Rời khách sạn Mạch Tân, Ngọc Nguyên không vội về nhà. Cô lái xe một mình đến ngoại ô thành phố. Phía bên bờ sông Ca, một cô gái đứng tựa vào xe, mái tóc dài bung xõa tung bay trong gió. Ánh trăng chiếu xuống khiến cô gái càng thêm quyến rũ.
- Đại tiểu thư – Người đàn ông ở độ tuổi trung niên vừa tới cất tiếng gọi phá tan bầu không khí tĩnh mịch.
- Giám đốc Vũ
Ngọc Nguyên mỉm cười chào lại. Vũ Việt Thịnh – giám đốc nhân sự tập đoàn Trần Hạ; người duy nhất biết thân phận thật của cô tại công ty cũng là người giúp cô vào Trần Hạ.
- Đại tiểu thư, buổi gặp mặt hôm nay thế nào.
- Mạch Thế Hàn hôm nay đe dọa sẽ công bố thân phận của cháu với Trần Hạ.
- Vậy cô tính thế nào.
- Nên làm như thế nào nhỉ…
Nghe ngữ điệu của Ngọc Nguyên, giám đốc Vũ biết cô đã có tính toán. Quan sát cô nhiều năm, ông biết đại tiểu thư của mình thông minh tài giỏi không thua kém gì phó chủ tịch Hạ Lãnh Phong. Chỉ có điều ngài chủ tịch luôn để cô ở trong bóng tối, một mình dạy dỗ, một mình rèn rũa. Người ngoài không hề biết sự tồn tại của Trần Ngọc Nguyên, người ta chỉ biết đến Trần Ngọc Duyên – em gái của cô. Ngọc Nguyên và Ngọc Duyên sinh ra cùng ngày, cùng cha mẹ nhưng tính cách lại rất khác biệt. Ngọc Nguyên biết kinh doanh, có tài lãnh đạo, tính tình lại vô cùng lãnh đạm, cô không bao giờ thể hiện cảm xúc ra bên ngoài khiến đối phương rất khó nắm bắt. Trong khi đó, nhị tiểu thư Ngọc Duyên thừa hưởng tài năng từ mẹ mình, giỏi kỳ nghệ, là người thông minh nhưng cũng rất mưu mô. Bởi vì sự mưu mô đó, chủ tịch Trần Trung không thích đứa cháu gái này cho dù Ngọc Duyên có cố gắng lấy lòng ông nội cỡ nào. Ông dành toàn bộ tâm tư của mình lên Ngọc Nguyên, chỉ dạy, giáo dục cô từng ly từng tí để cô có thể cùng với Hạ Lãnh Phong tiếp nối sự nghiệp của mình, điều mà con trai ông và con trai Hạ Phồn Thịnh không thể làm được. Cũng bởi sự phân biệt đối xử đó, Ngọc Nguyên không nhận được sự yêu thương từ cha mẹ hay em gái, cô lớn lên trong vòng tay của ông nội, nhận sự giáo dục hà khắc khiến tính tình càng ngày càng lãnh đạm. Dù vậy, tình yêu thương dành cho em gái Ngọc Duyên lại chưa bao giờ thay đổi.
- Chú thấy Hạ Lãnh Phong là người như thế nào? – Ngọc Nguyên lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của giám đốc Vũ.
- Phó chủ tịch là người có thể tin tưởng được.
Tin tưởng được sao, nên tin tưởng theo góc độ nào, tin tưởng giao tập đoàn cho anh ta hay tin tưởng giao em gái cho anh ta, cô nghĩ trong đầu không nói ra.
- Đại tiểu thư, ngài chủ tịch sắp nước về rồi.
- Cháu biết.
- Cô đã nắm bắt được tình hình của tập đoàn chưa, nếu cần giúp đỡ, tôi sẽ giúp hết sức mình.
Ngọc Nguyên mỉm cười, giám đốc Vũ vẫn nhiệt tình và trung thành như vậy.
- Chúng ta về nhà thôi chú, cháu thấy lạnh rồi.
Cô quay bước, lái xe về chung cư. Trước cửa căn hộ của cô, Lãnh Phong đứng đó, lưng tựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực. Chẳng biết anh đã đợi ở đây bao lâu, chỉ biết anh vẫn bình thản, vẫn kiên nhẫn đợi cô về. Ngọc Nguyên chưa sẵn sàng gặp Lãnh Phong, nhìn thấy anh ở đây, cô không khỏi giật mình. Tính quay người đi, nhưng nghĩ lai không thể trốn tránh được mãi, cô nhẹ bước về phía anh.
- Phó chủ tịch, sao anh lại ở đây.
- Tôi đang đợi em – anh từ tốn trả lời.
Nhìn thấy bộ dạng cô hôm nay, anh không khỏi bất ngờ. Mái tóc đen óng, đuôi tóc xoăn nhẹ dài đến thắt lưng. Bộ lễ phục đen trắng ôm sát cơ thể tôn lên đường cong quyến rũ. Cô không đeo kính, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn xinh đẹp, thanh thuần. So với bộ dạng quê mùa thường ngày, áo sơ mi, quần đen, kèm thoe quá kính dầy cộp, cô giống như một người hoàn toàn khác vậy.
- Anh là sếp, tôi là nhân viên. Có chuyện gì thì gặp nhau ở công ty, anh không nên đến nhà riêng của nhân viên như vậy. – Cô lạnh lùng trả lời.
Anh không để tâm lời cô nói, cứ vậy bá đạo kéo cô đi.
- Tôi đói rồi, đi ăn đã, có gì nói sao.
Cô vùng vẫy thoát khỏi bàn tay anh nhưng không được, đành ngoan ngoãn đi theo anh. Anh kéo cô vào một quán bình dân ở vệ đường, những vị khách ở đây không khỏi bất ngờ, hai người trước mắt đều mặc những bộ quần áo đắt tiền, cả người toát lên vẻ quý phái, sang trọng.
- Em muốn ăn gì.
- Tôi không đói.
Miệng nói vậy nhưng cơ thể lại phản chủ, bụng cô kêu ọc ọc khiến cô không biết chui vào đâu. Kỳ thực từ trưa đến giờ cô đã ăn gì đâu. Anh khẽ cười, hóa ra cô cũng có lúc đáng yêu như vậy.
- Đồ ăn ở đây thực sự rất ngon đấy.
Bà chủ quán già bưng đồ ăn ra, một vài món ăn bình dị nhưng mùi thơm thì khỏi bàn.
- Nhóc con, bao nhiêu năm cũng chịu có bạn gái rồi sao.
Bà cất tiếng trêu đùa. Lãnh Phong là khách hàng quen ở quán của bà, từ khi còn nhỏ xíu đến khi trưởng thành, chưa thấy anh dẫn ai đến đây, hôm nay anh dẫn đến một cô gái vô cùng xinh đẹp, cử chỉ với cô ấy lại vô cùng ân cần, xem ra cuối cùng vị khách này của bà đã thoát ế.
- Dạ không phải đâu, bà đã hiểu lầm rồi ạ.
Cô lập tức đính chính nhưng bị anh cướp lời.
- Giờ thì chưa nhưng sau này sẽ phải.