Chương 7: DỊCH: LINH LINH / BETA: RAPH

Trong bệnh viện hoàn toàn yên tĩnh cùng một màu trắng muốt. Lệ Hàn Bân nằm ở trên giường. Nhắm chặt hai mắt, lông mi dài bởi vì thân thể khó chịu mà có chút rung động, môi khô khốc không có một tia huyết sắc. Lặng lẽ chảy vào cơ thể qua đường tĩnh mạch nhỏ giọt.

Khi Mẫn Hướng Hàng đưa người đã hôn mê đi vào bệnh viện, bác sĩ xem qua bệnh trạng, tức giận nói: "Sao sốt đến mức này mới đưa tới. Theo tôi kiểm tra thì bệnh nhân sốt cao là do hen suyễn gây nên. Bây giờ đang là mùa thu đông, là mùa phát bệnh của hen suyễn, phải chú ý phòng lạnh giữ ấm. Còn nữa, lượng đường trong máu bệnh nhân hơi thấp, có chút suy dinh dưỡng..."

Mẫn Hướng Hàng nhìn người trên giường vừa tức giận vừa đau lòng. Hàn Bân, vì sao em không chăm sóc bản thân mình!

Sáng sớm ngày hôm sau, Lệ Hàn Bân vừa mới tỉnh dậy, Mẫn Hướng Hàng liền xách theo hợp cơm đẩy cửa vào.

"Hướng Hàng, sao, em lại ở bệnh viện?" Mới mở miệng, thanh âm khàn khàn khiến cho chính bản thân cũng giật mình.

Mẫn Hướng Hàng lấy cháo trong hộp ra để ở bàn ăn trên giường, chỉnh lại chăn: "Em sốt quá nên ngất. Hiện giờ đã thấy khá hơn chưa? Có còn không thoải mái nữa không?"

Lệ Hàn Bân lắc đầu cười.

Thấy sắc mặt tái nhợt của đối phương có chút phớt hồng, Mẫn Hướng Hàng yên lòng. Bưng cháo lên, xúc lên một thìa: "Ngoan, bây giờ tỉnh dậy phải ăn nhiều một chút. Bác sĩ nói em hơi bị suy dinh dưỡng".

Nghe lời nói cưng chiều, nhìn thìa cháo thơm lừng trong tay Mẫn Hướng Hàng, Lệ Hàn Bân quẫn bách đến đỏ mặt: "Cái này, em có thể tự ăn".

Mẫn Hướng Hàng thấy Lệ Hàn Bân đỏ mặt liền bỏ thìa cháo trong tay xuống, sờ lên trán Lệ Hàn Bân: "Sao lại đỏ mặt? Lại phát sốt sao? Ơ, trán không nóng..."

Hành động này, thực sự khiến người trước mắt mặt càng đỏ bừng hơn nữa.

Lúc này Mẫn Hướng Hàng mới phản ứng được, hóa ra cái cậu này đang xấu hổ, ha ha. Anh cười một tiếng, ngậm một miếng cháo, đưa vào trong miệng của đối phương.

"Ưm, Mẫn..." Cháo ấm nóng chạy xuống thực quản vào trong dạ dày Lệ Hàn Bân, Mẫn Hướng Hàng vẫn dán lên đôi môi mềm mại, nhúc nhích không ngừng. Nước bọt làm ướt đôi môi khô khốc vì sinh bệnh của Lệ Hàn Bân, đầu lưỡi linh hoạt nhẹ nhàng cạy mở hàm răng, quấn lấy đầu lưỡi đối phương như rung động theo từng tiết tấu, từng chút từng chút giống như liếʍ vòng quanh, dần dần tiến sâu vào... Lệ Hàn Bân khẽ run lên, dùng phương thức của đối phương nhiệt tình mυ"ŧ lấy, đáp lại.

Đến khi vì ngạt thở mà nhịn không được ho nhẹ, Mẫn Hướng Hàng mới lưu luyến rời đi đôi môi anh đào tràn ngập dụ hoặc, nói xin lỗi: "Thật xin lỗi, nhất thời không kiểm soát được mà quên mất em còn đang ốm..."

"Không sao, em rất thích..." Giọng Lệ Hàn Bân ngại ngùng nhẹ như chỉ có mình cậu nghe thấy.

Mẫn Hướng Hàng làm bộ không nghe thấy: "Hàn Bân, em nói cái gì?"

"Không nghe thấy thì thôi. Em muốn đi ngủ". Nói xong Lệ Hàn Bân làm bộ muốn chui vào trong chăn.

"Em đã ngủ một ngày một đêm mà vẫn mệt ư? Không được, em hôm nay phải nói rõ với anh..." Nói xong cù nhẹ nách Lệ Hàn Bân mấy lần, khiến cậu cười khanh khách không ngừng.

"Mẫn Hướng Hàng, anh khốn nạn! Ha ha.. anh dừng tay lại, buồn chết em rồi... ha ha".

Mẫn Hướng Hàng vô lại nói: "Anh không ngừng, trừ khi em nói lại câu vừa rồi lần nữa..."

"..."

Trong bệnh viện hai người không chút kiêng kị liếc mắt đưa tình, mãi đến khi y tá đen mặt cảnh cáo bọn họ làm ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác đang nghỉ ngơi, mới thôi đùa nghịch.

Chạng vạng tối, bác sĩ kiểm tra Lệ Hàn Bân không còn gì đáng ngại, hai người liền xuất viện.

"Hàn Bân, đến nhà em rồi".

"Ừm". Lệ Hàn Bân ừ một tiếng, cũng không nhanh chân xuống xe.

Mẫn Hướng Hàng buồn bực nói: "Có chuyện gì? Hay là lại cảm thấy chỗ nào không khỏe? Hay là..."

Đột nhiên, đôi mỗi Lệ Hàn Bân nhẹ nhàng tiến tới, Mẫn Hướng Hàng kinh ngạc vui mừng vạn phần, đây chính là lần đầu tiên Lệ Hàn Bân chủ động hôn mình.

"Cảm ơn anh đã chăm sóc em khi em bị ốm".

Mẫn Hướng Hàng vội xoay người một cái, áp Lệ Hàn Bân trên ghế phụ, chậm rãi hé miệng đem đầu lưỡi xâm nhập vào miệng cậu, không ngừng xoay tròn.

Trong xe mở điều hòa, Mẫn Hướng Hàng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Hạ thể hình như có cái gì đó muốn phá kén chui ra: "Hàn Bân, chúng ta làm đi..."

"Ừm..."

Trút bỏ quần áo của Lệ Hàn Bân cùng quần áo của mình nhét xuống phía sau xe, ánh đèn u ám trong xe khiến da thịt trắng noãn của Lệ Hàn Bân như thêm một tầng mật ong... Hai điểm đỏ hồng trước ngực tươi diễm ướŧ áŧ, phát ra khí tức mê người.

Mẫn Hướng Hàng hạ thấp lưng ghế xuống, tỉ mỉ đem gối đệm kê vào chỗ dựa lưng cùng ghế ngồi, để Lệ Hàn Bân có cảm giác thoải mái dễ chịu, mở rộng hai chân để lên phía trên đồng hồ đo.

Mẫn Hướng Hàng từ trên cao nhìn xuống, một tay vòng qua eo thon mềm mại, đầu lưỡi trêu trọc vành tai khêu gợi, tay kia sờ lên phân thân của Lệ Hàn Bân: "Em xem, nơi này đã cứng rắn rồi". Từ từ đưa lưỡi xuống, chậm rãi liếʍ lấy xương quai xanh và hai điểm thù du đỏ trước ngực, tay cầm phân thân vân vê ma sát không ngừng... Mông của Lệ Hàn Bân vì kɧoáı ©ảʍ mà lắc lư không ngừng, hai tay nắm chặt tay ghế, sợ mới vì vận động dữ dội mà rơi xuống.

"!" Trong nháy mắt, Lệ Hàn Bân cuồn cuộn phun đầy tay Mẫn Hướng Hàng tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng.

Xoa một chút ái dịch trắng sữa, tay Mẫn Hướng Hàng lại trượt từ phân thân đến mật huyệt u ám của Lệ Hàn Bân: "Hàn Bân, thân thể em thật đẹp..."

Vừa mới phóng thích xong, Lệ Hàn Bân thở gấp: "Bất nam bất nữ, anh không cảm thấy thật kỳ quái sao?"

Mẫn Hướng Hàng dùng ngón tay chậm rãi khai mở mật uyện, xoa nắn ma sát. Nỉ non nói nhỏ bên tai Lệ Hàn Bân: "Dáng người mềm mại uyển chuyển của Hàn Bân anh thích còn không hết"!

Mật huyệt được khai mở chảy ra chất mật mê người, Mẫn Hướng Hàng thấy đã đến thời điểm chín muồi, nắm chặt phân thân đã sớm to lớn của mình đi vào...

Mật huyệt non mềm đột nhiên bị vật cứng ngắc chen vào lấp đầy, Lệ Hàn Bân không nhịn được rêи ɾỉ một tiếng. Một tiếng rêи ɾỉ này triệt để phá vỡ lý trí của Mẫn Hướng Hàng, toàn lực trừu sáp rung động, càng cắm càng mạnh mẽ... Vì hai người vận động kịch liệt khiến cho thân xe chấn động không ngừng.

"Áa... Hướng Hàng, chậm một chút..." Lệ Hàn Bân càng nắm chặt chỗ nắm tay hơn.

"Hàn Bân,... Hàn Bân... Chỗ này của em thật chặt chẽ, đàn hồi..."

"A hự... chậm một chút..." Lúc này trong mắt Lệ Hàn Bân đã sớm sương mù mờ mịt, thở dốc gấp rút.

Mẫn Hướng Hàng một bên xuyên qua, một bên hôn lên đôi mi ẩm ướt của Lệ Hàn Bân, nhẹ giọng trấn an: "Tiểu Bân, một lúc nữa sẽ dễ chịu"! (Linh Linh: Móe nhà anh, anh được sướиɠ chứ người ta khó chịu bỏ mie, đúng là lừa người >.<)

"... Hự... hự..." Trong người Lệ Hàn Bân dần cảm nhận được một trận kɧoáı ©ảʍ hưng phấn tê dại, du͙© vọиɠ không đè nén được trong miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Mẫn Hướng Hàng tìm được điểm mẫn cảm của Lệ Hàn Bân, phân thân sưng lên càng thêm ra sức rong ruổi trừu sáp trong cơ thể Lệ Hàn Bân.

"Ừm, ừ, hự..." Trong xe, hai thân thể dầm dề mồ hôi như nước sữa hòa nhau...

Cuối cùng, Mẫn Hướng Hàng gầm nhẹ một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng rực bỗng nhiên phun bắn vào mật huyệt Lệ Hàn Bân, cao trào thay nhau nổi lên.

Hiệp một kết thúc, Mẫn Hướng Hàng đổi vị trí, ôm lấy thân thể Lệ Hàn Bân đang xụi lơ: "Hàn Bân, chúng ta thật sự là "Dừng xe chiều ngắm rừng phong đỏ, thấy lá thấm sương ngỡ sắc hoa"."

----

Hết chương 7

*Bản gốc: 停车坐爱枫林晚, 霜叶红於二月花 / đình xa tọa ái phong lâm vãn, sương diệp hồng ô nguyệt nhị hoa / Dừng xe lại vì thấy rừng phong đêm muộn, lá phong nhuốm sương đỏ như hoa tháng Hai.

Trích trong bài Sơn hành 山行 (Đi đường núi) của Đỗ Mục.