Chương 5: Thấp thoáng có mưu đồ
Sáng sớm hôm sau, Lưu Nguyệt đã bị tiếng chuông cửa phiền nhiễu đánh thức Nàng phẫn nộ lê đôi dép lê ra mở cửa, nếu là ai đó gõ lộn nhà, nàng nhất định sẽ khiến cho hắn phải đẹp mặt. Kết quả cửa vừa mở ra, nàng liền thất thần, Lưu Thiển đứng đang đứng ở trước cửa nhìn nàng cười ngọt ngào. Lưu Nguyệt đột nhiên có cảm giác sóng lưng bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, bởi vì mỗi lần Thiển Thiển cười ôn nhu như vậy, nhất định là lại có việc gì đó muốn nàng làm vật tế thần thay cho nàng ta.
Quả nhiên trong nháy mắt nàng nhìn trúng đống hành lý to đùng phía sau Thiển Thiển. Thiển Thiển tỏ vẻ ôn nhu tiến lại phía nàng, bộ dạng lấy lòng: “Tiểu Nguyệt a, giao tình của chúng ta là gì nào, ngươi khẳng định sẽ không thấy chết mà không cứu đâu nhỉ, hiện tại cũng chỉ có ngươi mới giúp được người ta thôi.” Nghe xong những lời đó, Lưu Nguyệt không khỏi cảm thấy rùng mình, đành phải bất đắc dĩ thỏa hiệp.“Ngươi rốt cuộc là muốn làm gì? Còn nữa, nói chuyện như bình thường đi!”
Quả nhiên Thiển Thiển lập tức khôi phục bản tính ma nữ, xoa tay nghiến răng nghiến lợi. Nhân vật Thiển Thiển này tuy rằng tính cách có chút ác liệt, nhưng là tuyệt đối tìm khắp vạn dặm mới ra được một đại mĩ nhân như nàng ta, bộ dạng càng trưởng thành càng thêm yêu mị. Lưu Nguyệt lớn lên cũng không phải xấu, kỳ thật mà nói cũng có thể xem là một tiểu giai nhân thanh thuần như ngọc. Nhưng nếu ở cùng một chổ với Thiển Thiển, thì nàng chỉ có thể là đống cải xanh làm nền cho nàng ta mà thôi. Tướng mạo của Thiển Thiển quả thật là một vấn đề lớn, có thể nói là rất biết dày vò người khác, dù tra cứu bao nhiêu sử sách, ai ai nhìn đến nàng, đều cảm thấy nàng thuộc tuýp bình hoa rỗng não. Bọn nam nhân thì không nói làm gì. Thậm chí đến các nữ sinh, giáo viên nữ trong trường cũng không muốn ngó đến nàng ta, còn ở sau lưng còn vụиɠ ŧяộʍ mắng Thiển Thiển một câu “Hồ ly tinh”. Nhưng Thiển Thiển vốn cực kì bài xích những kẻ nông cạn, bản thân nàng ta cũng không ngừng nổ lực để lấy được bằng Thạc sĩ tài chính loại A. Chỉ số IQ của Thiển Thiển nhờ đó mà nhận được một chút công đạo.
Sau khi tốt nghiệp, Thiển Thiển tràn ngập nhuệ khí nhảy vào giới tài chính múa may quyền cước. Kết quả từng đợt từng đợt gặp phải trắc trở. Đều là vì mọi người thấy dung mạo của nàng ta xinh đẹp, đa phần đều nổi tà niệm, thậm chí còn có thời điểm Thiển Thiển nhận được mấy lời mời mọc, hay sự ám chỉ công khai này nọ của mấy ông sếp lớn. Rằng bộ dạng xinh đẹp ấy chính là vốn, thay vì phải nhận công tác cực nhọc sao chẳng bằng ngồi đó cho các đại gia bao dưỡng a. Lúc ấy Thiển Thiển chỉ còn biết điên tiết mà rời đi. Sau vất vả lắm Thiển Thiển mới xin được vào một công ty, Tổng tài tuy là nam nhân, nhưng đối dung mạo của Thiển Thiển tựa hồ không mấy hứng thú. Thiển Thiển kích động hô hoán rằng cuối cùng cũng có được một ông chủ biết phân biệt tốt xấu. Kết quả thì ra vị tổng tài đó tuyển dụng nàng ta, mục đích chủ yếu là để Thiển Thiển cùng hắn tham gia các buổi tiệc rượu, nhằm kéo những khoản đầu từ cùng tài trợ về cho công ty. Thiển Thiển một lần nữa tức khí nộp đơn từ chức rồi trốn đi. Nhưng mà, không biết làm gì hơn, đành phải vác mớ hành lý đến nhà đường muội nương tựa.
Lưu Nguyệt nghe Thiển Thiển kể xong, đối với đồng chí Thiển Thiển ít nhiều có cảm giác thân thiết đồng tình. Thiển Thiển khóe mắt phiến lệ kể: “Lưu Thiển ta nhìn thế nào cũng là một thanh niên có tiền đồ rộng mở, nhưng thế nào lại lưu lạc trở thành loại nữ nhân tam bồi trong mấy buổi giao tiếp đó cơ chứ, còn phải thường xuyên tránh bọn chuyên quấy rối tìиɧ ɖu͙© nữa chứ. Ông trời thiệt đối đãi ta không tệ mà!” Lưu Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy thì ra làm mĩ nữ lại phiền não như vậy.
Bởi vì, Lưu Thiển vừa bị mất việc lại không muốn về nhà, liền tìm tới Lưu Nguyệt xin ở nhờ. Cũng may cha mẹ Lưu Nguyệt phần lớn đều ở nước ngoài. Vừa vặn liền cấp cho Lưu Thiển một môi trường rất đỗi tiện nghi.
Mà Lưu Thiển là loại người nào? Dân cuồng PK! Việc đầu tiên nàng ta làm khi bước vào nhà Lưu Nguyệt, chính là lập tức nối ngay một đường dây mạng, sau đó tại bàn học của Lưu Nguyện độc chiếm một nữa giang sơn. Sau khi chuẩn bị xong mọi việc, Lưu Thiển đột nhiên nghĩ ngợi cái gì đó, vỗ vỗ Lưu Nguyện đang ngồi bên cạnh nói: “Tiểu Nguyệt, có chuyện này ta quên nói với ngươi.”
Lưu Nguyệt không hiểu, nghiêng đầu nhìn về phía nàng ta. Lưu Thiển nghĩ ngợi rồi bắt đầu nói: “Ngươi còn nhớ cái tên Vương giả vô địch không, ngay buổi tối Liên minh Tự do giải tán đó, hắn đã phát Tư mật cho ta. Lúc ấy ta còn nghĩ hắn đến là để cãi nhau, kết quả hắn đã nói với ta một chút việc.”
“Chuyện gì a?” Nghe đến đây Lưu Nguyện cũng cảm thấy có chút hứng thú, “Hắn nói ngày đó đuổi gϊếŧ ta, là vì muội muội Yên Vũ mê tình nói với hắn, ta thừa dịp cô ả đang làm nhiệm vụ mà vô cớ đánh gϊếŧ mấy lượt, làm rớt ra một trang bị cực phẩm trong túi của cô ta, nhưng căn bản từ trước tới giờ ta chưa từng nghe qua nữ nhân mang tên Yên Vũ mê tình này a.”
Lưu Thiển uống miếng nước lại tiếp tục nói: “Vương giả vô địch nói hắn ngày đó dẫn người đi Điểm Thương sơn chặn đường ta, chính là muốn báo thù rửa hận cho Yên Vũ mê tình và tìm trang bị trở về. Kết quả không những bị thua mà trở về thành cãi nhau một trận. Sự tình phát triển càng lúc càng rối. Khi đó hắn mới bắt đầu cảm thấy tất cả có chút gì đó không đúng.”
“Bởi vì trong một lần vô tình hắn thấy được kiện trang bị mà Yên Vũ mê tình nói đến đang nằm trong tay một người trong bang.Sau đó hắn đi hỏi những người hiểu rõ sự tình. Mới biết ngày đó Yên Vũ mê tình thật sự có chết vài lần, nhưng không phải do ta gϊếŧ, mà là chính cô ta tự tìm người gϊếŧ mình, làm bộ dạng bị hại đi lừa Vương giả vô địch. Ta nghĩ cô ta chính là muốn cố ý khơi mào cho Thị Huyết Đường chiến tranh với Liên minh Tự do.” Lưu Thiển vừa nói xong, Lưu Nguyệt nhịn không được liền hỏi, “Cô ta làm như vậy có lợi gì chứ? Ai lại muốn Bang Phái của mình bị giải tán cơ chứ, nữ nhân này có bệnh à.”
“Lúc đầu Ta cũng không hiểu, nhưng giờ thì bắt đầu thông suốt rồi. Ngày đó sau khi 6 người bọn họ hồi thành, lúc phát lệnh truy nã còn cố ý mang cả danh hiệu Thị Huyết Đường ra, thời điểm cãi nhau cũng không ngừng mang tên Thị Huyết Đường ra nói, kỳ thật mục đích cô ta mắng không phải là ta, Cô ta chỉ muốn chọc giận toàn nhânThị Huyết Đường mà thôi.” Lưu Nguyệt càng nghe càng hồ đồ, ngây ngốc hỏi “Ý ngươi là cô ta cố ý tìm Thị Huyết Đường gây hấn?”
“Chẳng lẽ ngươi không biết bang chủ củaThị Huyết Đường là nhân vật truyền thuyết được vạn người chú ý sao?” Lưu Thiển đắc ý vuốt vuốt mày, Lưu Nguyệt đột nhiên hiểu ra, “Nguyên lai cô ta bới một mớ lông gà như vậy, là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của Đại Thần a, nhưng cái giá phải trả như thế không phải quá lớn sao.”
“Xem bộ dạng ngươi đúng là cái gì cũng chẳng biết, chưa từng dạo qua diễn đàn hả. Ngươi không biết Yên Vũ mê tình từng nói nhất định phải truy đuổi Cô Dạ Hàn Tinhsao? Còn post cả ảnh cô ta trên diễn đàn, nói thật thì cũng là một đại mĩ nhân đó, Còn được ban quản trị diễn đàn tuyển làm người phát ngôn của Trường kiếm giang hồ. Bất quá Cô Dạ Hàn Tinhthấy, chỉ cấp cho cô ta đúng một câu, chính là: Ngươi thực nhàm chán. Ngươi không biết lúc ta xem bài post đó, ta thiếu điều muốn chết vì cười a.” Lưu Thiển vừa tươi cười vừa nói, Lưu Nguyệt ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe. Chỉ cần là chuyện gì có liên quan đến vị Đại Thần mà nàng thần tượng, nàng đều có tới 200% hứng thú. Nghe xong liền nhịn không được mà vào diễn đàn xem comment đó. Bởi vì là lần đầu tiên tiến vào diễn đàn, liền phải đăng kí một cái tài khoản.
Vất vả lắm mới vào được diễn đàn, Theo lời Thiển Thiển nói thì bài post đó đã được mọi người đính ở phía trên đầu. Lưu Nguyệt click chuột nhanh chóng đi vào. Người post bài chính là Yên Vũ mê tình, nội dung chỉ có một câu, “Cô Dạ Hàn Tinhnghe đây, bổn tiểu thư coi trọng ngươi, ta nhất định sẽ truy đuổi ngươi tới cùng!” Sau đó phía dưới đính kèm hai tấm hình ngoài đời của cô ta, Lưu Nguyệt cẩn thận nhìn nhìn. Quả nhiên y như lời Thiển Thiển nói, một dung mạo xinh đẹp cùng dáng vẻ ngọt ngào, thật đúng là một đại mỹ nữ nha. Kế tiếp chính là một rừng comment, nào là khen cô ta xinh đẹp thuận tiện hỏi cách thức liên lạc, thật là nhiều không đếm xuể. Lưu Nguyệt cẩn thận xem từng cái từng cái một, bởi vì cái nàng muốn tìm chính là comment của Đại Thần a, Kết quả ngoài ý muốn lại phát hiện một comment của một người rất quen thuộc. Ở trang thứ 3, lại có comment của Thiên hạ vô tặc, trên đó cũng chỉ có một câu “Yên Vũ, nếu ngươi nguyện ý vì ta mà nói những lời đó, ta nhất định sẽ đối tốt với ngươi.”
Lưu Nguyệt như thể vừa phát hiện ra một bí mật phi thường lớn, liền chạy lại kéo áo Thiển Thiển. Đang đánh quái thăng cấp mắt Thiển Thiển chỉ kịp liếc qua một cái. Bộ dạng không mấy ngạc nhiên nói “Bang chủ các ngươi cũng chỉ là một thằng đàn ông bình thường, nhìn thấy mĩ nữ đương nhiên là động tâm rồi, Cô ả Yên Vũ mê tình không phải đã gia nhập Bang Phái các ngươi rồi đó sao, Có khi hai người bọn họ có gian tình gì đó cũng nên!” Nói xong lại tiếp tục chuyên tâm đi đánh quái.
Rốt cục phải tới trang thứ 7 mới thấy comment của Đại Thần. Lưu Nguyệt lập tức tập trung toàn bộ tinh thần, xem từng chữ từng chữ một những gì Đại Thần viết, kỳ thật nhìn kiểu gì cũng chỉ ra có 4 chữ: “Ngươi thực nhàm chán”. Lưu Nguyệt đột nhiên có cảm giác thời điểm Đại Thần nói lời này, vẻ mặt dường như vừa ngạo mạn lạnh lùng vừa không kiên nhẫn. Nghĩ nghĩ một lúc nàng liền nhịn không được cười rộ lên. Sau đó lao vào công cuộc nghiên cứu hình ảnh chữ ký của Đại Thần trên diễn đàn. Một mảnh trời đêm màu lam u ám, cùng những điểm sao trải khắp bầu trời. Nhìn tấm ảnh đó, Lưu Nguyệt đột nhiên có cảm giác Đại Thần cũng thật tịch mịt a. Sau đó nhanh chóng đem suy nghĩ đó đè xuống, Đại Thần là ai chứ, chính là vì không giống với người bình thường, cho nên người như nàng làm sao có thể hiểu được sự độc đáo của hắn. vì thế, trong suốt ba giờ đồng hồ Lưu Nguyệt vẫn không ngừng niệm, Đại Thần ngươi đừng trách ta……[ đứa nhỏ này quả thực là đã đem người ta ra làm thần mà cung phụng thật rồi]