Đứng trước cửa phòng làm việc của Lệ Hàn Bân, Lệ Khâm thở dài một hơi, nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa kia.
"Mời vào". Thanh âm lạnh lùng trầm tĩnh từ bên trong truyền ra.
Quan sát thật kỹ người vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mắt này, đáy lòng Lệ Khâm đắng chát, thân nhân thì gần, thân tình lại xa.
Lệ Hàn Bân có chút buồn cười, bộ dạng ảm đạm cô đơn này của Lệ Khâm là đang làm dáng cho mình nhìn sao? Chẳng buồn ngó tới: "Tổng giám đốc Lệ đến để hưng sư vấn tội sao?"
"Đây là điều con muốn?" Lệ Khâm run rẩy để hồ sơ chuyển nhượng cổ phần lên bàn, "Con có thể thu mua 10% cổ phần phân tán, thêm 60% cổ phần này nữa. Từ hôm nay về sau, con chính là cổ đông lớn nhất của Lệ Thị".
Lệ Hàn Bân đứng lên, ngón tay thon dài tái nhợt cầm lấy hồ sơ chuyển nhượng cổ phần, tà mị cười. "Xoạt", trong nháy mắt, hồ sơ chuyển nhượng bị xé nát. Những mảnh giấy vụn bay lên như hồ điệp gãy cánh rồi rơi xuống.
"Tiểu Bân... tại sao? Đây không phải điều con muốn sao?" Lệ Khâm nhắm hai mắt lại, đâu phải chỉ có hồ sơ chuyển nhượng bị xé nát, tâm của ông cũng bị phá tan thành mảnh nhỏ.
"Tổng giám đốc Lệ, ông là nịnh nọt hay đền bù?" Sự giễu cợt trên mặt Lệ Hàn Bân càng sâu hơn, "Tôi phí bao tâm tư thu mua một tập đoàn Lệ Thị bấp bênh lung lay sắp sụp đổ không phải là vì tiền, mà là..."
Cậu nói sát vào tai Lệ Khâm: "Mà là cũng muốn để ông nếm thử mùi vị không có nhà để về".
"..." Lệ Khâm ngây ra như phỗng, hồi lâu không có phản ứng.
Lệ Hàn Bân không khỏi bực bội buồn giận trong lòng: "Cổ phần của tập đoàn Lệ Thị tôi sẽ dùng chính năng lực của mình để thu mua, thời gian không còn sớm, tôi phải tan làm!"
"Tiểu Bân..." thanh âm của Lệ Khâm tang thương: "Không phải nịnh nọt, cũng không phải đền bù, mà là cầu xin."
"..."
Lệ Khâm cười chát đắng: "Hàn Bân, hẳn là con biết rõ ý đồ của tập đoàn Giang Thị. Cho nên... Hiện tại chỉ có thể cầu xin con đến bảo vệ tập đoàn Lệ Thị."
Lệ Hàn Bân trố mắt ra vài giây, lập tức cười ha hả: "Ha ha, Lệ Khâm, ông đang nói đùa à! Nhờ tôi cái gì? Nhờ tôi bảo vệ tập đoàn Lệ Thị?! A, haa..."
Nháy mắt, tiếng cười bị ngữ khí lạnh lùng thay thế:" Lệ Khâm, ông đúng thật là không biết xấu hổ!"
Vứt lại một câu nói xong, Lệ Hàn Bân phẩy tay áo bỏ đi.
"Tiểu Bân, chờ chút! Con nghe cha giải thích..." Lệ Khâm dây dưa không bỏ, theo sát bước chân của Lệ Hàn Bân.
Lệ Khâm đi theo Lệ Hàn Bân suốt từ công ty về đến nhà.
Đứng tại cổng nhà, Lệ Hàn Bân phiền chán nói: "Tổng giám đốc Lệ, trò quấn quýt chặt không dứt này chơi rất vui phải không?"
Bởi vì đi quá nhanh, tim của Lệ Khâm âm ỉ đau, ông khó chịu khục một tiếng: "Khụ khụ... Tiểu Bân, xin hãy nghe cha giải thích, cha, cha có nỗi khổ tâm."
"Cha? Nỗi khổ tâm? Làm người mình không yêu sinh hạ con riêng, tự vứt bọn họ sang Anh quốc chẳng quan tâm. Sau khi về nước, khi tôi bị Giang Như Mộng đánh đập ngược đãi, người gọi là cha này ở đâu? Sau khi Gia Kỳ xảy ra sự cố, không hỏi rõ sự tình từ đầu đến cuối, ném tôi về lại Anh quốc như rác rưởi... rồi mới... ông còn muốn nghe chuyện cũ tiếp theo như thế nào không?" Lệ Hàn Bân mặt không biểu cảm, như thể đang kể chuyện của người khác.
Lệ Khâm vẻ mặt bối rối.
"Sau đó sống ở nhà cậu gần một năm, cậu chê tôi người yếu, nhiều bệnh không thể kiếm nhiều tiền, quyết định bán tôi cho những kẻ buôn nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© lấy 300 bảng Anh. May mắn là tôi chạy thoát, trốn tới Birmingham..." Lệ Hàn Bân buồn bã cười một tiếng: "Tại Birmingham tôi gặp một người, tôi cho là... hự... ọe, ọe....ọe...."
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, hít thở không thông, đau đớn cứ theo nhau mà tới. Có lẽ do tâm tình biến động, cảm giác buồn nôn trong dạ dày lại ập tới như sóng cuộn triều dâng. Sắc mặt Lệ Hàn Bân tái nhợt, chống lên vách tường nôn khan liên tục.
Nhìn con trai đột nhiên khó chịu làm giật nảy mình, Lệ Khâm bước tới đỡ cậu: "Tiểu Bân, con khó chịu chỗ nào?"
Lệ Hàn Bân dùng sức đẩy cái ôm của Lệ Khâm ra: "Tránh ra! Tôi không cần ông thương hại!"
Lệ Khâm vốn là cố gượng sức nén lại thân thể không tốt, bị Lệ Hàn Bân đẩy như vậy, thân thể như bị lấy mất điểm tựa, ngã ra ngoài, Lệ Hàn Bân thất kinh, vội vàng vươn tay ra muốn giữ ông lại...
Thế nhưng, Lệ Hàn Bân chậm một bước, Lệ Khâm được cánh tay đột nhiên xuất hiện tiếp lấy...
Mẫn Hướng Hàng thở một hơi: "May quá, bác Lệ, bác không sao chứ?"
Lệ Khâm bưng ngực thở hổn hển mấy hơi, mặt trắng bệch, lắc đầu.
Mẫn Hướng Hàng thấy sắc mặt Lệ Khâm không tốt, nói với Lệ Hàn Bân đang đứng một bên: "Hàn Bân, xem ra bác không khỏe. Mau mở cửa để bác vào nhà nghỉ ngơi".
"..." Lệ Hàn Bân mặt vô cảm.
Mẫn Hướng Hàng cảm thấy bất đắc dĩ, ân cần nói với Lệ Khâm: "Bác Lệ, sắc mặt bác không tốt, cháu đưa bác về nhà nghỉ ngơi".
Lệ Khâm lắc đầu, bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Lệ Hàn Bân: "Tiểu Bân, tha thứ cho cha có được không? Cha... không biết con đã chịu nhiều nỗi khổ như vậy, cha có lỗi với con".
"..." Lệ Hàn Bân vẫn không dao động.
"Tiểu Bân, năm đó cha không bảo vệ được con, xin con hãy tha thứ cho cha nhu nhược. Nhưng hiện tại coi như cha van cầu con, cầu con giữ lấy tập đoàn Lệ Thị. Lệ Thị là cha cùng Lâm Mặc..."
Nghe được tên của ba từ trong miệng người này nói ra, lửa giận của Lệ Hàn Bân cuối cùng cũng không thể kiềm lại, cậu đá Lệ Khâm đang quỳ một cái bay ra ngoài, giận dữ thét: "Cho dù ông chết, tôi cũng sẽ không giúp ông".
Lệ Khâm nước mắt tuôn đầy mặt, che ngực, hôn mê trên mặt đất.
Mẫn Hướng Hàng hằm hằm nhìn Lệ Hàn Bân đang ngỡ ngàng, lay bờ vai của cậu: "Lệ Hàn Bân, mặc kệ ông ấy đã từng làm sai cái gì, ông ấy vẫn là cha của em. Sao em lại nhẫn tâm để cha của em quỳ xuống? Sao em lại lạnh lùng tuyệt tình không đội trời chung như thế? Em có còn là người anh biết không?"
Nói xong, Mẫn Hướng Hàng nâng Lệ Khâm lên, đưa vào viện.
Lay động vừa rồi lại kí©h thí©ɧ dạ dày yếu ớt, Lệ Hàn Bân không nhịn được vịn tường nôn khan lần nữa. Hai hàng lệ lướt qua, bóng lưng Mẫn Hướng Hàng dần dần rời đi, trở nên mơ hồ. Lệ Hàn Bân tự lẩm bẩm: "Em sớm đã không còn là mình trước kia..."