- Anh cứ như vậy là sao.
- Còn chưa rõ ràng sao, tôi là đang theo đuổi em.
- Nhưng tôi không đồng ý.
- Việc em không thích tôi đó là việc của em. Việc làm cho em thích tôi đó là việc của tôi.
Lãnh Phong nhìn Ngọc Nguyên, ánh mắt trần đầy sự chân thành. Lần đầu tiên anh biết yêu một người là gì, lần đầu tiên anh học cách theo đuổi một người nghiêm túc đến vậy, chỉ cần cô không biến mất, chỉ cần cô còn ở đó, anh nhất định sẽ khiến cô cảm động. Ngọc Nguyên nhìn Lãnh Phong, ánh mắt anh có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả thực lòng cô không phân định được. Nhưng bất luận anh là thật lòng hay trêu đùa, cô tuyệt đối không thể chấp nhận được tình cảm đó của anh, bởi vì Ngọc Duyên, em gái của cô.
- Em mau ăn đi, bụng em đang biểu tình rồi kìa.
Anh gắp thức ăn vào bát cho cô nhưng cô chẳng hề đυ.ng đũa. Cô đứng dậy định bỏ về, anh lập tức kéo cô lại.
- Em ăn đi, đợi em ăn xong, tôi để em về.
Cô nhìn anh, biết anh sẽ chẳng dễ dàng để cô đi, cô đành ngồi xuống cùng anh dùng bữa.
Trời về khuya, cô một mình đi trên con đường sáng đèn, lòng tràn ngập những suy tư. Người đàn ông lặng lẽ đi theo sau cô cũng suy tư chẳng kém. Nhìn cô vào nhà an toàn, anh mới yên tâm rời khỏi. Hôm nay với anh là một ngày rất dài cũng rất mệt, áp lực công việc đè nặng lên vai anh mà không có người san sẻ, anh chỉ muốn nhìn cô một lúc rồi dời đi nhưng lại chẳng kìm lòng được mà muốn bên cạnh cô lâu hơn nữa, bởi vậy anh mới đưa cô đi ăn. Nhưng nhìn thấy thái độ của cô, anh cũng không khỏi chạnh lòng.
Sáng nay cô đến công ty từ sớm, một bông hồng trắng và ly cà phê đã đặt sẵn trên bàn làm việc. Cô thở dài, đặt những thứ đó sang một bên bắt đầu làm việc. Ông nội sắp về nước đồng nghĩa với việc cô chẳng thể ở vị trí này lâu, muốn trở thành người lãnh đạo, cô phải cố gắng nhiều hơn nữa. Lãnh Phong đứng đó, lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu, khẽ cười rồi dời khỏi. Hôm nay có buổi họp cổ đông bàn về dự án trung tâm thương mại Trần Hạ, rất nhiều vị lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đều đến phòng họp từ sớm. Các cổ đông đều đã chia phe rõ ràng, một ủng hộ Phó chủ tịch tiến hành dự án, một theo Trần gia, một theo Hạ gia bắt tay nhau phản đối dự án. Không khí buổi họp vô cùng căng thẳng, Lãnh Phong vẫn khoan thai ngồi đó nhìn hai bên phản đối diễn trò. Quả nhiên là bố anh và Trần gia có tính toán từ trước, nhìn cách họ lập luận phản biện, anh cười lạnh, mọi chuyện càng ngày càng thú vị. Cửa phòng họp bật mở, chủ tịch Trần Trung bước vào, mọi người lập tức im lặng, đồng loạt đứng dậy cúi chào.Ông đưa mắt về phía đứa con trai vô dụng của mình, hắn chỉ biết cúi đầu. Cuộc họp sau đó diễn ra rất suôn sẻ, dự án trung tâm thương mại được chính thức thông qua.
Buổi tối, biệt thự Trần Hạ tại thành phố A.
Tiếng mảnh thủy tinh rơi vỡ kêu loảng xoảng, trong phòng khách, người đàn ông trung niên đang quỳ dưới nền đất lạnh. Trên ghế sofa, chủ tịch Trần Trung không kìm chế được cơn thịnh nộ, Ngọc Nguyên ngồi đó im lặng quan sát ông nội và ba mình.
- Đồ ngu, mày tính làm phản đến bao giờ.
- Con không thể để ba giao tập đoàn cho một tên nhóc con vắt mũi chưa sạch. Hơn thế nữa, hắn còn không phải người Trần gia.
- Tên nhóc con mà mày nói tài giỏi hơn cái đồ vô dụng mày rất nhiều lần.
Trần Trung tức giận, bỏ ra ngoài. Mãi đến lúc này, Ngọc Nguyên mới lên tiếng:
- Ba mau đứng dậy đi, nền đất rất lạnh.
- Mày còn coi tao là ba sao.
Trần Tưởng hét lớn vào mặt cô. Bao nhiêu năm qua, ông chính là không ưa cô con gái này. Rõ ràng chỉ là một đứa nhỏ, làm cách nào nó có thể có được sự tín nhiệm của ba ông trong khi ông không có được. Ngọc Duyên lớn lên trong vòng tay ông, được ông nuôi dạy trở thành đứa con gái ngoan ngoãn biết nghe lời, còn con nhỏ này, được ba ông chiều đâm hư, vốn không để lời nói của ông vào trong mắt. Ngọc Nguyên chỉ biết thở dài, bao nhiêu năm qua, rốt cuộc ba cô đã làm được những gì, chuyện tốt thì hiếm, chuyện xấu nhiều không đếm xuể. Lần này ông ấy còn giật dây thao túng cổ đông, ông nội nhất định sẽ không bỏ qua. Ông nội là người tàn nhẫn thế nào, bản thân cô biết rõ, một khi ông đã tức giận, gia pháp hay giam cầm là điều không thể tránh khỏi. Tai ương lần này, ba cô có năng lực gây ra cũng có năng lực chịu hậu quả, công không muốn can thiệp càng không thể can thiệp. Ngọc Nguyên đứng dậy quay người đi ra vườn.
- Ông nội, uống tách trà hạ hỏa đi.
- Ba con muốn chọc ta tức điên lên mà.
- Ông bớt giận, ảnh hưởng tới sức khỏe.
- Lần này, ta nên làm gì với ba con. – Trần Trung cất lời dò xét.
Ngọc Nguyên im lặng, một lúc sau mới trả lời:
- Ông nội đã tự có tính toán, tại sao còn hỏi con.
- Con không nói đỡ cho ba mình sao.
- Dù con có cầu xin, ông nội vẫn không tha mà.
Trần Trung nhất mép cười, con bé này, từ bao giờ ông đã không còn nhìn thấy nó nữa. Nhấc điện thoại gọi cho thư ký, ông lành lùng phân phó:
- Đưa nó về Đức, nhốt lại, đừng để nó ra ngoài.