Chương 19: (H) - DỊCH: LINH LINH/ BETA: RAPH

Trong suối nước nóng Toya của resort Sun Palace.

"Hàn Bân, mau xuống đây ngâm nước nóng, rất thoải mái đấy!" Mẫn Hướng Hàng lười biếng dựa vào thành suối nước nóng lộ thiên, hài lòng nhìn chòng chọc Lệ Hàn Bân đang ở trên bờ chậm chạp không chịu xuống.

Lệ Hàn Bân nắm thật chặt áo choàng tắm của người Nhật trên người: "Hướng Hàng, thời tiết lạnh như thế này, trần như nhộng ngâm mình trong suối nước nóng, không sợ lạnh sao? Khụ khụ..." Nói xong không tự chủ ho khan hai tiếng.

Khuôn mặt Mẫn Hướng Hàng tươi cười nhẹ nhàng: "Đồ ngốc, không lạnh chút nào, em mà không xuống là anh sẽ "nóng" chết mất!"

"Không cần, em sợ lạnh..." Vừa nghĩ tới việc mùa đông âm mười mấy độ ở Hokkaido mà còn đi ngâm suối nước nóng lộ thiên, Lệ Hàn Bân không nhịn được rùng mình một cái.

"Ngoan, mau xuống đây. Em nhìn hơi nóng bốc lên trong suối này, không phải là nhiệt độ rất cao sao?" Mẫn Hướng Hàng tiếp tục thôi thúc dụ dỗ.

"Không cần, lạnh!" Lệ Hàn Bân tiếp tục khó chịu đứng yên bên cạnh suối.

"Chưa thử qua thì làm sao biết được? Thật sự không lạnh một chút nào!"

"Không muốn thử".

"... Cuối cùng là em có xuống hay không?"

"Không muốn". Đầu óc Lệ Hàn Bân nhanh nhạy, "Nếu không thì anh đi lên, chúng ta ngâm nước ở trong phòng"!

Mẫn Hướng Hàng "đùng" một cái từ trong suối nước nóng đứng bật dậy, bởi vì suối nước nóng tư nhân, nên hiện tại ngoại trừ bọn họ ra không còn ai khác.

"Em có xuống hay không?"

Lệ Hàn Bân vẫn không cam lòng chịu yếu thế, cố chấp nói: "Không xuống".

Mẫn Hướng Hàng yên lặng vài giây, bỗng nhiên cười vô cùng hớn hở: "Không xuống thì thôi, anh có thể tìm người khác ngâm suối cùng anh. Nghe nói quán bar tại Nhật Bản phục vụ AV rất kí©h thí©ɧ, vừa đúng lúc..."

"Anh dám!" Lệ Hàn Bân nghiến răng nghiến lợi cắt ngang lời nói của Mẫn Hướng Hàng, "Cơ thể Hướng Hàng chỉ có thể để một mình em nhìn!"

Nhìn người nào đó đang cởϊ áσ choàng tắm, trong lòng Mẫn Hướng Hàng mừng thầm: Phép kích tướng quả nhiên hữu dụng!

Từng bông tuyết bay bay trên đầu, bốn phía mênh mang tuyết trắng. Lệ Hàn Bân ngâm mình trong suối nước nóng, tán thưởng: "Suối nước nóng này đúng là không tệ".

Mẫn Hướng Hàng bơi đến bên cạnh cậu, phát huy sở trường của giáo sư, giải thích: "Suối nước nóng này nằm ở ven hồ Toya, nhiệt độ luôn nằm trong khoảng 45-60 độ, có công hiệu chữa trị thần kì đối với các loại bệnh như bệnh ngoài da, cao huyết áp, đau dây thần kinh... Mùa đông tới nơi đây ngâm mình lộ thiên trong suối nước nóng chính là hưởng thụ "hai tầng trời băng - lửa".

"Vậy là vừa rồi em như có mắt mà không nhìn thấy thái sơn!"

Bông tuyết phất phơ rơi xuống, đậu trên tóc và lông mi của Lệ Hàn Bân, rơi rớt xuống theo sự chuyển động, mang một loại vẻ đẹp mờ mịt không thể tả bằng lời. Thân thể trắng nõn vì ngâm mình trong suối nước nóng mà biến thành màu hồng mê người, ngay cả vầng trán bị hơi nóng mờ mịt làm chảy mồ hôi, trong mắt Mẫn Hướng Hàng tràn đầy ham muốn trêu trọc.

"Hàn Bân, chúng ta đừng chỉ có chú ý hưởng thụ một mình, cũng phải để tiểu huynh đệ của chúng ta cảm nhận một chút tư vị "hai tầng trời băng - lửa" chứ". Nói xong, Mẫn Hướng Hàng khẽ cắn ngần cổ mẫn cảm của cậu.

"Hướng Hàng, em muốn..." Hơi thở ấm áp của Mẫn Hướng Hàng phả vào tai Lệ Hàn Bân làm đứt mất một tia lý trí cuối cùng của cậu, dục vòng cùng với kí©h thí©ɧ như dòng lũ nhỏ cuồn cuộn chảy từ bụng dưới dâng lên.

Mẫn Hướng Hàng giống như dã thú đến kì động dục, điên cuồng gặm nuốt từ cổ Lệ Hàn Bân cho đến hai hạt nhỏ trước ngực, dùng đầu ngón tay xoa tròn nắn bóp, sau đó lại cắи ʍút̼.

"Ừm..!" Lệ Hàn Bân bị vuốt ve, không kiềm hãm được kêu lên một tiếng.

Một tay Mẫn Hướng Hàng nắm thân thể của cậu, như con sói đói mυ"ŧ lấy mỹ vị của hai hạt trước ngực, một tay đã sớm ở dưới tầng nước nóng khuấy động phân thân của Lệ Hàn Bân. Phân thân mê người dần dần sưng to, tráng kiện, gắng gượng đứng thẳng giữa hai người.

"Ha... Hướng Hàng..!" Bỗng nhiên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng sữa của Lệ Hàn Bân mãnh liệt phun ra, kɧoáı ©ảʍ khiến toàn thân buông lỏng trong chốc lát, làm cho con người ta cảm thấy "phiêu như ở cõi tiên".

Dưới suối nước nóng, hai cặp đùi ngọc thon dài giống như cây rong quấn vào nhau...

"Hàn Bân, bây giờ là đến lượt anh nha". Mẫn Hướng Hàng cầm hai chân Lệ Hàn Bân quấn bên hông của mình, ngón tay từ chỗ phân thân trượt xuống huyệt khẩu non mềm, trêu trọc xoa nắn. Chỉ chốc lát sau, d*m thủy cùng hòa vào suối nước nóng.

"A.. haa... Hàng... nhanh, vào đi!"

"Ngoan, vào liền đây!" Mẫn Hướng Hàng đỡ dương cụ cứng rắn nóng bỏng "trực đảo hoàng long" va chạm ra vào.

"...Ừ... ừm...!"

"Ừm, hự!" Lệ Hàn Bân dùng sức ôm chặt cổ Mẫn Hướng Hàng, triệt để hòa cùng một thể với anh.

"Hàn Bân, em là của anh, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau". Mẫn Hướng Hàng nhướn eo một cái, dùng thêm sức trừu sáp vách tường trong chỗ sâu nhất.

"Ừm...A!"

"Hàn Bân, anh yêu em.... Anh yêu em...."

Từng lời yêu từng câu thề, từng chút từng chút đâm rút phân thân. Mẫn Hướng Hàng dùng hết toàn bộ sức lực để người yêu có thể đạt tới cao trào kể cả trong tâm trí lẫn sinh lý.

"Hự!" Bỗng nhiên, một trận quay cuồng, hạt giống sinh mệnh của Mẫn Hướng Hàng phóng thích toàn bộ vào trong cơ thể Lệ Hàn Bân.

Mẫn Hướng Hàng vẫn chưa thỏa mãn, vẫn tìиɧ ɖu͙© bừng bừng sờ lên huyệt phía sau của Lệ Hàn Bân: "Anh cũng không thể bất công, huyệt phía sau của Hàn Bân còn chờ người anh em của anh đấy".

Đặt Lệ Hàn Bân tựa vào thành suối nước nóng, dùng rượu ngon của khách sạn làm dầu bôi trơn, từng chút tìm tòi, thăm dò cúc huyệt của cậu.

Có lẽ do đang ngâm mình trong nước nóng, không tốn nhiều thời gian, huyệt phía sau của Lệ Hàn Bân dần dần xốp mở ra, đã có thể chứa được ba ngón tay, Mẫn Hướng Hàng ôm lấy Lệ Hàn Bân từ phía sau, dùng sức đỡ lấy, vật cực đại lập tức chui vào trong cúc huyệt.

"Ây..."

"Hàn Bân, dễ chịu ư?"

Ở phía sau Lệ Hàn Bân, dương cụ vĩ đại của Mẫn Hướng Hàng không ngừng ra vào...

Giây phút này, mặt ngoài suối nước nóng gió êm sóng lặng, phía trong ao là sóng xô mãnh liệt, từng làn sóng xô liên tiếp.

"Ừm, aa... hỗn... đản!"

"Ừm"!

"Hàn Bân còn có sức lực mà mắng người, rõ ràng là công phu của anh chưa tới rồi". Mẫn Hướng Hàng cắn vành tai như ngọc của Lệ Hàn Bân, lại nâng lên cánh mông trắng ngần, càng dùng sức hối hả xuyên qua.

"!! Ừ!!"

"Anh...ừ..."

"Hàn Bân, anh giỏi không?" Mẫn Hướng Hàng thay đổi chiến lược, đầu lưỡi bướng bỉnh vẽ vòng vòng trên tấm lưng hoàn mỹ của cậu.

"Xấu xa..."

Dục hỏa đốt người, cảm giác tê dại như con kiến gặm nuốt, ngứa ngáy khó chịu, nhưng ngoài miệng Lệ Hàn Bân vẫn không chịu thỏa hiệp.

Không biết qua bao lâu, khi Lệ Hàn Bân cảm thấy thân thể sắp không thuộc về mình nữa, cuối cùng cảm giác nóng rực quen thuộc cũng bắn vào cúc huyệt của cậu...