Chương 8: Hoạn nạn gặp chân tình...

Lưu Manh Thỏ - Chương 8: Hoạn nạn gặp chân tình...

Trong lòng có thêm xúc cảm mềm mại thơm mát khiến ta cả đêm mất ngủ, cúi đầu nhìn Thỏ Thỏ ngủ say khóe miệng mỉm cười, ta luôn cho mình bình tĩnh như nước lại xao động thành sóng lớn. Mặc kệ Thỏ Thỏ đẹp thế nào đi nữa, nhìn đơn thuần thế nào đi nữa, cùng thiện lương thì cuối cùng nàng vẫn là yêu tinh, là một ngoại tộc, lời nói của Thỏ Thỏ cũng chỉ vài câu thật vài câu giả? nàng vì sao không tìm người khác mà lại đến tìm ta? Nhiều nỗi băn khoăn quấn lấy lòng ta, lăn qua lăn lại cũng nghĩ không ra, mặc kệ đi thoát thân vẫn là quan trọng nhất, nếu nàng từ núi Nga Mi xuống, thì dù sao trên núi Nga Mi cũng có không ít đạo sĩ, cao tăng cũng có thể giúp ta giải tỏa nghi ngờ, phải nhanh đi tìm mới được... cứ vậy mơ mơ màng màng nghĩ đến sáng ta mới ngủ được, trong lúc ngủ thoải mái, đầu lại bị tay ai đó đẩy, bên tai là tiếng Thỏ Thỏ vội vàng thúc dục.

"Nhược Nhược, dậy đi, cùng ta đi mua cà rốt."

Ta phiền não trở mình, che đầu ngủ tiếp.

Con thỏ chết tiệt xuống địa ngục đi, tới địa ngục lấy cà rốt đi, tỷ tỷ ta sẽ không làm đâu, xem ngươi làm gì được ta!

Ta mà dậy sớm thường hay nổi điên, ngay cả mẹ ta bình thường hung hăng độc ác cũng không dám tùy tiện quấy rầy ta, Thỏ Thỏ gọi một hồi không thấy ta để ý nàng, cũng không có động tĩnh gì nữa.

Trong lòng vui vẻ! Cô dám đấu với ta sao, tinh thần tốt đẹp hôm nay ta cũng không muốn qua như vậy, ngực mát lạnh, không biết từ khi nào, bàn tay mềm mại của Thỏ Thỏ thò vào trong đồ ngủ của ta rồi, ta đỏ mặt cắn răng tiếp tục ngủ, nhưng cái bàn tay kia đến tự giác ý thức cũng không có, nhẹ nhàng lướt trên xương xanh quai của ta, mập mờ khıêυ khí©h, chưa được vài giây ta nhịn không được, từ trên giường bật dậy, mặt đỏ đến mang tai nhìn Thỏ Thỏ.

Thỏ Thỏ mặt đầy ý cười nhìn ta, ánh mắt lăn tăn gợn sóng, tựa như đang ngậm thâm tình.

Nhìn nàng biểu tình đắc thắng, lòng háo thắng của ta lại bị kích hoạt, híp mắt nhìn chằm chằm Thỏ Thỏ hồi lâu, nàng vội thu lại nụ cười đứng dậy, ta bắt tay phải của nàng hất ra, Thỏ Thỏ kinh hô một tiếng, ngã vào ngực ta. Ta dù sao cũng chỉ là một nữ nhân mới hơn 20 tuổi, mặc dù không có kinh nghiệm thực tiễn, nhưng cái cảnh này xem trên tivi cũng không ít, ta nhìn con người kinh hoảng của nàng cười đắc ý, xoay người một cái đưa nàng đặt dưới thân.

Thỏ Thỏ kinh ngạc nhìn ta, gò má trắng nõn ửng đỏ, hai tay nhỏ bé tựa vào ngực ta, không biết làm gì. Ta học bộ dạng lưu manh trên tivi, liếʍ môi một cái, xấu xa nhìn nàng

"Sau này còn dám quấy rầy tôi không."

"..."

Thỏ Thỏ đỏ mặt nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, hô hấp có chút gấp gáp.

"Thỏ Thỏ, tôi cho cô biết, Lâm Uyển Nhược tôi không phải là chính nhân quân tử gì, còn nữa phụ tùng trong người tôi thứ nào cũng vô cùng tốt, nhất là ngón tay, dài hơn so với người thường, nếu như cô còn như vậy, ke ke ke~"

Ta tự giơ tay phải lên uy hϊếp, Thỏ Thỏ quay mặt lại nhìn chằm chằm ngón tay ta hồi lâu, dường như nhớ đến gì đó, rồi lại quay đầu trực diện nhìn chằm chằm hai mắt ta, nàng nhìn ta nửa ngày, nhếch miệng cười quỷ dị, trong lúc ta còn đang soi mói thì nàng cũng giơ tay phải của mình lên

"Đúng là dài hơn tôi a --"

"..."

Ta bối rối từ trên người nàng bò xuống, mặt đỏ một mảng.

Thỏ Thỏ chớp mắt cười mị hoặc, hai tay chống giường ngồi dậy nhìn ta

"Nhược Nhược, tôi có một yếu điểm, chính là nếu... không... ăn được cà rốt thì sẽ không quản tay mình được, khi nãy nó làm loạn sờ xương xanh quai cô, với tôi không có liên quan, nguyên nhân đều do cô không mua cà rốt cho tôi. Cái này còn nhẹ, nếu để tới một tiếng sau, không kịp ăn cà rốt, nó sẽ sờ chỗ nào tôi cũng không biết --"

Bất thình lình cả người ta run lên một cái, hoảng sợ nhìn Thỏ Thỏ, Thỏ Thỏ nhìn lại ta, mị nhãn như tơ, mặc bộ đồ màu xanh không biết lấy được từ đâu, đoan trang thanh nhã cũng không hề mất đi vẻ gợi cảm, nhìn bộ ngực rồi đến cả người cũng phải nhộn nhạo, ta hít một hơi, bắt lấy tay nàng đi ra ngoài.

"Lâm Uyển Nhược, cô đi đâu vậy?"

Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy mẹ dụi mắt ngáp to nhìn ta, ta vội vàng xông ra ngoài, hô lại

"Đi mua cà rốt cho Thỏ Thỏ!"

"..."

May nắm chợ sáng không cách xa nhà, ta nhìn đồng điểm đúng sáu giờ, tám giờ đi làm chắc không trễ được, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, uể oải nhìn Thỏ Thỏ bên cạnh xem ca rốt không dời nổi bước.

Ánh mắt Thỏ Thỏ lóe lên, nhìn xung quanh vô cùng mới lạ. Trong lòng ta thầm than, cảm thấy trước đây yêu tình này không xuống núi, trong lòng liền phỉ nhổ

Ta kéo tay Thỏ Thỏ, đi đến sạp của một đại thẩm đang bày trước mặt, cầm lấy túi bỏ cà rốt vào, không ngờ lại bị Thỏ Thỏ ngăn lại.

"Sao vậy?"

Ta quay đầu kinh ngạc nhìn nàng, không biết vì sao, tình thần Thỏ Thỏ không được vui, sắc mặt cũng không tốt, thấy cà rốt trong tay ta cũng thờ ơ, chỉ nắm chặt tay ta lắc đầu.

"Nhược Nhược, chúng ta đi mau, đi mau."

"Đi? cô không mua nữa sao?"

Ta cầm túi cà rốt lớn trong tay, kinh ngạc nhìn Thỏ Thỏ, sắc mặt Thỏ Thỏ càng lúc càng trắng, nhãn thần có chút suy yếu, rất giống như lúc nội đan bị hao tổn, trong lòng ta cả kinh, vội nắm chặt tay nàng, quả nhiên lạnh như băng.

Tự tay ta ôm nàng vào ngực, ta khẩn trương nhìn xung quanh, chỉ nghe thấy một đám người đang la hét, cả chợ bán đồ ăn, lửa rực đỏ cả bầu trời.

Đại thẩm bán thức ăn cũng vô cùng hoảng sợ, vội dọn dẹp sạp hàng

"Tiểu cô nương, đi nhanh đi, hình như kho lương bốc cháy rồi!"

Nghe xong lời đại thẩm nói, ta vội cúi đầu nhìn Thỏ Thỏ núp trong ngực ta

"Cô sợ lửa?"

Thỏ Thỏ chậm rãi ngẩng đầu nhìn ta, dùng sức gật đầu.

"Nhược Nhược, nhanh dẫn tôi đi, chân khí tôi không đủ, nội đan sợ nhất là lửa, sợ là -- sợ là không chịu nổi mà hiện nguyên hình."

Chân khí không đủ? liền hiện nguyên hình? há không phải đang thông báo sẽ biến thành con thỏ vô hại sao? ta giật mình một cái, đột nhiên ý nghĩ độc ác trong đầu nổi lên.

"Đi a, Nhược Nhược --"

Thỏ Thỏ thấy ta không đi, càng lúc càng sốt ruột, không ngừng thúc dục ta, âm thanh càng lúc càng nhỏ, con người nguyên bản màu đen cũng biến thành màu hồng, nàng vô lực dựa vào ngực ta, nắm chặt quần áo của ta.

"Nhược Nhược, khó chịu, rất là khó chịu..."

Ta cương tại chỗ, nhìn hai mắt nàng phiếm hồng, cắn răng một cái lắc đầu

"Muốn đi thì tự cô đi đi, tôi sẽ không đem cô đi đâu!"

Thỏ Thỏ nhanh chóng ngẩng đầu, khó hiểu nhìn ta, trong mắt đều là khϊếp sợ cùng thất vọng, sắc mặt trước ánh lửa càng lúc càng tái nhợt.

"Nhược Nhược, cô, cô nói gì?"

Âm thanh Thỏ Thỏ có chút run rẩy, nước mắt nổi lên, ta nhìn có chút đau lòng, nhưng vì mạng mình mà suy nghĩ, cắn răng một cái, dùng sức đẩy Thỏ Thỏ trong ngực ra, xoay người, nắm chặt tay bỏ trốn.

Đừng có trách ta, Thỏ Thỏ, ta chỉ muốn có cuộc sống người bình thường, còn cô --

"Nhược Nhược..."

Âm thanh Thỏ Thỏ cầu khẩn phiêu phiêu lọt vào tai ta, hai chân dừng lại, thở hồng hộc, ta lại muốn xoay người nhưng lại sợ nhìn thấy bộ dạng Thỏ Thỏ nhu nhược đáng thương mà nhẹ dạ lần nữa, cắn răng đấu tranh nội tâm, nhớ đến tối qua trước khi ngủ Thỏ Thỏ nghé vào ta nói một câu

"Nhược Nhược, có tôi ở đây, bất luận kẻ nào cũng không thể khi dễ cô."

Trong lòng đau xót, ta chậm rãi xoay bước đi chỗ khác, lo lắng nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy thân ảnh Thỏ Thỏ.

"Thỏ thỏ? Thỏ Thỏ!"

Ta hô lớn, nhưng không thấy ai đáp lại, người mua bán trong chợ cơ bản đều chạy hết, cảm giác trống trải cùng hơi nóng phả vào mặt khiến ta hoảng sợ, ta điên cuồng chạy đến, nhìn xung quanh, cuối cùng thấy dưới chân mềm mềm, hình như dẫm phải gì đó, ta theo bản năng cúi đầu nhìn, nháy mắt đen mặt.

Á... chỉ thấy một con thỏ lông trắng, đang đem chân trước cật lực đẩy đáy giày của ta, đôi mắt hồng hồng cư nhiên toàn nước mắt.

Tác giả có lời muốn nói: Không biết rõ ngày nào đổi mới, Diệp Tử ở đây câu chúc mọi người năm mới vui vẻ, các bạn nhỏ đi tiền mừng tuổi đầy ắp, các ai di đi làm thuận lợi, ~(≧▽≦)/~.