Chương 3: Khinh điêu giả diện
“Nàng chính là Mạch Thành đệ nhất mỹ nhân mà ngươi nói?”
“Không xứng sao?”
“Nếu như ta nhớ không lầm, trong thư Mật phu nhân gửi tới từng nói qua…Đề Nhu có một muội muội tên là Cúc Ảnh”
“Ngươi có trí nhớ rất tốt!”, Thẩm Hồ cười tủm tỉm.
Mặc Sĩ Hề hơi cau mày, biểu tình dường như có vài phần khó nghĩ.
Thẩm Hồ ánh mắt chớp động, “Ngươi hiện tại có phải đang suy nghĩ rằng muội muội đã tuyệt sắc như thế thì dung mạo của vị tỷ tỷ kia cũng không tầm thường, một khi án kiện liên quan tới mỹ nhân thì nguyên nhân liền trở nên phức tạp hơn nhiều, đúng không?”
Mặc Sĩ Hề không nói gì mà chỉ im lặng nhìn hắn, vậy nên Thẩm Hồ tiếp tục độc thoại, “Một kẻ sau khi đã bị bán vào Thẩm phủ, lại là nha hoàn thông minh xinh đẹp nhu thuận được sủng ái, theo lý mà nói không cần lo lắng đến chuyện sinh nhai, vậy nguyên nhân gì thúc đẩy nàng to gan lớn mật mạo hiểm trộm đồ của chủ nhân? Lại nói vòng tay đó có điểm gì đặc biệt? Tại sao chủ nhân khi phát hiện lại tức giận đến thế, nhất quyết truy ra hung thủ, tuyệt không bỏ qua? Không lẽ trong đó có ẩn tình gì? Suy đoán của ta thế nào?”
Mặc Sĩ Hề cười khẽ, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, “Ngươi bỏ sót một điều”
“Ồ!”
“Không có gì nhiều, ta vẫn đang suy nghĩ, Tứ Thiểu ngươi đã rời phủ hơn mười ngày nhưng chỉ quanh quẩn ở một nơi rất gần Mạch Thành, tại sao ngươi lại không trốn xa hơn một chút? Hơn nữa, thái độ vừa rồi của Cúc Ảnh cô nương đối với ngươi khiến ta liên tưởng đến vụ án kia, ngươi đang sắm vai diễn gì trong vở tuồng này? Cái chết của Tạ Phinh Đình cùng việc mất trộm vòng tay trong quý phủ đồng thời phát sinh, có chuyện trùng hợp vậy sao?”. Hắn dường như không quan tâm tới sắc mặt của Thẩm Hồ đang biến chuyển, vẻ nghi ngờ trong mắt lại càng tăng thêm vài phần, “Lại nói đây chẳng qua chỉ là một vụ trộm nho nhỏ nhưng tại sao trên đường lại có sát thủ ẩn nấp cản trở ta đi đến Mạch Thành? Bọn họ thà chết cũng không muốn để ta tra hỏi ra bất cứ điều gì. Căn cứ theo lời ngươi vừa nói, nếu vụ án nào có liên quan tới mỹ nhân thì sẽ trở nên phức tạp, tương tự, nếu liên lụy tới mạng người thì lại càng có nguyên nhân sâu xa. Tứ Thiểu, ngươi không nhận thấy sự tình càng ngày càng thú vị sao?”
Bụng Thẩm Hồ giật thót, tim đập loạn nhịp, hứan bối rối đảo mắt gật đầu rồi nói, “Có đạo lý! Ta có dự cảm…Mặc Sĩ huynh, chuyện này chắc chắn sẽ phát sinh nhiều điều thú vị. Hơn nữa, nó lại liên quan mật thiết tới vận mệnh sau này của ngươi. Chúng ta đánh cuộc một chút, được không?”. Giọng nói nhẹ nhàng tựa như vòng vây vô hình chậm rãi quanh co rồi nhẹ nhàng siết chặt con mồi từng chút từng chút một. Trong mắt Thẩm Hồ lấp lánh tinh quang, hắn chăm chú nhìn Mặc Sĩ Hề, tựa như gã thợ săn đã phát hiện một con mồi béo bở, trong lòng tràn đầy hưng phấn, biểu tình nguy hiểm, những chữ cuối cùng cơ hồ đã ghé sát tai Mặc Sĩ Hề mà thì thầm, dù là thanh âm hay tư thái đều vô cùng ám muội, thậm chí chỉ còn một phân nhỏ là môi hắn đã chạm tới…
Bốp!!!
Gáy của Thẩm đại thiếu gia chỉ một ngày đã phải va vào vách xe hai lần, lần này so với lần trước còn “âm vang” hơn.
Một người vốn đang hôn mê là Tô bà bà đã bừng tỉnh, đôi mắt mở to sợ hãi hỏi, “Công tử, xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì”, Mặc Sĩ Hề lười biếng đáp lời, “Gia Lam, đến bôi thuốc cho thiếu gia của ngươi đi”
“…”
***
Đoàn người đến được Lạc trấn đã là giờ Tuất, mặc dù trời đông giá rét nhưng nơi đây vẫn chưa có tuyết rơi, hai bên đường rất sạch sẽ, cửa hàng san sát, thôn trấn tuy nhỏ nhưng vô cùng phồn hoa náo nhiệt.
Xa xa thấp thoáng ánh sáng, đó là hai chiếc đèn l*иg cực lớn, trên đó viết rõ ràng ba chữ: Khổng Tước Lâu. Bút son nạm vàng, ba chữ kia trong bóng đêm vô cùng bắt mắt. Xe vừa đến trước cửa đã có tiểu nhị nhanh nhẹn đặt ghế bên dưới để giúp mọi người xuống xe. Tới phiên Mặc Sĩ Hề, hắn hơi lách người một chút rồi nhẹ nhàng tránh khỏi bàn tay tiểu nhị để tự mình đi xuống.
Khổng Tước Lâu có ba tầng, giữa đại sảnh có đặt một bức tượng điêu khắc khổng tước xòe đuôi cực lớn, bày trí vô cùng tráng lệ. Cả đại sảnh đều đã được bao trước, phía tây bắc có một tiểu đài, trên đó hai ca nữ đang đàn tỳ bà, khi Mặc Sĩ Hề đi vào bọn họ liền đồng loạt ngừng đàn đứng lên hành lễ.
Đợi khi mọi người an tọa, tiểu nhị đưa đồ ăn lên, Cúc Ảnh tự mình châm rượu, “Công tử đường xa mệt nhọc, chén rượu này nô tỳ kính công tử. Mời….”
Mặc Sĩ Hề vừa đón lấy chén rượu thì ngoài phố đột nhiên truyền đến một trận gào khóc thảm thiết, thanh âm phảng phất như: Trước kia có Dương mỹ nhân hồng nhan họa thủy diệt Đại đường, ngày nay có Mật phu nhân cả nhà ác bá bức Lạc trấn…
Trong nhất thời, sắc mặt những người thuộc Thẩm phủ thập phần khó coi, chỉ có Thẩm Hồ là khóe miệng tươi cười làm ra vẻ không liên quan tới mình, bản thân còn đang thưởng thức kịch vui. Cúc Ảnh vẫn điềm tĩnh lên tiếng, “Người nếu quá nổi danh sẽ có không ít kẻ ghen tị dèm pha, ngoài đường phố chợ lắm kẻ nói năng lỗ mãng, thỉnh công tử nếu có nghe thấy cũng đừng để ý”. Lời vừa dứt, Cúc Ảnh hướng hai ca nữ vỗ tay, hai nàng hiểu ý liền dạo tay lên dây đàn, đem thanh âm tuyệt mĩ lấn át tiếng khóc thê lương ngoài kia. Một lúc sau, tiếng la khóc bên ngoài đã hoàn toàn biến mất, hẳn là người đó đã bị người Thẩm phủ đưa đi.
Mặc Sĩ Hề không thể không lưu ý đến vị nha hoàn này, tỷ tỷ xảy ra chuyện, muội muội lại có thể thản nhiên như vậy, là nàng trời sinh đạm mạc hay có nỗi khổ nhưng giấu kín không muốn để lộ ra ngoài?
Đúng lúc này, hai ca nữ đột nhiên phi thân xuống đài, từ trong đàn tỳ bà rút ra hai thanh chủy thủ, bọn họ nhanh như chớp hướng tới Mặc Sĩ Hề!
Tô bà bà giật mình, bất chấp bản thân chỉ mới giải độc, thân thể còn suy yếu liền xông tới đứng che trước người thiếu gia, một đạo hồng quang thổi qua, hai ca nữ đồng loạt ngã quỵ.
Hồng ảnh không ngừng động tác, xuất thủ nhanh như thiểm điện, chỉ nghe “rắc rắc” vài tiếng, xương cổ tay của hai ca nữ kia đều gãy vụn. Xong đâu đó, nàng xoay người lại, thần sắc thản nhiên như chưa từng có chuyện gì phát sinh qua, tay nâng chén rượu, miệng lên tiếng, “Khiến công tử giật mình, Cúc Ảnh đáng chết, xin công tử thứ tội”
Ánh sáng ngọn đèn càng tôn thêm sắc hồng của y phục, thần thái băng lãnh, thanh nhã thoát tục.
Là Cúc Ảnh
Xem ra vị nha hoàn này chẳng những tâm tư linh mẫn, hành xử trấn định mà võ công cũng không hề kém.
Tô bà bà tiến lên một bước đến chất vấn một trong hai ca nữ, “Các ngươi là ai? Tại sao lại muốn tập kích công tử nhà ta?”
Hai ca nữ bị chặt gãy xương cổ tay, vô cùng đau đớn, mồ hôi túa ra thành dòng, bọn họ cắn răng rêи ɾỉ không ngừng nhưng vẫn kiên quyết không trả lời. Tô bà bà lạnh lùng nói, “Ta khuyên các ngươi nên ngoan ngoãn trả lời, là ai phái các ngươi tới? Võ công như vậy cũng dám tới ám sát công tử nhà chúng ta, đâm đầu chịu chết sao?”. Từ giây phút sát thủ ra tay, tính mạng bị đe dọa mà vẫn không hề động tới một ngón tay, lúc này Mặc Sĩ Hề mới thản nhiên mở miệng, “Bà bà, người quá nhân từ rồi”
Tô bà bà thoáng chút giật mình liền nhanh chóng bình tĩnh đáp lại, “Đã hiểu”
Phía đông đại sảnh có một đoạn chấn song cửa sổ, vốn là để khi khách nhân uống rượu dựa vào thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài, Tô bà bà đem một trong hai ca nữ kéo tới đó rồi dùng dây thừng trói quặt lại phía sau, đầu dây thừng buộc chặt vào chấn song. Tiếp theo, Tô bà bà treo ngược hai chân bọn họ lên, toàn bộ sức nặng của bọn họ tập trung vào nửa người trước, hơn nữa, xương cổ tay bị Cúc Ảnh bẻ gãy lại càng thêm thống khổ.
Mặc Sĩ Hề lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, hắn chậm rãi nói, “Ta dụng hình không thích nhìn thấy máu, không thích để lại vết thương trên da thịt, lại càng không thích thời gian quá nhanh, quá trình càng lâu càng có ý nghĩa. Nếu các ngươi cảm thấy chịu đựng được thì cứ từ từ thưởng thức. Nhân tiện nói cho ngươi biết, duy trì tư thế này trong thời gian lâu nhất chính là Mãnh Khúc Hướng của Phi Thiên Tác năm đó. Hình như hắn chịu được bốn canh giờ, ta thấy các ngươi cũng có chút bản lãnh, hy vọng các ngươi có thể vượt qua “kỉ lục” của hắn”
Lời vừa nói ra chẳng những làm cho ả ca nữ đang bị trói nước mắt tuôn như suối mà còn khiến ả còn lại đang nhìn đồng bạn chịu khổ sắc mặt trở nên trắng bệch, toàn thân co rúm run rẩy.
Cúc Ảnh chăm chú nhìn Mặc Sĩ Hề, ánh mắt dị thường phức tạp, có chút rung động lại thêm vài phần chán ghét. Chỉ có Thẩm Hồ ha ha cười lớn, vỗ tay nói, “Tốt, rất tốt, dụng hình thật tinh vi, quả nhiên là Tuyền Ki công tử danh chấn thiên hạ, thủ đoạn ngoan độc như vậy cũng có thể nghĩ ra, thoạt nhìn thì ngươi vô cùng tao nhã cao thượng nhưng kẻ nào gặp phải ngươi đúng là bất hạnh a!”
Mặc Sĩ Hề nhướng mắt, “Tứ Thiểu có hứng thú trải nghiệm một chút sao?”
Thẩm Hồ vội vàng từ chối, “Không dám, không dám, xin miễn cho kẻ bất tài này! Ê, ta khuyên hai ngươi, hiện tại nên hiểu rõ nha, đừng bị khí chất tao nhã của vị công tử này đánh lừa, hắn trông như vậy thôi nhưng lại không biết thương hoa tiếc ngọc gì đâu. Vậy nên biết gì thì khai sớm một chút, đỡ phải chịu khổ!”
Ca nữ đang nằm trên mặt đất cắn môi dưới, nghe Thẩm Hồ nói vậy liền run rẩy lên tiếng, “Kỳ thật chúng ta phải…”. Lời còn chưa dứt đã bị kẻ kia chặn lại, “Câm mồm! Thủy Nhân, nếu ngươi dám nói ra nửa lời ta tuyệt không tha thứ cho ngươi!”
Ca nữ tên Thủy Nhân mắt đỏ ngầu nức nở, “Nhưng mà…chúng ta…cũng là bị…”
“Câm mồm! Câm mồm! Câm mồm!”, kẻ bị trói thét lớn, Thủy Nhân thấy bộ dáng nàng như thế liền không dám nói nữa, nàng nhịn không được cúi người khóc rống lên.
Chỉ trong chốc lát, cảnh hoa lệ đã trở thành bi thảm, tiếng khóc nức nở não nề làm chúng nhân đổ mồ hôi lạnh, bọn họ thực sự cảm thấy đối phó với hai nàng như vậy có chút tàn nhẫn.
Chỉ là…Mặc Sĩ Hề vẫn thanh sắc bất động, hắn lạnh lùng nhìn cảnh trước mắt rồi cao giọng phân phó, “Bà bà, thêm một bậc nữa”
Tô bà bà tuân mệnh đem nữ tử bị trói siết thêm một nút rồi buộc lên chấn song cao hơn, chỉ nghe nàng kêu một tiếng thảm thiết, cả người cong lại, áo váy ướt sũng mồ hôi dính chặt vào da thịt, thân thể bị phô bày lồ lộ.
Kỹ thuật tra tấn này nhằm vào hai mục đích, không chỉ tra tấn thân thể mà còn thử thách tâm lý, cảm nhận được bộ dáng bất lực của mình, nghe thấy thanh âm rêи ɾỉ thống khổ của bản thân, trên người tuy mặc quần áo nhưng lại tựa như không, những bộ phận nhạy cảm đều phơi bày trước mặt chúng nhân. Sắc mặt ả ca nữ từ trắng chuyển hồng, rồi lại từ hồng thành trắng, cuối cùng xám xịt như tro.
Thủy Nhân càng nức nở tuyệt vọng, ngay cả Thẩm Hồ cũng có chút không nỡ, hắn nén không được thở dài nhưng vẫn đứng nguyên không rời đại sảnh.
Mặc Sĩ Hề mắt khép hờ, hắn nhàn nhã thưởng thức chén rượu trên tay, động tác khoan thai nhưng trong mắt kẻ khác thì còn đáng sợ hơn những kẻ trực tiếp tra tấn. Không ai đoán được hành động tiếp theo của hắn là gì, chờ đến khi chén rượu kia cạn hết, liệu có còn hình phạt nào tàn khốc hơn giáng xuống đầu ả ca nữ kia?
Không khí trầm lặng, ả ca nữ bị trói đột nhiên kêu lên thảm thiết, “Gϊếŧ ta đi! Gϊếŧ ta đi! Mau giải thoát cho ta…”
Thẩm Hồ cau mày, có lẽ nàng không còn chịu được bao lâu nữa.
Tô bà bà ôn nhu thuyết phục, “Chỉ cần ngươi khai kẻ sai khiến là ai, tất thảy đau đớn này lập tức dừng lại. Ngoan, nói đi, là ai? Là ai phân phó ngươi làm chuyện nguy hiểm này?”. Thanh âm già nua nhưng ngữ khí cực kỳ dịu dàng, tựa như mê võng khiến người khác không tự chủ được mà sa vào.
Ngón tay Thẩm Hồ gõ gõ mặt bàn, kỳ quái…thanh âm này thực kỳ quái, tựa hồ có thể mê hoặc ý thức người khác.
Quả nhiên đồng tử của kẻ bị trói mở lớn, trạng thái như bị thôi miên, miệng lẩm bẩm, “Cái..cái gì? Là…là ai…”
“Phái rồi, nói cho ta biết, người kia là ai?”
“Hắn…hắn…hắn…”, câu trả lời đã tới miệng, đột nhiên toàn thân ả co rút kịch liệt, run rẩy la lớn, “Không! Không! Không thể nói!”
Tô bà bà quay đầu nhìn Mặc Sĩ Hề khó xử, Mặc Sĩ Hề khẽ cau mày, hắn phất tay áo đứng lên. Thấy hắn rốt cuộc cũng tự thân xuất mã, Thẩm Hồ cong cong khóe môi nở nụ cười đầy thâm ý.
Mặc Sĩ Hề bước tới cạnh chấn song, đầu tiên hắn liếc mắt nhìn Thủy Nhân sau đó nhìn sang nữ tử bị trói, chỉ thấy sắc mặt nàng nhợt nhạt, tóc tai rối bù, mồ hôi không ngừng nhỏ thành vũng trên mặt đất, bộ dáng tựa như ngọn nến sắp tàn. Dù vậy nàng vẫn không chịu nói ra kẻ đứng sau sai khiến, ngoài sự sợ hãi e là còn nguyên nhân sâu sắc mới khiến một nữ tử khăng khăng một mực ngậm miệng giữ bí mật.
Nghĩ tới đây, hắn vươn tay ve vuốt dọc theo sống lưng nàng, “Rắc” một tiếng, rõ ràng là âm thanh xương cốt bị bẻ trật, ả ca nữ hét lên một tiếng đau đớn, cơ hồ sắp ngất xỉu.
Những người có mặt trong đại sảnh nhìn nhau sợ hãi, có kẻ thậm chí hai chân đã bắt đầu run lên…Vốn không phải cảnh máu chảy đầu rơi gì cả mà so ra còn khiến người ta run sợ hơn!
Hành động tiếp theo của Mặc Sĩ Hề lại nằm ngoài dự kiến của bọn họ. Hắn cởi dây trói, dùng một loại tư thái phi thường ôn nhu nhẹ nhàng ôm lấy ả ca nữ kia, hắn cúi đầu thấp giọng nói, “Đau không?”. Thanh âm của hắn ôn nhu mê hoặc, tựa như tiếng nhạc trên cung đình đánh động lòng người, đối diện với thanh âm đó, không gì có thể cản nổi.
Ả ca nữ gật gật đầu, nước mắt rơi như suối.
“Nhưng mà…xứng đáng đúng không? Dù thế nào cũng sẽ không nói ra tên của hắn. Để bảo vệ thứ mình yêu quý nhất, hết thảy những đau đớn này thật đáng giá, phải không?”
Ả ca nữ lại gật gật đầu.
Mặc Sĩ Hề mỉm cười, chậm rãi nói tiếp, “Chỉ là…không biết ngươi đã từng nghĩ qua chưa…ngươi chịu đau đớn khổ sở nhưng hắn lại không biết, mặc dù ngươi vì hắn mà chết, hắn chưa chắc đã để tâm, ngươi toàn tâm toàn ý trả giá, hy sinh vì hắn, lại chẳng thu được chút báo đáp gì…Không thấy ủy khuất sao?”
Ánh mắt nàng mờ mịt, sau một hồi lại lắc đầu.
“Cũng đúng, cảm tình vốn là chuyện cá nhân, chỉ cần hắn vui vẻ, chỉ cần hắn an toàn, bất kể bản thân ra sao cũng không quan trọng…Ngươi cứ vậy chết đi, thân thể lạnh dần rồi hư thối, ngươi dùng linh hồn trở lại nơi đó…”. Thanh âm Mặc Sĩ Hề băng lạnh như nước, mang theo vài phần quỷ dị, theo miêu tả của hắn, mọi người dường như cũng nhìn thấy cảnh tượng âm u trước mắt, ngọn đèn trong sảnh lay động, hắn đột nhiên cao giọng, “A, đó là ai? Kẻ đang nằm bên cạnh hắn là ai? Hắn nhìn nàng mỉm cười, hắn nắm tay nàng, bọn họ thật thân mật, người kia là ai? Đó không phải ngươi, hắn thay lòng đổi dạ! Hắn chẳng những không nhớ đến ngươi, không mảy may nhớ đến ngươi, ngươi đã vì hắn hy sinh nhiều như vậy, ngược lại hắn còn cùng nữ tử khác ân ân ái ái, hắn nói dối, hắn phụ ngươi, hắn…”
Ả ca nữ “A” một tiếng rồi bắt đầu giãy dụa, từ trên tay hắn ngã xuống đất, lần này mọi người đều nghe rõ thanh âm xương cốt vỡ vụn. Nhưng nàng cơ hồ không cảm thấy gì mà chỉ liều mạng lê lết về phía cánh cửa, bởi vì cổ tay đã gãy nên nàng phải dùng khủy tay chống đất kéo lê thân mình tiến lên.
Thủy Nhân không chịu được nữa liền tiến đến ôm cổ nàng khóc ròng, “A Đệ, đừng đi! Đừng đi, hắn không lừa gạt ngươi, không phải!”
Ca nữ gọi là A Đệ đã hoàn toàn không biết gì nữa, nàng căn bản không hiểu những gì đồng bọn mình nói, nàng chỉ cố gắng tiến lên phía trước, người của Thẩm phủ sớm đã mềm lòng, bọn họ quay đầu đi không nỡ nhìn tiếp.
Mặc Sĩ Hề vẫn không bỏ qua, hắn tiếp tục nói, “Lời ngon tiếng ngọt chỉ là nhất thời, thề non hẹn biển đến bây giờ đều là hư ảo, kẻ phụ tình trong thiên hạ nhiều như vậy, ngươi dựa vào cái gì cho rằng ngươi may mắn, cho rằng hắn thật lòng yêu ngươi? Hắn căn bản chỉ muốn lợi dụng ngươi! Ngươi hãy nhìn lại đôi tay mình xem! Tỳ bà? Chủy thủ? Nhiều năm tập luyện hiện tại cũng đã trở thành vô dụng, còn dung mạo của người, thời gian qua đi không trở lại. Si dại! Nữ nhân, vì sao ngươi mãi si dại như vậy! Trác Văn Quân tài mạo song toàn, chỉ vì một khúc Phượng Cầu Hoàng mà bỏ qua hết thảy vinh hoa cùng danh tiết để cam chịu làm kẻ bán rượu bên đường, nhưng khi Tư Mã Tương áo gấm làm quan thì lại muốn cưới thiên kim danh gia vọng tộc khác; Tần Tương Liên một thân nữ nhi thượng kinh tìm phu quân, Trần Thế Mỹ lại phái gia tướng đuổi gϊếŧ nàng; Vương Bảo Xuyến mười tám năm khổ sở chờ đợi kẻ chinh phu, cuối cùng đợi được gì? Tiết Bình Quý cưới công chúa, cho dù sau này cũng đón nàng vào cửa nhưng cùng kẻ khác chung chăn liệu có hạnh phúc không?”
“Đừng nói nữa! Van ngươi, đừng nói thêm gì nữa! Ta không muốn nghe! Ta không muốn nghe!”, A Đệ sống chết lắc đầu.
Mặc Sĩ Hề bước nhanh tới nâng đầu nàng rồi nhìn chằm chằm vào mắt nàng, “Hắn là ai?”
A Đệ cắn chặt môi dưới tới chảy máu, Thủy Nhân cuối cùng cũng hạ quyết tâm, nàng mở miệng trả lời, “Đừng bức nàng nữa! Ta nói cho ngươi hắn là ai, ta nói cho ngươi, hắn chính là Mật Duân Phong! Mật Duân Phong a!”
Ngọn đèn trong sảnh phảng phất như nghe được ba chữ này mà rung động. Mặc Sĩ Hề xoay đầu liền nhìn thấy biểu tình ngạc nhiên trên mặt Thẩm Hồ.