Chương 9: Chẩm sinh thạch hiện
Hắn cảm thấy chính mình đang đi qua một dãy hành lang thật dài, tầm mắt mông lung, cảnh vật hư vô mờ ảo. Một cánh cổng màu đỏ như máu mở ra một nửa, phía sau cánh cửa là ánh mặt trời chiếu vào khiến tầm nhìn có hơi bị chói một chút.
Hắn tiến đến cách cánh cổng chừng một bước thì dừng lại, dường như tâm trí dự đoán có điềm chẳng lành nên hắn do dự chưa dám mở cửa. Đúng lúc này, cánh cửa lại tự động mở ra.
Ánh mặt trời trong nháy mắt liền tối sầm lại, bốn phương tám hướng trong phòng không một bóng người.
Hắn vừa đi được vài bước thì đột nhiên từ trên đầu bỗng rơi xuống một vật, thân thể hắn theo phản xạ vô thức cấp tốc lùi ra phía sau, vật thể đó va chạm với mặt đất tạo nên thanh âm loảng xoảng vỡ vụn thật lớn.
Hắn cúi người nhìn kỹ, hóa ra một bảng hiệu thật lớn, ánh mặt trời tựa như từng ô vuông từ phía sau phản chiếu lại đây, soi rọi từng mặt chữ trên bảng hiệu, trong mắt hắn hiện lên sự đau đớn…
Bố…Y…Thần…Phán.
Nước sơn bong tróc trên bốn chữ lớn màu vàng tựa như bốn tòa núi nặng trịch giáng xuống tấm bảng hiệu.
Tựa như da thịt bị bỏng, hắn vội vàng rút tay về nhưng không kịp, những ngón tay vừa chạm vào tấm bảng hiệu liền bốc lửa thiêu đốt, hắn nâng tay lên, máu tươi không ngừng theo lỗ chân lông chảy ra, tựa như huyết xà uốn lượn.
Hắn nghe thấy có tiếng người hét chói tai liền theo bản năng cúi đầu xuống. Hắn kinh ngạc giật mình khi trông thấy một thiếu niên đang bị tấm biển nặng đè lên người, tiếng thét chói tai chính là từ đây phát ra, bên cạnh đó còn có một hài tử độ mười tuổi đang quỳ gối với sắc mặt tái nhợt như giấy trắng, thân hình gầy yếu dị thường.
Hai người kia đã vào đây khi nào? Tại sao lại có mặt ở đây? Vừa rồi khi tấm bảng hiệu rơi xuống, trong phòng rõ ràng không có người, vậy thì tại sao lại xuất hiện một người nằm dưới tấm biển và đổ máu tươi đầm đìa? Tại sao? Tại sao?
Hắn ngơ ngác nhìn hết thảy sự tình trước mắt. Hắn không thể phát âm thành tiếng và cũng không biết cách nào để hỏi thăm.
Trên tay hắn, máu cuồn cuộn không ngừng chảy xuống, máu đặc nhầy dính bốc mùi tanh tưởi, không khí trong phòng càng lúc càng ít, hắn cảm thấy chính mình dường như thở không thông.
Lúc này, vị thiếu niên bị đè dưới tấm biển hiệu nặng nề ngẩng đầu lên rồi run rẩy vươn tay về phía hắn như đang cầu cứu. Hắn đứng ngây nhìn đôi bàn tay kia, lại nhìn đến gương mặt vị thiếu niên, đúng lúc ấy…
Trong nháy mắt…đất trời sụp đổ…vạn vật không còn tồn tại!
Mặc Sĩ Hề hét lên một tiếng chói tai rồi bật mạnh người ngồi dậy.
Một chiếc khăn mặt được thấm nước ấm đưa đến trước mặt, hắn giương mắt nhìn khuôn mặt từ ái của Tô bà bà. Tô bà bà thở dài nói, “Công tử, ngài lại gặp ác mộng?”
Là mộng! Là cơn ác mộng xấu xa kia!
Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại rồi tiếp nhận khăn mặt lau đi những giọt mồ hôi lạnh trên trán mình, “Hiện tại là canh mấy?”
“Giờ Thìn canh ba”, Tô bà bà nhìn về phía cửa rồi hạ thấp thanh âm, “Nha đầu Cúc Ảnh đứng đợi bên ngoài đã lâu”
Mặc Sĩ Hề kinh ngạc ngẩng đầu.
“Nàng nói là Mật phu nhân bảo nàng đến mời ngươi đi gặp tỷ tỷ của nàng”
Mặc Sĩ Hề buông khăn mặt, ánh mắt hắn ủ dột không nói gì. Tô bà bà lại nói, “Ta biết ngươi e ngại Mật Tang, chỉ là…công tử, việc nên làm thì vẫn phải làm a! Không biết tại sao ta có dự cảm bất an, dường như lần này đến Mạch Thành là một quyết định sai lầm, chúng ta vẫn nên hoàn thành sớm công việc rồi trở lại kinh thành, Tam tiểu thư hẳn cũng đã từ Thiên Các trở về”
Mặc Sĩ Hề nhếch khóe môi. Hắn rửa mặt chải đầu, khi nhìn vào gương đột nhiên nghĩ đến một chuyện liền xoay đầu hỏi, “Bà bà, ngày hôm qua khi ta trở về…không phát hiện điều gì sao?”
Tô bà bà ngẩn người, “Phát hiện điều gì…công tử muốn hỏi về chuyện gì? Ngày hôm qua ta cùng nữ đầu bếp của Thẩm phủ tán gẫu hơi trễ một chút, khi trở về đã thấy công tử thổi đèn đi ngủ, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Ngay cả bà bà cũng không biết chuyện ngày hôm qua, nói cách khác, sau khi hắn ngất đi thì Thẩm Hồ đã đưa hắn lên giường?! Hắn nhìn lại ngón tay của chính mình, vết thương đã khép miệng, thân thể cũng không có nửa điểm suy nhược, không biết Thẩm Hồ đã dùng loại thuốc thần kỳ gì để hóa giải chất kịch độc kia! Chẳng qua…ngay cả áo khoác cũng là hắn giúp mình cởi ra sao? Tưởng tượng đến tình hình lúc đó, trong mắt Mặc Sĩ Hề nhất thời hiện lên một tia hắc ám.
Tô bà bà hỏi, “Công tử, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có gì!”, Mặc Sĩ Hề bỏ lại khăn mặt vào chậu nước rồi mở cửa phòng. Tại góc hành lang, Cúc Ảnh đang đứng đó dõi mắt về phía xa xa bất định, biểu tình gương mặt nàng có chút phức tạp, không rõ đang suy nghĩ điều gì. Nghe thấy tiếng động, nàng xoay người liền nhìn thấy hắn đến nên vội vàng nghiêng người thi lễ.
Nắng sớm ảm đạm chiếu lên gương mặt nàng…thật sự rất giống Mật Tang…Mặc Sĩ Hề im lặng suy nghĩ: đây là thiên ý an bài sao, để hắn đến nơi này, để hắn nhìn thấy nàng, để hắn nhớ lại một mảnh hồi ức trước kia. Trong đầu hắn, thời gian dường như đang quay lại khiến hắn có chút khó chịu. Hồi phục tinh thần lại, hắn vội thu tầm mắt rồi quay mặt thản nhiên nói, “Chúng ta đi thôi”
Tô bà bà đứng phía sau lên tiếng, “Công tử, ngài còn chưa dùng qua điểm tâm!”
“Không cần, chúng ta đi thôi”
Cúc Ảnh yên lặng nhìn hắn rồi xoay người dẫn đường. Hai người không nói thêm gì nữa, không khí yên lặng bủa vây suốt dọc đường đi. Cuối cùng, bọn họ dừng lại trước một tiểu viện.
Trong Tướng quân phủ, đây là tiểu viện hẻo lánh nhất. Cỏ dại mọc thành bụi, gốc mai héo rũ sắp chết, nước sơn màu xanh nơi cánh cửa đã bạc màu, cảnh sắc thoạt nhìn vô cùng hoang vu. Nơi này không có người gác cửa, khung cảnh đượm buồn và lạnh lẽo, qua đó đủ thấy được tình cảnh lúc này của Đề Nhu ra sao. Ánh mắt của Mặc Sĩ Hề càng trở nên thâm trầm.
Đúng lúc này, trong phòng bỗng truyền đến thanh âm vỡ vụn, giọng nữ nhân vang lên rõ to, “Ta không uống! Ta không uống! Trong đó khẳng định có độc, muốn hại ta sao? Muốn ta không có bảo bảo sao? Ta không uống!”
Sắc mặt Cúc Ảnh nhất thời tái mét, nành giành đi lên trước rồi đẩy cửa tiến vào.
Mặc Sĩ Hề tiến vào theo, trong phòng bài trí cực kỳ đơn giản, một nữ tử tóc tai bù xù, chân tay co rúm nằm trên giường, bàn tay nắm chặt trụ giường, ánh mắt lộ vẻ phòng bị và cảnh giác. Trên mặt đất, nước thuốc đổ văng tung tóe, một tiểu nha đầu độ mười ba tuổi đang thu nhặt những mảnh vụn của bát thuốc, trông thấy Cúc Ảnh tiến vào, đôi mắt nàng đỏ lên, “Cúc Ảnh tỷ tỷ, Đề Nhu tỷ tỷ nàng…”
“Được rồi, nơi này cứ giao cho ta. Tiêm Nhi, ngươi lui xuống trước đi”, Cúc Ảnh tiếp nhận cán chổi trong tay nàng rồi tiến đến cạnh bàn cầm lấy bát thuốc.
Nữ tử trên giường trông thấy nàng làm như vậy thì bắt đầu phát run, ánh mắt lộ vẻ cầu xin, “Không cần! Muội muội, ngươi buông tha cho ta đi, ta không muốn uống. Ta sợ thuốc này có độc, phu nhân nhất định đã bỏ độc vào đó, chỉ là ngươi không biết mà thôi. Nếu ta uống vào…bảo bảo sẽ không có…không nên ép ta, muội muội, không nên ép ta…”
Cúc Ảnh đứng trước mặt nàng uống ừng ực hết một nửa bát thuốc, “Ta cũng uống, nếu có độc, ta và ngươi cùng chết!”
“Không, không, không cần…”, Đề Nhu vẫn còn kháng cự, Cúc Ảnh bước đến giữ chặt cằm của nàng rồi không chút thương tiếc mang nửa bát thuốc còn lại đổ vào miệng nàng. Đề Nhu liều mạng giãy dụa nhưng có thể nhìn thấy võ công của nàng không thể so sánh với muội muội, nước mắt ướt đẫm gương mặt nàng, “Không cần! Đắng quá! Muội muội, đắng quá, không cần…!!!”
Cúc Ảnh yên lặng chờ đợi nàng uống hết bát thuốc mới buông tay ra, Đề Nhu được tự do liền khóc rống lên, “Ngươi cư nhiên đối xử với ta như vậy…ngươi cư nhiên đối xử với ta như vậy…!!!”
Cúc Ảnh quát lớn, “Câm miệng!”
Đề Nhu nhất thời hoảng sợ nhìn nàng, tuy vẫn còn nghẹn ngào nhưng thanh âm đã nhỏ đi rất nhiều. Mặc dù nàng không xinh đẹp mỹ lệ như muội muội nhưng lại dịu dàng đáng yêu, gương mặt so với Khuất Cầm có vài phần tương tự.
Mặc Sĩ Hề cau mày…hay là Thẩm Mộc cùng người tỳ nữ này có quan hệ ruột thịt? Sau khi phát hiện điều này, áp lực trong lòng hắn giảm xuống vài phần.
Không biết nên nói Thẩm đại tướng quân đa tình hay bạc tình, chỉ đáng thương những nữ nhân có nét giống Khuất Cầm: Mật Phi Sắc, Vân thị – mẫu thân của Thẩm Hồ, cùng Đề Nhu trước mắt…bọn họ vĩnh viễn chỉ là cái bóng!
Cúc Ảnh thở sâu rồi xoay người giới thiệu, “Tỷ tỷ, vị này chính là Mặc Sĩ thế gia Tuyền Ki công tử, hôm nay đặc biệt đến thăm hỏi người…”, nàng còn chưa dứt lời thì Đề Nhu đã từ trên giường chạy đến ôm tay áo của Mặc Sĩ Hề, “Ngươi chính là Tuyền Ki công tử Mặc Sĩ Hề? Mặc Sĩ Hề là ngươi sao? Công tử, van cầu ngươi cứu ta! Ta không trộm vòng tay, ta không biết gì cả, ta bị oan uổng! Công tử hãy cứu ta, chỉ có ngươi mới có thể cứu ta, phu nhân muốn ta chết, nàng muốn hại ta, ta thật sự trong sạch…!”
Cúc Ảnh vội vàng kéo nàng trở lại rồi trầm giọng nói, “Tỷ tỷ, đừng hồ nháo!”. Đề Nhu không nghe theo, nàng liều mạng vùng khỏi tay muội muội rồi tóm lấy áo choàng của Mặc Sĩ Hề lần thứ hai, “Công tử, mọi người đều nói ngài anh minh, trên đời này không có án tử nào không phá được, cầu ngươi cứu ta, cầu ngươi cứu ta, còn có bảo bảo trong bụng của ta…”
“Tỷ tỷ!”, Cúc Ảnh quẫn bách cùng buồn bực, nàng đang muốn tiến lên ngăn cản thì Mặc Sĩ Hề nhẹ nhàng giữ tay nàng lại, hắn nhìn nàng lắc đầu rồi đích thân đỡ Đề Nhu đứng lên. Mặc Sĩ Hề dùng thanh âm vô cùng ôn nhu dỗ nàng ngồi xuống giường tựa như mẫu thân đang dỗ dành hài tử, “Ta hiểu rồi, trước tiên ngươi cứ ngồi xuống đi!”
Trong lòng Cúc Ảnh nhất thời kinh hãi, tay chân bắt đầu không khống chế được mà run rẩy. Nàng đã từng thấy qua bộ dáng ôn nhu này của Mặc Sĩ Hề. Tại Khổng Tước Lâu, lúc thẩm vấn hai thích khách, hắn đã từng ôn nhu như thế! Ôn nhu của hắn là giả, phải nói là so với các loại nghiêm hình tra tấn còn đáng sợ hơn! Xong rồi…tỷ tỷ…lần này thì người thật sự xong rồi…!
Ý thức được điều này, ngực nàng tựa như bị người đâm một đao, lục phũ ngũ tạng nhất thời đau đớn tột đỉnh. Mặc Sĩ Hề lấy từ trong ngực áo ra một gói nhỏ, hắn nghiêng người ngồi xuống mép giường rồi nói với Đề Nhu, “Thuốc rất đắng, đúng không?”
Đề Nhu mở to đôi mắt ngơ ngác nhìn hắn, đợi hơn nửa ngày nàng mới khẽ gật đầu.
Mặc Sĩ Hề mở gói nhỏ rồi lấy từ bên trong đó ra một loại mứt hoa quả, chính là thứ đêm qua Tô bà bà đã mang đến cho hắn, “Ăn một miếng thử xem!”
Hai tay Cúc Ảnh lập tức xiết chặt bên đùi, dù biết rằng chuyện này không có khả năng nhưng nàng vẫn không tránh khỏi suy nghĩ: trong đó…có độc hay không?
Ngược lại với vẻ khẩn trương lo âu của Cúc Ảnh, Đề Nhu vô cùng bình tĩnh, sự đề phòng trong mắt dần biến mất, nàng ngoan ngoãn mở miệng ăn miếng mứt quả kia.
“Ăn ngon không?”, Mặc Sĩ Hề rút một chiếc khăn rồi thay nàng lau vệt thuốc vẫn còn vươn lại trên môi. Một màn này hiện ra trước mắt Cúc Ảnh phải nói là…quỷ dị không thôi! Lại là âm mưu gì đây? Trong đầu hắn rốt cuộc đang tính kế gì? Tại sao hắn lại đối xử với tỷ tỷ tốt như vậy? Hắn không phải…đứng về phía phu nhân sao? Chẳng phải hắn nhận sự ủy thác của phu nhân đến đây chất vấn tỷ tỷ, thậm chí còn dụng hình? Quả thật có điểm kì quái? Hắn đang diễn trò gì? Nhất định là có mưu đồ khác…
Bên kia, Đề Nhu đã ăn xong mứt hoa quả, ánh mắt nàng lộ vẻ ngượng ngùng nhưng lại vui mừng gật đầu. Mặc Sĩ Hề mỉm cười rồi tiếp tục giúp nàng ăn, động tác kiên nhẫn đến cực điểm, Cúc Ảnh càng lúc càng bất an.
Gói mứt rất nhỏ, chỉ trong chốc lát đã cạn sạch. Mặc Sĩ Hề thu hồi vỏ bao đựng mứt vào trong tay áo rồi đứng dậy nói, “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai ta lại đến thăm ngươi”. Từ đầu đến cuối, một câu chất vấn cũng không có. Đề Nhu vội vàng bắt lấy tay áo của nắng, ánh mắt ngấn lệ, nàng thấp giọng nói, “Công tử, đa tạ ngài!”
Mặc Sĩ Hề yên lặng nhìn nàng.
“Từ ngày gặp chuyện không may, công tử là người đầu tiên đến thăm ta, lại còn mang mứt hoa quả cho ta ăn…Vô luận công tử đến đây với mục đích gì, ta…ta cũng xin đa tạ công tử!”, Đề Nhu nói xong, nước mắt liền rơi xuống, “Công tử, ngài hãy tin tưởng ta, ta thật sự không lấy trộm vòng tay đó, thật sự không có…”
Đôi mắt tựa nai con, biểu tình tuyệt vọng khiến lòng người cảm thấy chua xót. Vô luận là người có ý chí sắt đá thế nào cũng không thể thờ ơ, Mặc Sĩ Hề cũng không tránh được, hắn chỉ có thể nhẹ nhàng thở dài một tiếng rồi ngồi xuống dùng khăn lau lệ trên mắt nàng. Động tác thân mật của một nam nhân đối với nữ tử như thế có thể xem là suồng sã, nhưng riêng hắn khi làm điều đó lại khiến lòng người cảm giác ấm áp như gió xuân tràn về, không có nửa điểm phật lòng.
Tại sao lại có thể như vậy? Cúc Ảnh nắm chặt hai tay, thâm tâm nàng có chút ngoài ý muốn nhưng có chút cảm giác mất mác không nói nên lời.
“Ta biết phu nhân hận ta, ta cũng không nghĩ…chỉ là…công tử, ta không hề câu dẫn tướng quân! Ngươi hãy tin tưởng ta, thật tình ta cũng không tự nguyện…Ta cũng không hiểu tại sao sự tình lại thành ra thế này, chỉ là…hài tử vô tội! Ngươi giúp ta nói với phu nhân, chỉ cần để ta bình an sinh hài tử, ta nhất định sẽ dẫn hài tử đi xa, đi thật xa, tuyệt đối không quay trở về, ta sẽ không cùng nàng tranh giành gì cả. Ta…đến tận bây giờ cũng chưa từng muốn tranh giành điều gì với nàng, bất cứ thứ gì…”, thanh âm nức nở khàn khàn vang lên trong căn phòng quạnh quẽ lại càng thê lương.
Mặc Sĩ Hề im lặng lắng nghe, gương mặt cực kì nghiêm túc.
“Tuy rằng ta chỉ là một hạ nhân, chưa từng đọc qua kinh thư nhưng ta cũng biết lễ nghĩa liêm sĩ, cũng hiểu tri ân báo đáp. Năm đó, khi ta và muội muội cùng đường, chính phu nhân đã cứu vớt chúng ta, tình cảm của chúng ta đối với nàng chỉ có cảm kích. Một đêm kia…tướng quân uống rượu say, lầm tưởng ta là đại phu nhân quá cố trong khi ta chỉ là một nha hoàn…ta không được lựa chọn. Sau đó, ta đã từng nghĩ đến cái chết, chỉ là…ta luyến tiếc muội muội, không muốn bỏ lại muội ấy cô độc một mình, sau ta lại phát hiện mình đã có thai…Ta chưa từng nghĩ đến chuyện tranh thủ tình cảm hoặc tranh giành điều gì, ta chỉ có một hy vọng duy nhất là thuận lợi sinh hạ hài tử, thật sự chỉ có như thế mà thôi…!”, nàng vừa khóc vừa giải bày tất cả ủy khuất cùng nỗi lòng chua xót của chính mình. Mặc Sĩ Hề ở một bên yên lặng lắng nghe, trong đôi mắt ẩn chứa sự nặng nề khiến người khác không biết hắn đang suy nghĩ gì.
Cuối cùng, sau khi Đề Nhu khóc mệt rồi, Mặc Sĩ Hề giúp nàng nằm xuống rồi lại vì nàng thu vén chăn. Đợi khi nàng ngủ say hắn mới xoay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, Cúc Ảnh đứng bàng quan một bên, sau khi liếc mắt thấy tỷ tỷ đã say giấc, nàng đóng cửa vội vàng đuổi theo, “Mặc Sĩ công tử, xin chờ một chút!”
Mặc Sĩ Hề nghe tiếng gọi liền dừng bước. Cúc Ảnh thu nhanh ống tay áo, nàng có chút không biết nên nói thế nào cho rõ. Mặc Sĩ Hề nhìn nàng, ánh mắt trầm tĩnh so với vừa nãy càng thêm phức tạp vài phần, cuối cùng hắn mở miệng nói, “Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không ra tay đối với nữ nhân đang mang thai”
Cúc Ảnh cắn môi dưới, hàng mi như cánh bướm khẽ rung động, nàng thấp giọng nói, “…không làm gì…được sao?”
“Không quan hệ!”, hắn xoay người tiếp tục bước đi, Cúc Ảnh yên lặng theo sát hắn, một cơn gió thổi tới, lá khô bay mù mịt, không gian càng thấm đượm vẻ tịch liêu.
“Các người không phải ở trong Thẩm phủ từ nhỏ?”
“Đúng vậy…ba năm trước ta cùng tỷ tỷ đến Mạch Thành”, Cúc Ảnh ngẩng đầu nhìn đám mây nơi cuối chân trời, nàng chậm rãi nói, “Chúng ta là người Hàn Thành, năm ấy sông Hoàng Hà vỡ đê, gia đình ta không còn cách nào khác nên đành bỏ quê lưu lạc xa xứ. Trên đường đi, nương ngã bệnh qua đời, chúng ta đành phải đến Mạch Thành nương nhờ nhà họ hàng, không ngờ người họ hàng đó lại bỏ mạng nơi chiến trường. Một ác bá chú ý đến ta, bảo rằng người họ hàng kia thiếu nợ hắn và bắt chúng ta trả nợ, nếu không trả nổi thì phải bán thân gán nợ. Trong lúc nguy kịch thì kiệu phu nhân đi ngang qua, người đã cứu giúp và mang chúng ta hồi phủ”
“Nói cách khác, chỉ sau khi ngươi vào Thẩm phủ mới bắt đầu học võ công?”
“Đúng vậy”
Mặc Sĩ Hề ngừng cước bộ và cảm thán, “Rất có thiên phú!”
“Có lẽ”, Cúc Ảnh cau mày, khóe môi lộ vẻ trào phúng, “Chỉ là võ công càng cao, thứ phải đối đầu càng lớn. Trừ lần đó ra…”
“Nguyên lai ngươi cũng chỉ là một cái bóng”
“Không hẳn, bởi vì thiếu gia không cần ta, nên ta cũng không cần làm cái bóng”
Mặc Sĩ Hề xoay đầu nhìn, chỉ thấy ánh mắt Cúc Ảnh đen lại, một màu đen lạnh lùng. Nàng…là vì không cam lòng với vận mệnh của chính mình? Một tài nữ mỹ lệ trí tuệ như vậy mà lại lạc đường làm nô tỳ, vĩnh viễn kém người một bậc? Nàng…là không cam lòng?
Có thể là vì không chịu nổi ánh mắt thương hại của hắn nên Cúc Ảnh có chút mất tự nhiên, nàng quay mặt dừng bước, “Phu nhân đang đợi ta hồi báo, ta sẽ không bồi tiếp công tử trở về, thỉnh công tử đi trước”, nói xong cũng không chờ hắn đồng ý, nàng vội vàng rời đi.
Mặc Sĩ Hề nhìn theo bóng dáng của nàng, cảm giác vết thương đã kết sẹo trong lòng mình bỗng nứt ra…đau âm ỉ. Hắn dùng tay đè ngực xuống rồi chậm rãi băng qua dãy hành lang dài, phía trước hoa viên là hồ nước lớn, gió thổi qua, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, tựa như muốn đem kí ức của cả đời hắn hiện lên rõ ràng.
Trên cầu ngọc thạch có một người đang tựa vào lan can cho cá ăn dưới hồ. Những ngón tay thon gầy khẽ động, bánh vụn rơi xuống hồ, mặt hồ nhất thời vang tiếng nước xao do những chú cá vàng nhảy lên khỏi mặt nước tranh ăn, bọt nước văng tung tóe khắp nơi…bập bõm…Tựa như được ngòi bút của thần điểm nhẹ, không khí trầm lặng cô tịch nơi này nhất thời bừng sáng.
Người kia xoay đầu lại và hướng nhìn hắn mỉm cười, nụ cười so với ánh mặt trời càng rực rỡ hơn.
Nguyên lai là Thẩm Hồ.