Qua cao trào, hai người nằm vật ra chiếu tatami thở dốc.
Mẫn Hướng Hàng thỏa mãn nhếch miệng lên mỉm cười: "Hàn Bân, mới vừa bắt đầu thôi, em còn... được không đó?"
Lệ Hàn Bân híp lại đôi mắt, vì trận "vận động dữ dội" khi nãy mà hai chân không cách nào khép lại: "Anh được thì em cũng được".
Được người yêu cho phép, Mẫn Hướng Hàng bỗng nhiên xoay người một cái, lại đem Lệ Hàn Bân ép dưới thân. Thân thể trần trụi chen vào giữa hai chân dang rộng, bắt đầu một trận mới.
"Hàn Bân, Hàn Bân..." Mẫn Hướng Hàng hết lần này đến lần khác gọi tên người yêu, răng môi không rời xa da thịt Lệ Hàn Bân, gặm nhấm như sói như hổ, đến chỗ nào chỗ đó liền để lại một vết đỏ nhàn nhạt mà thật sâu đậm.
Mật huyệt sớm đã nở rộ chảy ra chất mật tinh tế mê người, người anh em dưới thân Mẫn Hướng Hàng đã sớm ngẩng cao đầu, chuẩn bị sức chờ phát động.
"Á!" Mật huyệt nhỏ hẹp của Lệ Hàn Bân lập tức bị căng ra do vật to lớn tiến vào, ra vào khiến cho dòng điện kɧoáı ©ảʍ nháy mắt lan truyền toàn thân.
Mẫn Hướng Hàng áp lên người Lệ Hàn Bân đang mồ hôi đầm đìa: "Hàn Bân, Hàn Bân, không cần nhịn, kêu lên đi..."!
"Anh... xấu xa... ư..." Mẫn Hướng Hàng càng cắm càng mạnh mẽ, Lệ Hàn Bân giật mình một cái, cuối cùng không nhịn được mà lớn tiếng rêи ɾỉ.
"Hàn Bân, anh yêu em, anh sẽ yêu thương em thật nhiều". Mẫn Hướng Hàng gia tăng lực xỏ xuyên, vật lớn kiêu ngạo ra vào bên trong không có tận cùng của Lệ Hàn Bân.
"A!... hừ...!" Mật huyệt co rút, kɧoáı ©ảʍ từ nơi đó khuếch tán ra toàn thân, tiếng rên của Lệ Hàn Bân như con sóng, đợt sau cao hơn đợt trước.
Mẫn Hướng Hàng một bên không ngừng ra vào chuyển động, một bên sờ vào mật huyệt ướŧ áŧ phía sau nói: "Hàn Bân, cơ thể em quả thật quá tuyệt vời! Chờ cho mật huyệt phía trước thỏa mãn, anh sẽ không để cho mật huyệt phía sau thất vọng!"
"Anh... hự!... Xấu xa! Xấu xa!... Ôi..."
Mẫn Hướng Hàng hôn sâu lên đôi môi anh đào đang líu lo không ngừng vì hormone gia tăng của Lệ Hàn Bân, trên dưới đều đang đòi hỏi.
"Hự ư..." Mẫn Hướng Hàng gầm nhẹ một tiếng, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nam tính vào bên trong Lệ Hàn Bân.
Tiếp theo, anh ôm eo nhỏ của Lệ Hàn Bân một lần nữa, nâng mũi thương, nhắm ngay mật huyệt phấn nộn mê người phía sau, lại một phát pháo nữa...
"Hướng Hàng, em, em..." Lệ Hàn Bân thở gấp liên tục, lời nói không rõ ràng.
"Hàn Bân, còn phía sau nha..."
Hiện tại không tìm thấy dầu bôi trơn, Mẫn Hướng Hàng lại dùng đầu lưỡi nhạy bén một lần nữa mở ra cúc huyệt hậu môn của Lệ Hàn Bân.
Đầu lưỡi ấm áp ẩm ướt theo quy luật liếʍ láp mỗi nếp uốn của cúc huyệt, từ từ, cúc huyệt chặt chẽ đóng kín dần trở nên mềm mại mà hơi hé mở. Trước ngực, hai hạt thù du bị đầu ngón tay trêu chọc đến sung mãn.
"Ây..." Kɧoáı ©ảʍ vừa mới lùi dần lại cấp tốc bừng bừng trở lại trong thân thể Lệ Hàn Bân, "Hướng Hàng..."
"Ngoan, đừng nóng vội, anh sợ làm em bị thương..."
Mẫn Hướng Hàng dính chút nước bọt lên tay, chậm rãi đút một ngón tay vào bên trong dũng đạo, một ngón, hai ngón, ba ngón... Chậm rãi ra vào.
"Hự ừ..." Lệ Hàn Bân rướn cổ lên, dùng sức ôm chặt sau lưng Mẫn Hướng Hàng.
Bôi trơn đã xong, Mẫn Hướng Hàng lấy ngón tay cắm ở trong cúc huyệt ra, vỗ vỗ bờ mông có chút run rẩy của Lệ Hàn Bân, trấn an: "Anh đến đây". Nói xong, anh nắm chặt phân thân của mình từng chút tiến vào cơ thể Lệ Hàn Bân.
"Ừm!" Cúc huyệt non mịn đóng chặt của Lệ Hàn Bân đột nhiên bị một vật cực lớn căng ra, co rút lại một chút theo bản năng, kẹp chặt lấy phân thân của Mẫn Hướng Hàng.
"Hàn Bân, thả lỏng, phía sau cũng giống phía trước, từ từ sẽ thích ứng..." Mẫn Hướng Hàng an ủi bên cạnh, chậm rãi ra vào bên trong cơ thể đang co rúm của cậu.
"!... Ừ..." Bên trong mềm mại dần dần thích ứng với sự ma sát của phân thân, kɧoáı ©ảʍ dần dần từ yếu thành mạnh.
"Ừm! Không được... đừng..."
"!... chậm... chậm một chút..."
Phân thân nóng rực của Mẫn Hướng Hàng bị giữ lại bên trong dũng đạo...
"Hàn Bân, không sao, rất tốt..."
"Á!"
Mẫn Hướng Hàng không ngừng tăng tốc đâm rút, mười ngón tay đan chặt với Lệ Hàn Bân, từng chút từng chút tiến thẳng vào cúc huyệt đẹp đẽ.
"Ừm... aaa... haa...."
"A, ừ...." Trong biển tìиɧ ɖu͙©, Lệ Hàn Bân dần dần cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ vô hạn, chủ động lắc lư khe mông, tích cực phối hợp với chuyển động của người yêu.
Thời gian chậm rãi trôi qua từng phút từng giây, trên chiếu tatami có hai người dây dưa với nhau, hận không thể hòa đối phương vào thân thể mình.
"!" Lúc sau, phân thân Mẫn Hướng Hàng liên tiếp ra vào, toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm phun vào bên trong cơ thể Lệ Hàn Bân.
Sau trận mây mưa, hai người kiệt sức, nhắm mắt ôm nhau. Đột nhiên Mẫn Hướng Hàng mở to mắt, muốn đứng dậy.
Lệ Hàn Bân không còn khí lực, làu bàu: "Hướng Hàng..."
Sờ lên gương mặt mệt mỏi của người yêu, Mẫn Hướng Hàng ôn nhu nói: "Anh đi lấy khăn sạch lau giúp em, lấy thuốc cho em nữa".
Miễn cưỡng chống đỡ thân thể bủn rủn, Lệ Hàn Bân ôm lấy Mẫn Hướng Hàng từ phía sau, đầu dán nhẹ lên lưng anh: "Không cần, Hướng Hàng thích toàn bộ thân thể em, em cũng muốn giữ lại tất cả của Hướng Hàng".