tử Minh một tiếng, bảo huynh ấy hôm nay không phải đến Phương Thư phòng, ta tìm huynh ấy có việc gấp, về sẽ qua đấy. Ngươi phái người đến Phương Thư phòng xin cho huynh ấy nghỉ ba hôm”.

Bùi Diễm bước vào Điệp viên, thấy Bùi phu nhân đang ngồi chỗ chậu cây cảnh, trong tay còn cầm kéo liền bước lên phía trước hành lễ nói: “ Mẫu thân dậy sớm thế? Những việc này cứ để hạ nhân làm được rồi”.

Bùi phu nhân cũng không ngẩng đầu lên, chú tâm chăm sóc cây cảnh , một lúc mới nói: “ thúc phụ con bên kia gửi thư tới”.

Bùi Diễm sửng sốt, cúi đầu xuống.

“ Chuyện kia không thể trì hoãn được nữa, con phải gấp rút tiến hành mới được”.

Bùi Diễm nhẹ giọng đáp: “ Vâng, con đã an bài cho Tử Minh đến Phương Thư phòng, qua một thời gian nữa là có thể tiến hành việc này.”.

Bùi phu nhân cắt đi nhánh cây cảnh rồi nói: “ tên Thôi Lượng này , con cũng đã thả hai năm rồi, cũng đã đến lúc dùng hắn, đừng quá mềm lòng”.



“ Vâng, con đã tìm ra nhược điểm của hắn, hắn đã đồng ý tới làm Phương Thư phòng, nên sẽ nghe con phân phó làm việc”.

“ Vậy thì tốt”. Bùi phu nhân quay sang đứng trước chậu hải đường lắc đầu: “con xem, nếu không chú ý, ở đây sẽ sinh ra sâu bọ, con xem nên làm thế nào thì tốt?”

Bùi Diễm không dám trả lời, Bùi phu nhân lần lượt cắt bỏ những cành hải đường rồi nói: “những cành cây này quá tươi tốt, nó sẽ thu hút kiến, gây sâu bọ, chỉ cần cắt nó đi, sẽ lại sạch sẽ”.

Bà đứng thẳng người lên, Bùi Diễm vội vàng bước tới đỡ lấy cây kéo, Bùi phu nhân nhìn hắn một lát rồi thản nhiên nói: “ Có một số việc, con không cần hỏi ta, ta cũng sẽ không nói, con cứ làm theo ý của mình đi, ta cũng đã vì con làm, cũng đã tận lực rồi. Con chỉ cần nhớ lấy một điểm, thánh thượng năm đó có thể bộc lộ tài năng trong số các hoàng tử, có thể lên ngôi hoàng đế, có thể ngồi trên hoàng vị hơn hai mươi năm, đều có lý do của ngài, con hãy nhớ kĩ điểm này.”.

Bùi Diễm mỉm cười nói: “ con xin ghi nhớ lời giáo huấn của mẫu thân”.

“ Con nhiều việc, đi làm đi”. Bùi phu nhân bước vào trong phòng.

Bùi Diễm đỡ bà lên bậc thang rồi nói: “ con xin cáo lui”.

Hắn vừa cất bước, Bùi phu nhân lại nói “ chờ chút”.

Bùi Diễm quay lại, Bùi phu nhân từ trên nhìn hắn bình tĩnh nói: “ nha đầu Sấu Vân kia, có phải đã làm gì sai không? Con muốn đuổi nàng ta ra khỏi thận viên”.

Bùi Diễm cúi đầu trả lời: “ Con không dám”.

“ Con lúc trước ở trong quân mấy năm, không muốn cưới thê nạp thϊếp sớm, ta nghe theo con, bây giờ đã đến kinh thành, các thế gia tiểu thư, con nhất nhất từ chối, ta cũng không nói gì. Chuyện cưới chính thê, có thể trì hoãn, nhưng Sấu Vân là ta xem trọng, muốn con thu nhận làm vợ lẽ, cho dù nó làm sai chỗ nào, con hãy nể mặt ta, tha thứ cho nó”.

Bùi Diễm im lặng một lát rồi nói” Con biết rồi ạ”. ( Độc giả có thể ủng hộ cho dịch giả theo stk 19034190878018 techcombank Nguyễn Thị Thuỷ)

Trời tờ mờ sáng, Giang Từ đã tỉnh dậy, vì nhớ tới Thôi đại ca phải vào cung ứng mão (điểm danh), nàng liền xuống giường, chuẩn bị bữa sáng.

Nàng không phải là người siêng năng như thế, cũng không để mệnh lệnh hầu hạ Thôi Lượng của Bùi Diễm đặt trong lòng. Nhưng trong lòng nàng luôn cảm thấy, ở trong tướng phủ tăm tối này, chỉ có Tây viện, chỉ có Thôi đại ca, là điểm duy nhất khiến nàng cảm thấy ấm áp, dù sau này thế nào đi nữa, bây giờ mình phải làm điều gì đó cho Thôi đại ca, thì trong lòng mới nhẹ nhõm được.

Không lâu sau, nghe thấy Thôi Lượng dậy rửa mặt, lại nghe thấy người hầu của tướng phủ tới nói tướng gia có việc gấp, báo Thôi công tử không cần vào trong cung làm đương sai, hãy ở Tây viện chờ hắn tới.

Giang Từ nấu cháo xong, cổ bị sái đêm qua càng ngày càng đau, Nàng bỏ lại bát, chạy vào phòng soi gương thì phát hiện cổ mình sưng tấy. Nàng lẩm bẩm rồi bước ra khỏi phòng, Đúng lúc nhìn thấy Thôi Lượng từ trong sân quay người lại. Thôi Lượng thấy nàng bĩu môi, không ngừng xoa cổ. Nhìn kỹ rồi nói: “Tiểu Từ cổ của muội bị sái rồi à?”

Giang Từ nghiêng đầu nói: “ Đúng vậy bị sái đêm qua. Muội còn tưởng rằng không có vấn đề gì lớn, sáng nay xem lại đã thành thế này rồi”.

Thôi Lượng vẫy vẫy tay: " Muội qua đây để huynh xem xem."

Giang Từ biết hắn có y thuật cao minh, liền vội vàng đi tới ngồi trên chiếc ghế tre. Thôi Lượng cúi đầu xem rồi lắc đầu: "như này có thể bị bong gân rồi, sao lại bị thương ghê gớm như vậy?"

Giang Từ cười nói: “ Bị một con mèo hoang dọa cho phát hoảng, liền bị sái như vậy”.

Thôi Lượng bật cười: “ta thấy lá gan của muội lớn như vậy, làm sao bị một con mèo dọa cho thành thế này”.

Giang Từ nghiêng đầu nhìn hắn cười nói: “ huynh không biết con mèo đó hay doạ người, ngược lại nó lại rất đẹp, nhưng móng vuốt của nó sắc nhọn hơi một chút sẽ đả thương người”.

Thôi Lượng bước vào trong phòng, lấy ra một chiếc bình sứ, ở sau lưng Giang Từ chần chờ một lát, cuối cùng nói: “ Giang Từ ta giúp muội thoa chút thảo dược”.

Giang Từ cười nói: “ Được”

“Tiểu Từ huynh giúp muội xoa bóp trước rồi nắn lại cổ mới được”.

“Được, Thôi đại ca mau giúp muội xoa bóp, muội đau không chịu được”.

Thôi Lượng thấy nàng không phát giác ra, cũng biết nàng hồn nhiên, chuyện nam nữ không để tâm, trong lòng thầm thở dài, đổ Thảo dược vào trong lòng bàn tay sau đó đặt tay lên gáy Giang Từ, nhẹ nhàng xoa.

Giang Từ cảm thấy từng đợt mát lạnh chuyền đến từ lòng bàn tay Thôi Lượng,kỹ thuật xoa bóp vô cùng thành thạo, một lát sau đau đớn giảm bớt, chỗ được xoa bóp lại tê dại, cực kỳ thoải mái.

Trong lòng nàng vui vẻ, không khỏi mỉm cười: “Thôi đại ca y thuật của huynh thật tốt, tại sao không tự mở nhà thuốc, treo bầu cứu đời” ( quả bầu tượng trưng cho ngành y).

Thôi Lượng vừa định nói, nàng liền “aa” một tiếng, Thôi Lượng dừng động tác cúi người nói: “sao thế có phải dùng lực quá mạnh”.

Giang Từ ngẩng đầu cười nói: “không phải, tốt lắm à, là muội đang nghĩ tới chuyện khác thôi”.

Lúc này Thôi Lượng cúi đầu, Giang Từ ngẩng đầu, hai khuôn mặt rất gần nhau, gần đến mức có thể nhìn rõ khuôn mặt trong mắt đối phương.

Tay Thôi Lượng vẫn đang đặt trên cổ Giang Từ, nơi chạm vào cảm giác mềm mịn, Đôi mắt trong trẻo, nụ cười hồn nhiên tươi đẹp, tâm tình hắn dần dần phức tạp khó hiểu.

Giang Từ vẫn không nhận ra điều gì, ngẩng đầu lên nói: “ Mau xoa đi. Thôi đại ca”. ( Đọc tiếp chương 19 tại : https://youtu.be/aIWMRVJ4MWY )

Thôi Lượng định thần lại, đang định nói chuyện thì Bùi Diễm vừa cười vừa bước vào trong viện.