Lưu Quang Dạ Tuyết

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dịch giả: Peony, Phỉ Thúy Tiên Tử. Biên tập: Khán Nguyệt Quang “Chúng ta thật sự không phải là bằng hữu sao? “ “Không phải” “Ngươi nói xem, chúng ta đã từng cùng trải qua hoạn nạn” “Phải” “Hơn nữa ta  …
Xem Thêm

Chương 22: Bất yếu khốc
Ngâm Loan vĩnh viên nhớ rõ lần đầu tiên trông thấy Thẩm Hồ.

Lúc ấy nàng vẫn chưa gọi là Ngâm Loan mà tên là A Thảo, bởi vì nhà nghèo nên nàng bán thân vào Thẩm phủ làm nha hoàn.

Ngày đầu tiên vào phủ, thúc thúc Tần Nghênh dặn dò nàng phải thận trọng từ lời nói đến hành động, hơn nữa còn phải chú ý đến ba người.

Người đầu tiên, dĩ nhiên chính là người có bối phận cao nhất Thẩm phủ, Thẩm lão phu nhân. Lão phu nhân tuy không quan tâm nhiều việc nhưng lại lãnh khốc vô tình, nếu phạm lỗi với lão phu nhân chắc chắn sẽ bị nghiêm trị.

Người thứ hai là tiểu thϊếp của Tướng quân, Vân phu nhân. Tuy nói nàng đã hạ sinh tiểu thiếu gia nhưng cũng không nhờ thế mà được sủng ái, khi nhìn thấy nàng phải lập tức tránh xa để khỏi bị tai bay vạ gió. Chỉ là, hai người này cũng không đáng sợ bằng người thứ ba.

Người thứ ba, chính là con trai độc nhất của Tướng quân, là tâm can bảo bối của toàn bộ Thẩm phủ, Thẩm Hồ.

“Ngàn vạn lần không được đến gần hắn, cho dù thấy cũng phải đi vòng tránh mặt!”, Tần Nghênh nhấn mạnh.

Năm ấy, một tiểu nha hoàn bảy tuổi đã gật đầu tỏ vẻ mình đã nhớ kỹ.

Nàng đi theo các tỷ tỷ trong phủ để học tập cách quét tước phòng ốc, đốt hương, hầu hạ chủ tử…Nàng học rất nhanh, mọi người đều khen nàng thông minh.

Những chuyện phiền toái mà thúc thúc đã căn dặn, hoàn toàn không thấy phát sinh.

Bởi vì hằng năm lão phu nhân đều ở lại trong am và ít khi ra ngoài nên ngày thường căn bản nàng không có cơ hội nhìn thấy. Vân phu nhân thì từ xa có gặp qua vài lần, quả là một mỹ nhân hiếm thấy, A Thảo thậm chí còn nghĩ rằng Vân phu nhân còn lộng lẫy hơn so với chính thất Khuất phu nhân. Vân phu nhân ngồi trên lưng ngựa, nàng mặc một bộ trường bào đỏ rực, bên ngoài là áo giáp bạc tinh xảo, tư thế oai hùng hiên ngang không thể diễn tả bằng lời, phong thái sáng ngời.

Một người như vậy, tại sao lại thất sủng? Không hiểu nổi!

Về phần người cần phải để ý tránh xa nhất theo lời thúc thúc, Thẩm thiếu gia, nghe nói hắn đã vào kinh, phải đến tháng sau mới có thể trở về.

Vậy nên ngày tháng trong Thẩm phủ trôi qua thật nhẹ nhàng, từ sớm đến tối nàng vẫn cùng các tỷ tỷ nói cười vui vẻ.

Chỉ là những lúc rảnh rỗi nàng cũng nhớ nhà, nhớ phụ mẫu, không biết sức khỏe của phụ thân hiện tại thế nào, liệu những lúc trời trở lạnh có còn đau nhức nữa hay không? Không biết đôi mắt của nương sau khi ăn gan lợn có chuyển biến tốt hơn không? Trước khi nàng rời khỏi nhà, nương vẫn thường thêu thùa đến hoa cả mắt để kiếm thêm ngân lượng cho gia đình. Không biết muội muội có ngoan ngoãn nghe lời không, mùa đông có được mặc ấm hay không, thời tiết càng lúc càng lạnh…

Nàng vừa nghĩ vừa thở dài, bàn tay vẫn tiếp tục lau chùi bình hoa nơi đại sảnh.

Đúng lúc đó, một gương mặt quỷ đột nhiên từ phía sau ghế chồm lên, “HÙ!!!”

Nàng bị dọa sợ điếng người, chiếc bình hoa trên tay rơi xuống đất vỡ tan tành!

Mặt quỷ dời đi, một gương mặt thiếu niên sau chiếc mặt nạ hiện ra nhìn nàng cười hì hì. Mày cong, khóe môi cũng cong cong, biểu tình vô cùng vui vẻ khi thấy người khác gặp họa, “A nha nha, ngươi thảm rồi, ngươi đã làm vỡ bình hoa đại nương thích nhất, thật là vụng về, ngươi gặp chuyện hay ho rồi nha…!”

Hả? Nhưng mà…nhưng mà chuyện này rõ ràng là do hắn đột nhiên xuất hiện dọa nàng nên bình hoa mới tuột khỏi tay nàng…A Thảo nhặt nhanh chiếc khăn lau, bầu không khí thật dọa người, toàn thân nàng run rẩy không thốt nên lời.

Thiếu niên phe phẩy chiếc mặt nạ quỷ trong tay rồi nói, “Mặt nạ này rất giống thật phải không? Ngươi là người thứ chín bị ta dọa rồi! Kỳ thật bộ dáng bị dọa của ngươi cũng không quá khó coi, còn hơn những người trước bị ta dọa nhảy loạn cả lên, phản ứng của ngươi đã là trấn tĩnh nhất!”

A Thảo kinh ngạc nhìn hắn, không thể tin được trên thế gian này cư nhiên vẫn còn người xấu tính như vậy, hại nàng đã đành, gương mặt hắn còn toát lên vẻ sung sướиɠ không một chút áy náy.

Thấy nàng im lặng không nói gì, thiếu niên cảm thấy mất hứng, hắn nhảy đến trước mặt nàng rồi chụp tay nàng lay lay, “Ê, sao không nói gì vậy? Bị dọa đến ngu người rồi sao?”

Nước mắt nàng rơi xuống.

Nguy rồi! Bình hoa này đặt ở đại sảnh nhất định là rất trân quý, mà nàng lại làm vỡ nó!!! Tuy nói là do không cẩn thận nhưng chắc chắn sẽ bị mắng. Kỳ thật bị mắng cũng chỉ là chuyện nhỏ, nàng sợ họ bắt bồi thường…

Trong lúc nhất thời, nàng phảng phất như nhìn thấy gương mặt gầy gò của phụ thân khi nói với nàng, “Nhà chúng ta nghèo, lấy đâu ra tiền bồi thường a? Không còn cách nào khác, chỉ có thể đem muội muội bán đi…”

Tim nàng đau xót, đôi mắt đỏ lên, nước mắt nhất thời lăn xuống.

Thiếu niên sửng sốt nhưng rất nhanh vỗ tay một cách hớn hở, “A ha, khóc thật rồi, khóc cái gì, thật vô dụng!”

Hắn…hắn còn dám chê cười nàng.

A Thảo không kịp suy nghĩ đã đem chiếc khăn lau ướt sũng trong tay hung hăng ném vào hắn. Bẹp một tiếng, chiếc khăn vừa vặn ném trúng người hắn, nước bẩn vung vẩy khắp trang phục của hắn, một mảng áo màu xanh lam nhanh chóng chuyển sang màu nâu đất.

“A! Ngươi làm gì vậy?”, một tiếng thét chói tai từ ngoài cửa vang lên, một nhan hoàn lớn tuổi chạy vào, gương mặt cực kỳ hốt hoảng, “Ngươi là nha đầu ở đâu? Ngươi cư nhiên dám ném đồ vào người thiếu gia? Khăn lau bẩn như vậy! Chết rồi, đây là áo mới của thiếu gia, hôm nay lại là ngày đầu tiên mặc nó…thật là! Ngươi, ngươi có biết quy củ không hả?”

Một trận kêu la khiến toàn bộ người trong đại sảnh tập tủng lại đây.

Trong số các tỷ tỷ thường khen nàng thông minh, không một ai dám đứng ra thay nàng giải thích, tất cả đều vội vàng chạy đến bên người thiếu niên kia, mồm năm miệng mười, “Thiếu gia không sao chứ?”, “Mau đem xiêm y đến giúp thiếu gia thay quần áo, còn đứng đó làm gì chứ?”, “Thiếu gia đừng nóng giận, nàng là nha đầu mới đến, không hiểu chuyện. Ta sẽ phạt quỳ nàng…!”

Tại sao…tại sao…rõ ràng không phải lỗi của nàng…rõ ràng là hắn giở trò xấu, vậy mà tại sao tất cả mọi người đều giúp hắn…Nàng nghe mọi người gọi hắn là thiếu gia, chẳng lẽ…

A Thảo hít phải một ngụm khí lạnh, xong rồi! Chẳng lẽ thiếu niên đang đứng trước mặt nàng, đầu còn không cao bằng nàng, đôi mắt tỏa sáng, nụ cười vô tâm, chính là nhân vật tuyệt đối không thể đắc tội theo lời thúc thúc…Thẩm Hồ?

Đang lúc còn kinh ngạc thì Tần Nghênh biết chuyện liền vội vàng chạy đến, hắn nhìn thấy vết bẩn trên áo Thẩm Hồ liền vội vàng quỳ xuống, “Thiếu gia bớt giận, đứa nhỏ A Thảo này chỉ vừa mới đây, chân tay còn vụng về, nếu có chỗ nào mạo phạm thỉnh thiếu gia đại nhân đại lượng tha thứ cho nàng…”, hắn vừa nói vừa kéo nàng đến trước mặt Thẩm Hồ, “Mau dập đầu nhận sai với thiếu gia!”

A Thảo cắn môi, nhớ lại lời dặn dò trước lúc rời khỏi nhà của phụ thân và mẫu thân, nàng ngàn vạn lần không thể gây phiền toái cho thúc thúc, dù bị ủy khuất thế nào cũng phải nhịn xuống. Nàng lập tức dùng ống tay áo lau khô nước mắt rồi quỳ rạp xuống đất dập đầu. Chỉ là, một cánh tay ngăn không cho nàng quỳ xuống.

Ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thẩm Hồ nhẹ nhếch môi, thanh âm lười biếng kéo dài, “Ta có nói là lỗi của nàng sao?”

“Chỉ là, nàng lấy khăn ném thiếu gia!”, nha hoàn lớn tuổi kia kinh ngạc hỏi.

“Ta bảo nàng ném”

“A?”

Thẩm Hồ phất tay có chút không kiên nhẫn, “Mới sáng sớm đã bị nhiều người vây quanh như vậy, phiền chết đi được! Ta muốn đi bái kiến đại nương, các ngươi mau làm việc đi thôi!”, hắn nói dứt lời liền xoay người bước đi.

Một đám ngươi ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, bốn mắt nhìn nhau.

A Thảo bị thái độ biến chuyển một trăm tám mươi độ của hắn làm cho ngây ngốc, tại sao lại thế này? Hắn giúp nàng giải vây? Hắn không phải cố tình trêu chọc nàng sao? Không phải muốn nhìn nàng bị xấu mặt sao? Nhưng bây giờ…kỳ thật thiếu gia cũng không hư hỏng như vậy a!

Đúng lúc này, Thẩm Hồ đột nhiên quay đầu nói, “Đúng rồi, hãy tìm xem ai là người đã làm vỡ bình hoa kia”

Ánh mắt mọi người lập tức nhìn xuống liền nhìn thấy bình hoa vỡ vụn trên mặt đất, mọi người đồng loạt chuyển ánh mắt sang nàng.

“A Thảo, bình hoa là do ngươi làm vỡ?”, nha hoàn lớn tuổi khi nãy bị mất thể diện đã chớp được thời cơ chất vấn nàng.

A Thảo kích động nhìn về phía Thẩm Hồ, Thẩm Hồ trừng mắt nhìn nàng, “Yên tâm, ta sẽ không nói là ngươi làm vỡ!”

Tất cả mọi người đều nghe thấy.

Hắn…hắn…hắn cố ý! Nhất định là cố ý!

Tần Nghênh nhịn không được liền dậm chân nói, “A Thảo, thường ngày ta dạy ngươi thế nào? Làm việc không được chểnh mảng như vậy! Haiz, ta nói hài tử này, ta đã nói với ngươi…haizz…”

Trong lúc thúc thúc đang thở dài thì Thẩm Hồ cười nghênh ngang bỏ đi, những người khác thấy quản gia đã ra mặt giáo huấn nên cũng không tiện ở lâu, một lát sau đám đông tự tan.

Đợi tất cả mọi người đi rồi, Tần Nghênh từ thái độ “tiếc không rèn sắt thành thép” liền chuyển sang thái độ ôn nhu, “A Thảo, ủy khuất ngươi rồi!”

“Thúc thúc…”, nàng kinh ngạc ngẩng đầu.

Tần Nghênh vỗ đầu nàng, “Về sau tránh xa hắn một chút!”

A Thảo gật đầu, nàng òa khóc nhào vào lòng thúc thúc.

Thúc thúc nói không sai, Thẩm Hồ thật sự rất đáng sợ, lại đáng giận, lại nhiều biến hóa, tính tình cổ quái, quả thật rất khó hầu hạ a!

Vụ bình hoa bị vỡ rất nhanh trôi vào quá khứ.

Được thúc thúc chiếu cố, A Thảo chuyển đến quét tước ở một nơi khác khá xa chỗ Thẩm Hồ. Chỉ là, mặc dù ngày thường không chú ý đến nhưng chuyện của hắn vẫn từ miệng những nha hoàn khác lọt vào tai nàng. Chẳng hạn như hôm nay thiếu gia lại bướng bỉnh bứt râu một vị huyện lệnh đến bái phỏng phủ tướng quân. Chẳng hạn như hôm nay thiếu gia bị té ngã dọa mọi người sợ chết khϊếp. Chẳng hạn như thiếu gia không chịu luyện chữ nên bị tướng quân nhốt trong thư phòng, chỉ là khi Khuất phu nhân đến liền được giải phóng…

Người kia cùng tuổi với nàng nhưng lại lêu lổng chơi bời cả ngày, đúng là vô pháp vô thiên.

Hừm, khi trưởng thành hắn nhất định là một bại gia chi tử, không có tiền đồ! A Thảo khịt mũi.

“A Thảo, hoa mai trong phòng phu nhân đang bị héo, ngươi ra vườn chọn vài cành mới đem đến đây!”

Nàng đáp lời một tiếng rồi chạy về phía Tây viện. Trời rất lạnh, nghe nói là sắp có tuyết, không biết ngân lượng mấy ngày trước nhờ thúc thúc gửi về nhà đã đến được tay phụ thân chưa, qua năm đệ đệ được sáu tuổi, hắn vẫn ham thích đi học, nếu có thể cho hắn đi học thì tốt biết bao…Nàng kéo áo bông sát vào người, nàng muốn bản thân mau lớn lên, khi trưởng thành nàng có thể làm thêm nhiều việc, sẽ có thêm tiền công được gửi về nhà, đệ đệ có thể đi học, có thể làm được nhiều điều mà hiện tại nàng chưa làm được…

Tây viện có nhiền cây cổ thụ, phần lớn là tùng bách, cây mai tuy không nhiều lắm nhưng nhìn toàn cảnh thì rất hài hòa. A Thảo xắn áo xắn quần chuẩn bị leo lên thì từ xa bỗng xuất hiện bóng dáng hai người đang đi tới.

Một trong hai người đó là phu nhân, người còn lại thì A Thảo không biết, nhìn trang phục của hắn thì có lẽ đây là một thị vệ. Thị vệ kia đuổi theo Vân Tất Khương cầu xin, “Phu nhân! Hãy đi cùng ta!”

“Đi?”, Vân Tất Khương cười khẽ, “Đi đâu?”

“Thiện địa bao la, chỗ nào cũng có thể đến được! Ta có dành dụm được chút ít, chúng ta đi đến một nơi xa mở tiểu điếm buôn bán, mặc dù không đại phú đại quý nhưng cơm áo cũng có qua ngày, cuộc sống không buồn không lo, so với cuộc sống nơi này thoải mái hơn vạn lần, phu nhân!”

A! Chuyện này là sao?

Theo bản năng, A Thảo nấp vào một nhánh cây khô, nàng vừa hoang mang vừa khẩn trương, dường như đã nghe được điều không nên nghe…

Vân Tất Khương không trả lời mà chỉ “a” một tiếng, thị vệ kia khẩn trương kéo tay nàng, thanh âm gấp gáp, “Phu nhân, hãy nghe ta một lần! Người không thể cứ sống như vậy! Chúng ta cũng không thể tiếp tục như vậy nữa! Theo ta, ta sẽ chăm sóc người, nhất định không phụ lòng người!”

Lão thiên a! Sau thân cây, A Thảo vội vàng che miệng ngăn tiếng kêu, sợ bị hai người kia phát hiện.

Vân Tất Khương thì thào nói nhỏ, “Sẽ chăm sóc ta? Không phụ lòng ta?”

“Đúng vậy! Ta xin thề, nếu ta không giữ lời sẽ chịu thiên đao vạn quả, ngũ mã phân thây!”

Vân Tất Khương nhìn hắn, cuối cùng nàng chỉ bật cười tựa như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này, nàng cười đến gập thắt lưng.

“Phu nhân, người…”, thị vệ khó hiểu.

Vân Tất Khương đánh gãy lời nói của hắn, “Ngươi dành dụm được bao nhiêu tiền?”

Thị vệ ưỡn ngực, “Không nhiều không ít, vừa vặn hai trăm lượng bạc!”

Hai trăm lượng bạc đủ cho cả nhà sáu miệng ăn của nàng sống hai mươi năm! Quả là một số tiền không nhỏ.

Vân Tất Khương phất tay áo dạo một vòng quanh gã thị vệ, nàng cười nói, “Vậy ngươi có biết xiêm y ta đang mặc đáng giá bao nhiêu tiền không?”

“Phu nhân…!”

“Lụa Kim Tú Phường, tay nghề Chức nương tử, dây lưng ti vàng, một thân xiêm y này cũng đã đáng giá một trăm tám mươi lượng rồi!”

Nét mặt thị vệ trở nên méo mó.

Vân Tất Khương tiếp tục cười, “Nhìn trang sức trên đầu ta xem, vòng tay, hài đình minh châu…”

“Đủ rồi! Phu nhân không cần nói thêm gì nữa!”, gã thị vệ bị nhục nhã, sắc mặt tái nhợt, thân hình dường như có chút đứng không vững.

“Ha ha ha!”, Vân Tất Khương tao nhã tiến về phía trước.

Thị vệ kia ngẫm nghĩ một chút rồi đột nhiên xông lên ôm nàng từ phía sau, “Phu nhân, tại sao người lại muốn như vậy, rõ ràng người không phải là hạng nữ nhân ưa chuộng hư vinh, coi trọng tiền tài, vậy thì tại sao người lại nói những lời đả thương ta như vậy? Người đả thương ta không phải là tự đả thương chính mình sao?”

“Ta sẽ không đi cùng ngươi”

“Phu nhân!”

Vân Tất Khương quay đầu nhìn hắn chăm chú, thanh âm rõ ràng từng chữ một, “Ta yêu tướng quân, ta sẽ không đi theo ngươi!”

“Người yêu tướng quân?”, cả người thị vệ chấn động, giọng nói run run, “Vậy người còn…cùng ta…cùng ta…”

“Đùa vui một chút thôi, chỉ là ngươi quá si tình mà thôi!”, nàng cười, sóng mắt lưu chuyển ý cười, châm chọc và tàn nhẫn. Thị vệ không chút suy nghĩ liền xông tới đè nàng xuống đất.

“Ngươi…ngươi làm ta đau, nhẹ thôi…”, Vân Tất Khương vẫn cười, “Lá gan to thật, ở nơi này mà ngươi cũng dám…không sợ lạnh sao?”

A Thảo bịt kín mắt, trong lòng không biết là cảm giác gì. Đây là vị phu nhân mà nàng đã ngưỡng mộ từ lâu sao? Phu nhân xinh đẹp như vậy, rồi lại…xấu xa như vậy, lại ở sau lưng tướng quân tư tình với thị vệ…

Đúng lúc nàng đang suy nghĩ miên mang thì chợ thấy Vân Tất Khương đẩy mạnh thị vệ ra, nàng nhảy dựng lên quát, “Là ai?”

Bị phát hiện!!!

Nàng bị dọa đến tê điếng người, đúng lúc đó, một người từ phía sau tảng đá nhảy ra chậm rãi kêu lên một tiếng, “Mẫu thân!”

Người đó cư nhiên là Thẩm Hồ! Tại sao hắn lại ở đây? Nói vậy, hắn cũng thấy?

Vân Tất Khương nhìn thấy nhi tử thì sắc mặt liền đại biến, nàng cả kinh hỏi, “Tứ Nhi, tại sao ngươi lại ở nơi này?”

Thẩm Hồ đứng im một lát, trong nhát mắt dường như có đảo qua nơi A Thảo đang nấp, nàng cảm thấy toàn thấn hắn bao phủ một bóng ma bi thương, chỉ là khi hắn ngẩng đầu lên, môi mỏng cong cong, mỉm cười nhu thuận, “Ta bị phu tử đuổi ra ngoài, hiện tại đang đi dạo”.

Vân Tất Khương như tìm được một bậc thang leo xuống, gương mặt vốn đang xấu hổ bỗng trở nên nghiêm túc, “Ngươi trốn học?”

“Mẫu thân cứ coi là như vậy đi”, hắn mỉm cười ôn hòa, nhìn không có bất kì cảm xúc gì khác, tựa như nữ nhân quần áo xốc xếch vừa ôm thị vệ ban nãy cùng hắn không có nửa điểm quan hệ.

Vân Tất Khương nghiêng đầu nói với thị vệ, “Ngươi về trước đi”

Thị vệ liếc mắt nhìn Thẩm Hồ một cái, đại khái hắn cũng biết mình đuối lý nên vội vàng rời đi. Tây viên biệt uyển, gió thổi lá bay, xào xạc xào xạc, tựa tâm ai bi thương, tựa môi ai ủy khuất rêи ɾỉ.

“Ngươi đã thấy!”, biểu tình của Vân Tất Khương thật lãnh đạm, thần sắc cũng cực kỳ phức tạp, Thẩm Hồ cúi đầu, thật lâu sau mới thấy hắn ừm một tiếng.

“Ta không áy náy, ta cũng chẳng có gì phải cảm thấy có lỗi với phụ thân ngươi. Hắn có thể có nữ nhân khác, tại sao ta lại không thể có nam nhân khác?”, nàng ra vẻ trấn định trong lời nói để che giấu một phần trái tim bị vỡ nát.

Thẩm Hồ im lặng.

“Ta cũng không sợ bị ngươi nhìn thấy, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày ta bị bức điên, lúc đó ta sẽ cùng hắn rời đi! Ta không quan tâm đến ngươi nữa, ngươi không cần mỉm cười, ngươi không tin? Ngươi cho rằng ta đang nói đùa? Nói cho ngươi biết, ta nói được làm được, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày như vậy! Ngươi nghe thấy hay không? Đừng cười, tại sao còn cười? Tại sao lại cười?”, nàng đột nhiệt tát Thẩm Hồ một bạt tai không cho hắn cười, Thẩm Hồ ngơ ngác đứng đó để mặc nàng giáng năm lằn ngón tay lên mặt mình.

A Thảo không khỏi hít phải một ngụm khí lạnh, tại sao lại như thế này? Phu nhân đánh thiếu gia?

“Ta biết ngươi cười là bởi vì trong lòng ngươi khinh thường ta, đúng không? Ngươi cùng phụ thân ngươi giống nhau, các ngươi đều yêu thích nữ nhân họ Khuất kia? Đúng vậy, nàng ta cao quý lại tao nhã, nhưng ngươi đừng lầm tưởng, ta mới là nương của ngươi! Dù ngươi không yêu quý ta, ngươi cũng không thể thay đổi sự thật, ngươi có nghe thấy không, nghe thấy không?”

Đến đây, A Thảo đã hoàn toàn run sợ, toàn thân không thể nhúc nhích.

Trời thật lạnh, nàng cảm thấy tay chân của chính mình lạnh cóng.

“Ta hận ngươi, tại sao ta lại sinh ra ngươi? Đúng vậy, bọn họ đều yêu thương ngươi, chiều chuộng ngươi, ngươi là sinh mệnh của Thẩm gia, nhưng người mười tháng hoài thai ngậm đắng nuốt cay để sinh hạ ngươi là ta! Tại sao hắn lại không yêu thương ta như ngươi? Tại sao hắn không đem một phần yêu thương ngươi cho ta, một chút cũng không!”, Vân Tất Khương đột nhiên bật khóc, khóc đến rụng rời, khóc không màng đến hình tượng.

Một mỹ nhân như vậy, một mỹ nhân như vậy…nhưng lại khóc rất khó coi. A Thảo cảm thấy run rẩy trong lòng, mỗi một hơi thở đều khiến nàng đau đớn. Nàng chỉ đứng bên ngoài nhìn mà đã cảm thấy đau đớn như vậy, người trong cuộc như thiếu gia đến cùng sẽ là cảm giác gì đây?

Thẩm Hồ chần chừ một lúc liền tiến lên ôm lấy Vân Tất Khương, chỉ là Vân Tất Khương một tay đẩy hắn ra, “Đừng giả vờ! Đừng nghĩ ta không biết! Ngươi căn bản không yêu thương ta, ngươi yêu thương nữ nhân họ Khuất kia, không phải sao? Lúc ngươi mới cùng phụ thân ngươi trở về, người đầu tiên ngươi đến bái kiến chính là nàng!”

“Mẫu thân, người ganh tị sao?”, Thẩm Hồ mỉm cười lại tiến lên ôm lấy nàng, hắn đem gương mặt của nàng cất sâu vào lòng, thanh âm ôn nhu, “Tứ Nhi biết sai rồi, lần sao trở về nhất định Tứ Nhi sẽ đến bái phỏng mẫu thân đầu tiên, được không?”

Vân Tất Khương run rẩy một chút, Thẩm Hồ lại nói, “Mẫu thân xuống tay thật nặng, mặt của Tứ Nhi đau từ trên xuống dưới, ta phải làm sao bây giờ? Mọi người đều nói gương mặt Tứ Nhi rất điển trai, rất giống mẫu thân, nhưng hiện tại trông giống như đầu heo vậy, nếu gương mặt của ta bị hủy thì về sau sẽ không thú được nương tử xinh đẹp giống mẫu thân vậy, lúc đó mẫu thân phải chịu trách nhiệm nuôi dưỡng Tứ Nhi cả đời a!”

“Miệng lưỡi đáng sợ!”

“Không đáng sợ! Người xem xem, có phải gương mặt ta đã bị sưng lên không? Nè…!”, Thẩm Hồ đem mặt mình đến trước mặt Vân Tất Khương, ánh mắt hắn tỏa sáng. Nhìn thấy đôi mắt hắn rất giống đôi mắt của chính mình, Vân Tất Khương lập tức dịu xuống, sự tức giận cùng ão não đều bị tiêu biến mất.

“Nghịch tử, nhất định kiếp trước ta đã nợ ngươi!”, nàng thở dài một tiếng.

Lần thứ ba Thẩm Hồ choàng tay ôm nàng, lần này nàng không đẩy hắn ra.

“Trời rất lạnh, đừng đứng ở chỗ này nữa, để ta đưa ngươi trở về học!”

“A?”, Thẩm Hồ sụ mặt xuống.

Vân Tất Khương trầm giọng nói, “A cái gì? Nếu ngươi không học hành tử tế để ta bị mất mặt thì ta liền đánh đòn ngươi! Đừng tưởng là có nữ nhân kia sủng ái ngươi thì ta không dám đυ.ng đến ngươi!”

Mắt thấy mẫu thân vừa nhắc đến đại nương, Thẩm Hồ vội vàng nói sang chuyện khác, “Đúng đúng đúng! Hài nhi ra ngoài đã lâu, phu tử cũng đã chờ lâu, ta nên trở về thôi, mẫu thân, cùng nhau đi thôi!”

“Ừm”

“Mẫu thân cứ ôm Tứ Nhi như vậy có được không?”

“Tiểu tử! Ngươi đã bảy tuổi rồi, không còn là một tiểu hài tử…”, hai người càng lúc càng đi xa, A Thảo phía sau thân cây vỗ vỗ ngực, vừa mới thở dài một hơi đã trông thấy Thẩm Hồ đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn nàng.

A Thảo nhất thời hóa thạch.

Hắn biết! Hắn biết mình đang đứng ở đây! Hắn, hắn, hắn…! Từng bị hắn giở trò, lúc này đây nàng thật sự không biết hắn lại đang âm mưu chuyện gì đây?

Chỉ là, sau khi Thẩm Hồ quay đầu lại cũng không nói gì cả, hắn rúc vào lòng mẫu thân rồi cả hai rời đi. Hai chiếc bóng, một lớn một nhỏ đọng lại trong mắt nàng, rõ ràng là hai mẫu tử hài hòa nhưng dường như lại cách nhau bởi một dải ngân hà xa xôi…

Thiếu gia….thiếu gia đến tột cùng là người như thế nào a?

Nàng không hiểu.

Đó là lần thứ hai nàng gặp gỡ Thẩm Hồ, nàng cảm thấy dường như hắn không muốn để người khác biết được khuôn mặt thứ hai của hắn. Chỉ là tâm tư hắn quá sâu, tuy nàng có thể nhìn thấy nhưng lại không dễ dàng chạm đến.

Chuyện đó trôi qua, một tháng sau Thẩm phủ phát sinh đại sự.

Nàng vĩnh viễn nhớ rõ đó là ngày mùng một tháng mười hai, tuyết đầu đông đã rơi khiến cả Thẩm phủ khoác thêm một tầng áo bạc.

Nàng đang cầm xiêm y mới mừng lễ đầu năm đến chỗ thiếu gia, đúng ra việc này không phải của nàng nhưng Chỉ Nhi tỷ tỷ đột nhiên đau bụng nên nhờ nàng làm thay, vì thế nàng lần đầu tiên bước vào Đồng Lâu, nơi ở của thiếu gia.

Đẩy cửa, cửa không đóng.

“Tiểu nhân nhận lệnh đại phu nhân đem y phục mới đến cho thiếu gia”, nàng lên tiếng, bên trong vẫn không có người đáp lại. Chỉ là, nàng dường như thoáng nghe thấy thanh âm roi vυ"t từ trên lầu truyền xuống.

Nàng đột nhiên có dự cảm xấu.

“Thiếu gia? Ngài có ở bên trong không?”, bất chấp mọi chuyện, nàng bước chân qua cửa, nàng liền theo hướng cầu thang chạy lên lầu, thanh âm kia càng lúc càng rõ ràng. Khẽ bước chân vào phòng ngủ, nàng liền thấy thiếu gia đang nằm cuộn mình trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, đầu đầy mồ hôi. Vân phu nhân đứng bên cạnh, tay cầm roi dài, hai mắt đỏ sậm, tóc tai bù xù tựa như một kẻ điên.

“Phu nhân…thiếu gia…”, nhìn thấy một cảnh này trước mắt, nàng thật sự không biết phải làm sao.

Vân Tất Khương trừng mắt nhìn nàng, “Ai cho phép ngươi lên đây?”

“Ta…ta…”, nàng vội lui về sau, chỉ là không còn kịp nữa, roi dài kia đã vung lên hướng nàng xả xuống. Nàng bị dọa vội vàng ôm đầu, chỉ là roi không vung xuống người nàng, mở to mắt ra, nguyên lai Thẩm Hồ đã đỡ giúp nàng một roi kia của Vân Tất Khương.

“Là lỗi của Tứ Nhi, người rút giận lên kẻ khác làm gì?”, môi Thẩm Hồ chảy máu nhưng hắn vẫn mỉm cười, “Nếu mẫu thân vẫn còn chưa hả giận thì cứ tiếp tục đánh Tứ Nhi, Tứ Nhi không đau…một chút cũng không…không đau…”, thanh âm suy yếu dần, nghe mà đau lòng người. Đúng lúc đó, hắn đột nhiên trợn mắt rồi ngã sấp xuống.

“Thiếu gia!”, A Thảo vội chạy đến bên cạnh Thẩm Hồ, chỉ thấy hắn hô hấp ngắt quãng, thần trí đã lâm vào hôn mê! Nguy rồi! Thiếu gia sắp chết! Ý nghĩ này vụt qua đầu nàng nhanh như tia chớp, cả người nàng trở nên run rẩy, đúng lúc này, nàng xoay người lao xuống lầu thét to, “Người đâu! Mau tới a! Thiếu gia xảy ra chuyện! Thiếu gia xảy ra chuyện!”

Một sự tình này phát sinh, kiếp nạn kéo dài dài!

Khuất phu nhân cùng tướng quân, thậm chí cả lão phu nhân cũng bị kinh động, một đám người đồng loạt chạy đến Đồng Lâu, thấy vết thương trên người Thẩm Hồ, tất cả đều bị chấn động.

Thẩm lão phu nhân mắng, “Ngươi phát điên rồi sao, ngày thường đánh chửi hạ nhân thì cũng cho qua, thế nhưng ngay cả Tứ Nhi mà ngươi cũng đánh? Hắn là do ngươi sinh ra a, tại sao ngươi có thể xuống tay nặng như vậy?”

Khuất Phu Nhân vẻ mặt đau lòng, nàng gấp giọng nói, “Muội muội, rốt cuộc Tứ Nhi đã phạm sai lầm gì? Mà dù hắn có phạm sai lầm gì thì cũng không nên đánh đập như vậy…Tứ Nhi, Tứ Nhi, Tứ Nhi của ta thật đáng thương…!!!”

Đương lúc mọi người loạn thất bát tao như vậy nhưng biểu tình của Vân Tất Khương vẫn rất bình tĩnh, bộ dáng điên cuồng kích động trước kia hoàn toàn biến mất, nàng chỉ lưu lại một câu trào phúng lạnh đến tận xương.

“Gấp cái gì? Khóc cái gì? Như các ngươi đã nói, hắn là nhi tử của ta, không phải sao? Không cần người ngoài các ngươi phải bận tâm”

Lời vừa nói ra, sắc mặt Khuất Cầm đột biến, Thẩm lão phu nhân giận tím mặt nói, “Ngươi vừa nói gì?”

“Ta nói gì? Ta nói Tứ Nhi là con ta, dạy hắn thế nào, đánh hắn thế nào đều là chuyện của ta, không can hệ đến các ngươi!”

“Ngươi…ngươi…ngươi…”, Thẩm lão phu nhân tức giận dậm chân, nàng chuyển hướng sang nàng dâu cả nói, “A Cầm, mau sai người thỉnh tướng công của ngươi đến đây! Được rồi, ta đã già, chuyện trong phủ ta không quản được, được, tổ mẫu như ta không quan hệ, vậy phụ thân của hắn chắc chắn có quan hệ. Mau sai người thỉnh tướng quân đến đây cho ta!”

Khuất Cầm cực kỳ nghiêm túc nhìn chằm chằm Vân Tất Khương nói, “Muội muội, hiện tại nhận sai vẫn còn kịp!”

Vân Tất Khương cau mày, “Nhận sai? Ta làm đúng, tại sao phải nhận sai?”

“Phản rồi!”, Thẩm lão phu nhân trăm triệu lần không ngờ chính mình đã tốn công tốn sức đón con dâu phụ vào nhà, vậy mà nàng chẳng hiểu chuyện dám giở trò chống đối mình trước mặt nhiều người.

“Muội muội thật sự không nhận sai?”

Vân Tất Khương trả lời bằng nụ cười lạnh.

Khuất Cầm trầm mặt, ngày thường nàng luôn dịu dàng dễ gần, ít khi để lộ vẻ mặt khó chịu, vậy mà giờ phút này lại trầm mặt xuống nên vẻ uy nghiêm của một bậc đương gia chủ mẫu nhất thời toát ra ngoài, “Người đâu, đem thiếu gia ôm về viện của ta, sai người thỉnh Tôn đại phu đến xem bệnh cho thiếu gia. Từ hôm nay, Tứ Nhi sẽ do tự mình ta chăm sóc”

Một lệnh này đưa ra, Vân Tất Khương cảm thấy bất ngờ, nàng không khỏi kinh ngạc nói, “Ngươi nói cái gì?”

Biểu tình Khuất Cầm không thay đổi, nàng tiếp tục hạ lệnh, “Chưa được sự cho phép của ta, bất kì ai cũng không được vào thăm, rõ chưa? Đặc biệt là Vân phu nhân!”

“Ngươi nói cái gì?”, Vân Tất Khương hét lên một tiếng, nàng xông vào định xuống tay với Khuất phu nhân nhưng bị hai thị vệ xuất hiện giữ lại.

“Muội muội chớ trách ta, ngươi đã làm quá, Tứ Nhi là huyết mạch của Thẩm gia chúng ta, hắn sai chuyện gì đã có tướng quân dạy dỗ, không cho phép ngươi âm thầm dụng hình. Ngươi nhìn xem, một hài tử đang khỏe mạnh như vậy lại bị ngươi đánh thành dạng gì? Nếu hắn thật sự chết đi, ngươi phải làm sao bây giờ? Ngày thườn ngươi tự tung tự tác ta đều nhắm mắt cho qua, nhưng không ngờ càng được dung túng thì ngươi càng không biết quy củ, người đâu, đến trông chừng Vân phu nhân, chưa được sự cho phép của ta, không được để nàng bước ra khỏi viện dù chỉ nửa bước!”

“Khuất Cầm , ngươi dám?”

“Tại sao lại không dám?”, Khuất Cầm ngoái đầu nhìn lại, nàng lạnh lùng nói, “Đừng quên, nơi này là tướng quân phủ, mà ta lại là chính thất của tướng quân!”

Chính thất…chính thất…chính thất…

Hai chữ nặng như núi ép Vân Tất Khương vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời.

Biểu tình lúc đó của nàng, A Thảo vĩnh viễn không quên được. Nàng không ngờ một người có thể nhất thời trở nên già nua ngay trước mắt. Mà trong lòng nàng, phu nhân là một nữ tử đẹp nhất, vậy mà trong nháy mắt lại có vẻ đã già đi mười năm.

Khuất Cầm nâng Thẩm lão phu nhân đi xuống lầu, Thẩm lão phu nhân khóc, “Tại sao ta lại gặp nghiệp chướng như vậy!? Tại sao a!? Ngươi xem, trên người Tứ Nhi chồng chất vết thương cũ vết thương mới như vậy, khẳng định hắn không phải lần đầu bị đánh, rốt cuộc đã làm những chuyện gì sau lưng chúng ta? Tứ Nhi của ta, đáng thương cho Tứ Nhi của ta…!!!”

“Nương, đừng khóc! May mắn chúng ta vẫn còn phát hiện kịp, sau này trừ phi nàng hối cải, bằng không sẽ cấm nàng đυ.ng đến Tứ Nhi dù chỉ nửa ngón tay. Cho dù bị người mắng ta độc ác không thể mẫu tử nàng gặp mặt, ta cũng chấp nhận!”

“Không, không, không, ngươi làm đúng, nên như vậy! Haiz, đáng lẽ ngươi nên làm vậy từ sớm để Tứ Nhi không chịu khổ đến mức như vậy a!!! Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này tại sao lại không nói với chúng ta a!?”

Đi theo sau lưng họ, A Thảo sợ run. Đúng vậy, tại sao thiếu gia lại không nói cho bọn họ biết? Chỉ cần hắn mở miệng, Vân phu nhân khẳng định sẽ không có cơ hội đả thương hắn, vậy mà hắn vẫn hoàn toàn giữ im lặng…

Khuất Cầm đột nhiên quay đầu nhìn nàng nói, “Vừa rồi là ngươi phát hiện thiếu gia ngất xỉu?”

“Dạ…phải!”

“Ngươi tên gì?”

“Ta…ta tên là A Thảo”

“Là cháu của Tần quản gia?”, Khuất Cầm trầm ngâm, “Vừa đúng lúc ta cần một nha đầu chăm sóc thiếu gia, ngươi đi theo hắn đi”

Cái gì? Nàng trở thành thị nữ bên cạnh Thẩm Hồ sao?

Vừa đi đến cửa, trên lầu đột ngột truyền đến tiếng hét thê lương của Vân Tất Khương, “Khuất Cầm, ngươi không thể làm vậy, ngươi trả Tứ Nhi lại cho ta, đó là con ta!!! Ngươi không thể cướp con trai ta! Ngươi không thể…!!!”

Nữ chủ nhân Thẩm phủ nghe xong câu đấy chỉ lắc đầu nói một câu, “Sớm biết có ngày hôm nay thì ngày đó đừng làm”

Sau sự kiện đó, A Thảo lưu lại bên người Thẩm Hồ.

Nghe tôn đại phu nói thiếu gia là do vết thương cũ và vết thương mới cùng phát tác nên mới ngất xỉu, tuy không để lại di chứng gì lớn nhưng vì để bảo đảm nên vẫn phải nằm trên giường tĩnh dưỡng một thời gian. Thẩm lão phu nhân nghe xong liền mắng Vân phu nhân suốt, Khuất phu nhân ngày đêm ngồi bên cạnh giường chăm sóc thiếu gia, sau này mọi người đều nói nàng thậm chí còn giống mẫu thân của thiếu gia hơn Vân phu nhân.

Ngày thứ hai, vào giờ Dậu, thiếu gia tỉnh lại. Lúc ấy Khuất phu nhân đã bị mọi người khuyên nhủ đi ngủ sau một đêm dài thức trắng, ở lại hầu hạ bên cạnh thiếu gia chỉ còn lại một mình nàng.

Tại thời điểm Thẩm Hồ mở mắt, nàng vừa mừng vừa sợ, đang muốn gọi người đến thì Thẩm Hồ lại ra dấu cho nàng im lặng, hắn hạ giọng hỏi, “Mọi người đã biết?”

Hắn đang nói đến chuyện chính mình bị Vân phu nhân đánh đập sao?

A Thảo gật đầu.

“Như vậy…kết cục thế nào?”

“Đại phu nhân không cho Vân phu nhân đến gần ngài nữa, người sẽ tự mình chăm sóc ngài”

“Ta biết sẽ như vậy…”, Thẩm Hồ vừa thì thầm vừa mệt mỏi nhắm mắt lại.

Nhìn vẻ mặt của hắn có chút bi thương, A Thảo liền dè dặt lên tiếng, “Ta…có phải đã nói sai chuyện gì không, thiếu gia?”

Thẩm Hồ mở mắt nhìn nàng, “Không liên quan đến ngươi. Nếu không phải là ngươi thì cũng sẽ là một người khác, sớm hay muộn cũng sẽ bị phát giác, sớm hay muộn…”, nói tới đây, hắn nở nụ cười tươi, mà trong nụ cười ấy lại chứa đựng rất nhiều ý vị.

“Thiếu gia”, nàng vẫn cảm thấy bất an, “Tại sao thiếu gia lại không nói? Nếu người sớm nói với tướng quân hoặc đại phu nhân thì Vân phu nhân sẽ không đánh ngài được”

“Chỉ là…”, đôi mắt Thẩm Hồ hơi trầm xuống, màu đen tinh khiết sáng lấp lánh, “Dù bị mắng chủi đánh đập, ta vẫn không muốn bị tách rời khỏi mẫu thân”

A Thảo run lên, đôi mắt mở to.

Nguyên nhân là vậy? Cho nên hắn mới hết lần này đến lần khác chịu đựng những cơn tâm thần của mẫu thân?

Trong lòng nàng rung lên vì cảm động.

Chỉ là vẻ mặt bi thương của Thẩm Hồ biến mất rất nhanh chóng, khi ngẩng đầu lên, hắn lại cười, “Không sao, chờ ta van cầu đại nương nhiều lần, nàng khẳng định sẽ mềm lòng cho phép ta trở lại bên nương”

A Thảo nhìn hắn.

“Đúng rồi, tại sao ngươi lại ở chỗ này? Ngươi không phải là nha hoàn của ta, không phải thúc thúc của ngươi dặn dò ngươi không được đến gần ta sao, tới gần sẽ bị tai họa nha, ta chính là một chủ tử khó hầu hạ”, hắn nghĩ nghĩ rồi lại bổ sung một câu, “So với mẫu thân lại càng khó hầu hạ hơn”

A Thảo vẫn nhìn hắn.

“Sao lại nhìn ta? Đúng vậy, thiếu gia của ngươi quả thật rất tuấn tú, nhưng tương lai ta sẽ thành thân với thiên kim danh môn, ngươi đừng mơ tưởng nha!!!”, Thẩm Hồ cười hì hì, ánh mắt cùng đôi môi đều tươi như nhau.

A Thảo nhìn thấy, nước mắt không tự chủ được liền chảy xuống, “Thiếu gia, tại sao ngài lại không khóc a?”

Thẩm Hồ ngây người một chút.

Nước mắt của A Thảo càng lăn nhanh, “Không phải nàng là nương của ngài sao? Nàng đánh ngài, tại sao ngài lại không khóc? Tại sao ngài bị ngược đãi đến như vậy mà vẫn muốn trở lại bên cạnh nàng? Ngài không hận sao? Thiếu gia, tại sao ngài có thể mỉm cười như vậy, mỉm cười tựa như chưa từng có chuyện phiền não, chưa từng có chuyện thương tâm?”

Thẩm Hồ im lặng.

Ngay vào lúc A Thảo nghĩ hắn sẽ vĩnh viễn không trả lời câu hỏi này thì hắn đột nhiên vươn tay lau nước mắt trên mặt nàng, động tác rất nhẹ và rất cẩn thận.

“Đừng khóc”, hắn nói, “Trên thế gian này chuyện khổ sở hơn còn rất nhiều, vậy nên chúng ta càng phải cười”

“Cười có thể quên hết mọi chuyện sao?”, nàng nức nở nói.

“Không. Nhưng nó có thể khiến người khác không khổ sở cùng mình”

“Ta không hiểu, thiếu gia?”

“Sau này ngươi sẽ hiểu”, Thẩm Hồ sờ sờ đầu nàng, hắn đột nhiên hỏi, “Ngươi tên gì?”

“Ta tên A Thảo”

“A Thảo? Một cái tên thật đơn giản!”, Thẩm Hồ mỉm cười, hắn nghiêng đầu nghĩ nghĩ một lúc rồi nói, “Nếu về sau ngươi đi theo một thiếu gia văn nhã lỗi lạc như ta thì ít nhất cái tên cũng phải tương xứng mới được. Ừm, giọng nói của ngươi rất êm tai, như tiếng gió vi vu…Vậy đi, từ hôm nay trở đi ngươi gọi là Ngâm Loan”

“Ngâm Loan?”, nàng đem hai chữ này lặp đi lặp lại trong lòng.

“Ừm, Ngâm Loan, cười lên đi!”

“Hả?”, sao đột nhiên hắn lại yêu cầu nàng như vậy.

Nàng ngẩng đầu liền trông thấy ánh mắt Thẩm Hồ đang ngừng lại ở một nơi xa. Ánh nắng chiều tà theo song cửa tiến vào soi rọi lên biểu tình khó hiểu trên gương mặt hắn, “Dù nhớ nhà, dù nhỏ tuổi như vậy nhưng vì gia đình phải bán mình làm nô cũng không được buồn bã, thiên gia rất công bằng, người không để ai thuận buồm xuôi gió nhưng cũng sẽ không để ai bị thiệt thòi”

Lão thiên a, hắn biết? Hắn biết tất cả về nàng? Hắn làm sao biết được? Chẳng lẽ nói hắn ghi nhớ tất cả mọi chuyện của từng hạ nhân trong phủ sao?

“Vậy nên đừng khóc, nước mắt sẽ làm ngươi yếu đuối”, ánh tịch liêu trong mắt hắn dần biến mất, ánh sáng chỉ còn lại vẻ rực rỡ, diễm lệ nhưng vầng thái dương ấm áp ý cười.

Thẩm Hồ đang cười, nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời.

Nụ cười đó thật đẹp mắt.

Sau đó, trong phủ xảy ra rất nhiều chuyện. Khi tướng quân hồi phủ biết được sự tình nọ liền tát Vân phu nhân một bạt tai. Chỉ là từ hôm đó về sau, Vân phu nhân nằm trên giường không dậy nổi, không lâu sau liền hương tiêu ngọc vẫn. Thế mà thiếu gia vẫn không khóc, không khóc nhưng chính hắn đã nói. Hắn vĩnh viễn cười, cười mỉm, cười biếng nhác, cười bỡn cợt, cười khôi hài vui vẻ, cười…

Nàng vẫn nghĩ rằng cuộc đời này không có gì khiến thiếu gia phải bật khóc.

Chỉ là…nàng sai rồi…

Mười hai năm sau, vào một ngày tuyết rơi dày đặc, Đồng Lâu vẫn như trước là Đồng Lâu, sau khi được giải độc tỉnh lại, thiếu gia đứng tựa vào lan can, ánh mắt nhìn về phía Thanh Chỉ Viên, đôi mắt trong suốt loáng thoáng lệ quang.

Từ sau khi Vân phu nhân ngã bệnh qua đời, hoa mai trong Tây viên không hiểu vì nguyên nhân gì mà đồng loạt chết héo, chỉ độc nhất một cây mai tại Thanh Chỉ Viên kia lại ra hoa vào mùa đông này.

Tất cả mọi người đều bảo rằng đó là do nhà có khách quý đến thăm.

Mà vị khách quý kia quả thật tuyệt thế tao nhã, bình sinh nàng chưa từng gặp qua người nào như hắn. Đối với thiếu gia, hắn luôn luôn không khách khí, mà thiếu gia cũng luôn mỉm cười với hắn, cười vui vẻ đến độ ánh mắt cũng tỏa sáng.

Tất cả mọi người đều nói thiếu gia bướng bỉnh rốt cuộc cũng đã gặp khắc tinh.

Chỉ là hiện tại…tuy thiếu gia vẫn mỉm cười, vẫn là một thiếu gia vô ưu vô lo như trước nhưng khi nhìn chăm chú vào phương hướng kia, biểu tình lại vô cùng thê lương.

Hình ảnh ngày xưa cùng cảnh tượng hiện tại bắt đầu xen lẫn vào nhau, phảng phất trước mắt nàng như đang trông thấy dưới táng cây Tây Viêm Mai kia bóng dáng một hài tử, hắn dang rộng đôi tay nhỏ bé muốn ôm lấy mẫu thân của chính mình nhưng lại bị nữ nhân kia đẩy ra…

Mà lúc này đây, hắn đã không còn dũng khí như quá khứ để làm nũng, để tựa vào…

Thiếu gia, đừng khóc a!

Chính văn hoàn.

Thêm Bình Luận